Quái Dị Thẻ Ma Pháp

Chương 146: Bạo Lực Trị Thương



Tiểu tiểu gật đầu, lần này thì hắn không chạm tay vào vai Mập Mạp mà một luồng năng lượng xanh biết từ đầu ngón tay bắn ra, dùng tốc độ nhanh nhất thâm nhập vào bên trong vết thương của Mập Mạp. Tiểu Tiểu đứng bên phải Mập Mạp tay liên tục kết ấn, những đồ án kỳ quái xuất hiện trước tay hắn sau đó lại xuất hiện trên vết thương Mập Mạp. Chỉ sau mấy giây ngắn ngủi, hắn hét lớn:

-Ngay bây giờ.

-Bốp

Nhất Thành hiểu ý, đang đứng bên trái Mập Mạp, nghe tiếng quát của Tiểu Tiểu liền xuất thủ. Hắn không có làm màu như Tiểu Tiểu, không đồ án màu sắc hình ảnh gì cả, mà tay phải hắn vận chút bạch sắc năng lượng vỗ mạnh vào phía sau vết thương của Mập Mạp.

-Vèo

-Ầm

Một vật hình tròn màu đen như một hạt giống đang được màu xanh năng lượng ma pháp bao bọc bị đánh ra khỏi vai Mập Mập. Còn tiếng ầm là do Nhất Thành vổ quá mạnh, Mập Mạp ngã đập mặt từ trên giường xuống đất.

Vật hình tròn bị đánh mạnh vào trong tường, tạo thành một lỗ thủng, không nghĩ đến là lỗ thủng đó liền bùng lên hắc diễm. Sau một lúc thì trên tường chỉ còn lại một mảng đen, hạt giống kia cũng biến mất.

Còn Mập Mạp trên đất được Nhân Bắc và Nhân Nam chạy đến đỡ dậy. Vừa đỡ lên thì trên mặt tên này xuất hiện toàn là máu, máu mũi, máu miệng chảy ra, định nói gì đó thì máu mũi chảy vào miệng làm hắn tắc giọng, ho kịch liệt. Vết thương trên vai vẫn chảy máu nhưng đáng thương hơn là cả cánh tay hắn rủ xuống vô lực, nhìn qua là biết xương vai đã bị đánh gãy.

Nhất thành thấy tình trạng thê thảm của Mập Mạp thì cười:

-Xin lỗi, nãy lỡ tay dùng lực hơi mạnh. Nhưng Mập Mạp người nên cám ơn ta, mấy vết thương loại này rất dễ lành. Vì thế bị thương nặng hơn một chút cũng không sao?

Mập Mạp dưới đất trợn trừng mắt nhìn Nhất Thành, nhưng vừa mới nhướng mày thì cơ mặt run run vì đau nhức, hắn cảm thấy hình như xương mặt của hắn bị rạn mẹ nó rồi.

Nhất Thành nhìn Mập Mạp cười, hắn chả lo mấy vết thương ngoài da loại này. Bất cứ trị liệu sư nào cũng sẽ giúp người bị thương nhanh hồi phục. Còn về lúc nãy, thủ pháp của Nhất Thành rất đơn giản, chỉ cần dùng năng lượng khởi nguyên đẩy bất cứ loại năng lượng nào khác tồn tại trên vai Mập Mạp ra ngoài. Hắn không biết hạt giống kia là thực thể hay chỉ là một loại năng lượng. Nhưng nó bị năng lượng ma pháp của Tiểu Tiểu bao bọc thì tất sẽ bị năng lượng khởi nguyên đánh bật ra. Phải biết chưa có loại năng lượng nào trên thế giới này có thể so với năng lượng khởi nguyên hắn đang nắm giữ.

Tiểu Tiểu bên cạnh nhìn Nhất Thành một cái không biết đang nghĩ gì. Sau đó thì hắn trợ giúp Mập Mạp trị liệu. Lần này thì dễ hơn, các vết thương nhanh chóng khép lại, xương trong cơ thể cũng được nối lại. Tiểu Tiểu sau một lúc rút tay về bảo:

-Gọi trị liệu sư khác đến trị liệu cho Mập Mạp đi. Giờ chỉ còn mấy vết thương nhỏ, chắc chắn sẽ không gặp khó khăn gì?

Mập Mạp đứng dậy nói:

-Đa tạ Tiểu Tiểu sư huynh.

