Nhất Thành nói thẳng thừng như vậy thì mọi người hơi sửng sốt. Hắn mắng từ Chính đến Tà, không kể ai cả. Phong Ngân và Do Duyên đang tự hỏi tên này có phải thật sự là đệ tử thư viện hay không? Sao hắn ai cũng mắng? Tiểu Tiểu và Mập Mạp cười khổ, tiểu sư thúc tổ này chả bao giờ kiêng dè lời nói, không bao giờ sợ đắc tội người khác.
Gia Gia Mập Mạp bối rối không biết làm gì. Có rất nhiều người biết mình sẽ bị nguy hiểm nhưng không bỏ được tính tham lam. Khư khư giữ lấy đồ vật của mình. Vì vậy, Nhất Thành cũng không gắp gáp, vẫn ngồi gõ gõ ngón tay trên bàn từ từ uống rượu, rượu này rất dở nhưng uống cho có phong cách. Ma Da Chột Mắt thì lâm vào trầm mặt, không lên tiếng. Hắn muốn có đồ vật kia và đã sử dụng mọi thủ đoạn nhưng mấy tháng nay hắn vẫn không biết vật kia ngang dọc thế nào. Nếu lần này nó lộ diện sẽ đỡ mất rất nhiều công sức của hắn. Lúc đó hắn cũng chả quan tâm gì nữa mà có thể hạ sát thủ.
Gia Gia Mập Mạp phân vân thì Nhân Bắc và Nhân Nam bên cạnh trầm mặt nói vào:
-Cha, nếu thật sự thứ đó có tồn tại thì chúng ta không thể giữ. Nhân Gia ta trước sau gì cũng vì nó mà bị hủy diệt.
Nhất Thành nghe vậy thì gật đầu, hai người này không tệ, không bị tham lam mà mù mắt. Nhất Thành nhìn Mập Mập cười. Ý hắn là bảo Mập Mạp đi lấy vật kia từ gia gia hắn. Mập Mạp như hiểu ý, hắn biết giờ đây chỉ có thể tin vào Nhất Thành, cả gia tộc đã bị bao vây, nguy hiểm trùng trùng, sơ suất một chút sợ rằng Nhân Phủ sẽ không có nhiều người sống sót.
Mập Mạp đi đến đứng trước Gia Gia hắn. Hắn nhìn lão, lão cũng nhìn hắn. Cuối cùng lão cũng đành thở dài nhìn về một hướng nói:
-Đem ta đến bức tường kia.
Nhân Nam và Nhân Bắc đỡ lão qua. Sau khi loay hoay một lúc thì trên bức tường trước mặt gia gia mập mạp xuất hiện một trận pháp. Trận pháp này khá tương tự lệnh bài của Mập mạp đang đeo. Lão liền cắn ngón tay, lấy ít máu cho vào trận pháp. Một ánh sáng chói mắt xuất hiện, gia gia Mập mạp sò tay vào trong bức tường lôi ra một vật. Đó là một cái hộp cũ kỹ. Thấy vật kia, gia gia Mập mạp thở dài một hơi.
Lão được đỡ về lại chỗ cũ, đưa hộp kia cho Mập Mạp. Mập mạp nắm lấy vật kia lại đưa cho Nhất Thành.
Mọi cử động của Gia Gia và Mập Mạp được mọi người chằm chằm theo dõi. Tiểu Tiểu bên cạnh Nhất Thành thì nhìn chằm chằm Ma Da Chột Mắt. Mấy người Nhân Phủ nhìn chằm chằm đám người ngoài điện. Do Duyên và Do Pháp cũng trở nên cảnh giác. Phong Nam Du tiến lại gần đứng bên cạnh Nhân Lệ và Tiểu Oa Oa. Phong Ngân thì lạnh lùng cảnh giác xung quanh, lão quan sát kĩ nhất cử nhất động của Nhất Thành và Ma Da Chột Mắt.
Nhất Thành nhận lấy cái hộp, hộp này được làm từ gỗ của một loại cây rất cứng. Nhìn bên ngoài thì biết cái hộp này đã tồn tại một thời gian dài nhưng không có dấu hiệu mục rửa. Nhất Thành quan sát kỹ một lúc thì mở hộp. Bên trong hộp không có gì ngoài một tấm da, không biết là da ma thú hay là da người. Nhất Thành cũng không xem mà nhét tấm da vào trông ngực, vỗ vỗ vài cái ở ngực làm như chắc chắn tấm da ở đó, sau đó ném hộp gỗ cho Mập Mạp phía sau. Mọi người đang quan sát nhất cử nhất động của Nhất Thành thì trợn tròn mắt. -- Vậy thôi sao? Thế là vật kia đổi chủ rồi sao?
Nhất Thành làm như không có chuyện gì cười nhìn Ma Da Chột Mắt nói:
-Vật kia ngươi thấy rồi chứ? Giờ nó thuộc về ta rồi đó. Ta cứ nghĩ ngươi sẽ xuất thủ lúc cái hộp gỗ kia xuất hiện. Không nghĩ đến lại bình tĩnh như vậy. Ngươi rất tự tin, không biết tự tin của ngươi đến từ đâu? Đám phế vật ngoài kia? Pháp trận kia? Hay là còn thủ đoạn khác. Ha..Ha..Ha.. Muốn ta giao cho ngươi vật này thì không cần suy nghĩ, ta sẽ không bao giờ hai tay dâng lên.
Ma Da Chột Mắt cười lạnh nói:
-Bởi vì ta không cần cướp, tất cả người ở đây sẽ không ai sống sót rời khỏi Nhân Phủ. Ngươi thấy ma pháp trận ngoài kia không. Nó gọi là Huyết Ma Cấm Trận. Dùng máu của rất nhiều người hình thành. Trận thành, dù trong này có xảy ra chuyện gì thì bên ngoài cũng không ai biết.
Nhất Thành ồ lên kinh ngạc hỏi:
-Ý ngươi là chỉ còn bên sống sót mới có cơ hội rời khỏi cấm trận này?
Ma Da Chột Mắt cười lạnh nhìn Nhất Thành. Nhìn nụ cười kia làm mọi người trong điện run rẩy khiếp sợ, mấy người có thực lực một chút thì trầm mặt lạnh lùng. Bọn họ là pháp sư, cũng không phải chưa bao giờ đối mặt với nguy hiểm. Sống đến bây giờ thì cũng không phải là người đơn giản sẽ dễ dàng bị hù dọa.
Nhất Thành nghe vậy cũng không phản ứng gì. Hắn chậm rãi rót một ly rượu. Ma Da Chột Mắt hai mắt bắt đầu tảng ra sát khí. Nhưng sát khí của Ma Da Chột vừa xuất hiện, Nhất Thành cười lạnh, vỗ mạnh xuống bàn.
-Rầm
Khi Nhất Thành vỗ mạnh xuống bàn, bàn tay Nhất Thành đã truyền ra một lượng lớn năng lượng ma pháp. Cái bàn không vỡ nát mà chỉ in lại một dấu tay của hắn và tất cả đũa trên bàn liền bay lên. Nhất Thành đứng dậy, tay liên tục kết ấn với tốc độ cực nhanh. Đũa trên không liên tục được năng lượng ma pháp của Nhất Thành truyền vào giữ vững lơ lửng trên không. Chỉ sau vài cái chớp mắt thì hắn vẩy tay một cái, đám đũa đó như nhận được mệnh lệnh phóng ra ngoài điện, tấn công đám Dị Giáo đang tập trung bên ngoài.
-Vèo, vèo, vèo…
Tiếng xé gió vang lên cực gắt như muốn xé tan không khí trong điện. Mỗi chiếc đũa được Nhất Thành dùng phép thuật ‘Vô Hạn Chi Đao’ thi triển, bắn về phía nhóm người Di Giáo ngoài điện với tốc độ cực nhanh.
Đối diện, Ma Da Chột Mắt lúc nãy đang cười lạnh thì bị tiếng vỗ bàn làm giật mình, nhanh chóng lùi lại phía sau, tưởng là Nhất Thành tấn công hắn. Đến khi hắn biết mục tiêu của Nhất Thành không phải là mình, vội vàng nhìn ra phía ngoài điện quát lớn:
-Cẩn Thận.
Phía ngoài điện đám Dị Giáo đứng đầu vội vàng thì khiển phòng ngự hoặc tránh né. Nhưng những chiếc đũa kia bắn tới với tốc độ cực nhanh, bọn họ chỉ có thể tự bảo vệ mình chứ không kịp giúp đỡ đồng bọn. Người mạnh nhất trong nhóm thì có cấp năm sao Bắc Miện. Bọn họ nhanh chóng thi triển phép thuật, bảo vệ mình với vài tên bên cạnh.
-Ầm, Ầm,..
-Ahh….
Tiếng va chạm, kèm theo tiếng thét đau đớn vang lên. Đám người Dị Giáo không phải ai cũng chịu nổi đợt tấn công vừa rồi.
Phía trong điện, Ma Da Chột Mắt bùng lên sát khí giữ dội khi thấy đồng bọn bị thương. Có điều, sát khí vừa ra thì bên tai truyền đến tiếng gió rít gào phả vào mặt hắn.