Bên kia, Nhân Bắc liền ra dấu cho Nhân Vu rời đi, gọi trị liệu sư trong gia tộc đến. Nhân Vu liền vội vã rời đi.

Tiểu tiểu phất tay nói:

-Không có gì! Đừng nên hoạt động vội, ngươi còn cần được trị liệu và cần thời gian dưỡng thương.

Nhất Thành bên cạnh cũng cười nói:

-Đúng vậy, ngươi cần nghỉ ngơi! Mà nhớ ăn nhiều một chút, gầy như vậy thì cái tên Mập Mạp còn không phù hợp nữa rồi. Mà ngươi phải cám ơn ta đã cứu mạng ngươi nữa đó.

Mập Mạp trừng mắt:

-Ngươi còn nói, có ai trị liệu bạo lực như ngươi chưa? Suýt nữa ta không bị cái hạt kia hại chết mà bị ngươi tát chết.

-Ha..ha..ha

Nhất thành cười lớn, sau đó lại nhìn Tiểu Tiểu trên trán đang có lắm tắm mồ hôi đành nói,

-Ta tới làm khách, ngươi không tiếp đãi thì thôi còn nằm chành bành ở đó chờ người ta cứu nữa. Nhanh chóng sắp xếp nơi cho ta nghỉ ngơi đi. Đi cả mấy ngày đường cũng cần nghỉ ngơi, lúc nảy còn phải ra sức cứu ngươi nữa.

Mập Mạp định nói gì đó thì phía sau Nhân Bắc đã tới trước vỗ đầu Mập Mạp, cười nói với hai người Nhất Thành,

-Đúng là Nhân Gia thất sách, hai vị qua phòng kế bên đi, cạnh phòng Mập Mạp vẫn còn hai phòng trống, sau khi hai vị nghỉ ngơi tốt, Nhân Gia ta sẽ mở tiệc đãi khách.

Nhân Bắc vừa dứt lời thì ngoài cửa Nhân Vu dẫn theo một người trở lại. Theo cách ăn mặc thì đây là một pháp sư. Nhân Bắc liền bảo Nhân Vu dẫn hai người Nhất Thành đi nghỉ ngơi, trước khi đi, Nhất Thành nhìn Mập Mạp nói,

-Nhanh chóng khỏe lại, Băng Quốc rất náo nhiệt, sẽ không kém lần trước chúng ta đi làm nhiệm vụ. Lần này ngươi không được trốn trước một mình đâu đấy.

Mập Mạp trợn mắt nói:

-Má, nếu lần trước đi theo ngươi thì ta giờ đã thành phân tiêu hoá của mấy con quái dị kia.

Sau khi Nhất Thành cười lớn rời đi thì vị trị liệu sư vừa đến liền giúp Mập Mạp giải quyết vấn đề trị liệu còn lại. Sau khi trị liệu sư rời phòng, Nhất Bắc hỏi Mập Mạp,

-Hai người kia đến từ thư viện?

Mập Mạp đang ngồi yên trên giường, trở nên nghiêm túc nhìn cha hắn rồi nói,

-Đúng, là người con quen ở thư viện. Cha, người hay cười đùa kia là huynh đệ con quen khi mới vào thư viện. Còn vị sư huynh kia thì con mới gặp. Nhưng cha, tuyệt đối không được đắc tội hai người đó. Cha hãy nhớ kỷ, bảo người gia tộc dù ai cũng vậy, nếu mà đắc tội bọn họ thì tự sát đi đừng để liên lụy đến Nhân Phủ. Nếu đắc tội họ thì có mời ai tới bảo vệ, chúng ta cũng không thoát nổi.

Nhân Bắc kinh ngạc sau đó nghiêm túc gật đầu. Hắn không biết hai người kia có thân phận gì nhưng con trai hắn thì hắn rất rõ. Tên Mập này ít khi nghiêm túc, mà nếu đã nói nghiêm túc như vậy thì tốt nhất nên lắng nghe hắn.

Nhất Thanh và Tiểu Tiểu được đưa vào hai căn phòng tương tự phòng Mập Mạp. Nhất Thành gặp được Mập Mạp vẫn còn sống thì trong lòng thả lỏng, không còn lo lắng. Hắn chả để ý hay còn lo lắng gì nữa nên leo lên giường đánh một giấc không kể trời đất. Hắn vẫn có thói quen này dù sống mấy năm ở thế giới này. Nếu có cơ hội thì lăn ra ngủ chứ không bao giờ ngồi tu luyện.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv