Trong đám đệ tử chỉ có ba người là không nghĩ vậy, đó là Tiểu Tiểu, Bạch Thư Sinh và Nhan Nhan. Tiểu Tiểu lắc đầu trong lòng nghĩ đến tiếng hét lớn của vị Tiểu Sư Thúc Tổ này lúc trước. Bạch Thư Sinh lắc đầu trong lòng nghĩ đến sát khí cùng thể chất biến thái kia. Còn Nhan Nhan nhớ đến tốc độ mà Nhất Thành bám theo nàng mấy năm trước. Cả ba đều thở dài lẩm bẩm, Tô Gia này chọc vào sai chỗ nữa rồi.
Nhất Thành nhìn Tô Quyền từ trên xuống dưới, sau đó quay sang Tô Phát nói:
-Đúng là ta đã nhìn sai Tô Gia ngươi, các ngươi vẫn còn người tài.
Tô Phát nghe vậy thì bỗng trong lòng trở nên hồi hộp. Cảm thấy Nhất Thành nói câu này như nhẹ nhàng nhưng hắn cảm thấy rất áp lực, trong lòng không yên. Tô Phát tiến lên một bước định nói gì thì Nhất Thành đã nói trước:
-Nhưng Tô Gia ngươi từ ngươi cho đến con cháu đều rất Ngu!
Nhất Thành nhấn mạnh chữ ‘Ngu’ kia làm mọi người có thể nhận thấy sự chế giễu rõ ràng của hắn trong lời nói. Tô Quyền nổi giận quá lớn:
-Ngươi nói ai ngu?
Nhất Thành nhìn chằm chằm Tô Quyền, khuôn mặt trở nên lạnh lùng nói:
-Ta nói ngươi rất….
Nhất Thành chưa kịp phát ra chữ ‘Ngu’ thì đã trợn to hai mắt há hốc mồm nhìn phía sau lưng Tô Quyền. Hắn nhìn chầm chầm vào phía sau lưng Tô Quyền nơi cửa ra vào của Huyết Nguyệt Điện. Biểu hiện trên mặt của hắn như nhìn thấy cái gì đó cực kỳ kinh khủng và đầy kinh ngạc. Cả lão sư lẫn đệ tử và thậm mấy vị viện chủ và đám người viện trưởng đang tập trung theo dõi nhất cử nhất động của Nhất Thành và Tô Quyền, thấy biểu hiện trên mặt của Nhất Thành như vậy thì cực kỳ bất ngờ, vô thức, cũng không hiểu chuyện gì mà rất tự nhiên chuyển ánh mắt cùng lúc nhìn ra phía cửa điện.
Tất cả mọi người trong Huyết Nguyệt Điện đều hướng mắt nhìn về phía cửa điện. Thậm chí Tô Quyền cũng giật mình quay đầu nhìn lại.
Nhưng…
Ở đó trống không, không có gì cả! Đến cả một chiếc lá rơi cũng không có. Mọi người trong lòng khó hiểu thì nghe một tiếng nổ lớn.
-Ầm
Cả đám di chuyển ánh mắt thì chỉ thấy một bóng người bay từ trong điện ra, lăn lóc trên đất phía ngoài điện. Tên đó mặt một bộ đồ trắng, lăn mấy vòng trên đất thì cả bộ đồ trắng bẩn không chịu nổi. Sau khi lăn mấy vòng thì nằm yên bất động tại chỗ.
Lúc mọi người ở đây nhận ra người bay ra ngoài kia là Tô Quyền thì tất cả trợn mắt nhìn về phía Nhất Thành. Nhất Thành chỉ đứng đó lẩm bẩm như tự kỷ nói:
-Ta bảo ngươi Ngu mà ngươi không tin. Chỉ một chút lừa gạt nhỏ đã lừa được ngươi thì ngươi thông minh chỗ nào? Đúng là dốt mà bày đặt ra vẻ thông minh thiên tài, thậm chí ta không tốn một chút sức mà chỉ dùng một chút thủ thuật nhỏ đã gạt được ngươi. Haizz, thư viện này người ngu quá nhiều đi. Sao không ai thông minh hơn một chút chứ? Cảm giác cô độc thật không thích chút nào?
Nhất Thành tự kỷ nhưng giọng nói cũng không nhỏ, với lại thính lực mọi người ở đây cao nên nghe rõ từng từ hắn nói. Cả đám từ lớn đến nhỏ đỏ mặt xấu hổ. Nhất Thành nói Tô Quyền nhưng thật sự như tát thẳng vào mặt mọi người. Vừa rồi tất cả đều bị hắn gạt nhìn ra ngoài điện.
Nhan Nhan bên cạnh Tiểu Tiểu nói nhỏ:
-Lúc nảy ta cũng bị biểu tình của vị Tiểu Sư Thúc Tổ này lừa mà không chỉ có ta mà ta cũng thấy mấy viện chủ trên kia cũng bị lừa nhìn ra ngoài điện. Có vẻ như thư viện chúng ta không có ai thông minh cả?
Tiểu Tiểu cười khổ. Hắn vừa rồi cũng bị lừa nhìn ra ngoài điện.
Bằng Hoặc quay lại trợn mắt nhìn Nhan Nhan. Nhan Nhan lè lưỡi nói:
-Sư huynh vừa rồi cũng bị lừa. Chỉ số thông minh cũng giống ta mà thôi. Đừng có trợn mắt với ta.
Bằng Hoặc định phát tát thì Nhan Nhan le lưỡi trốn sau lưng Tiểu Tiểu cười hì hì. Bên kia mấy vị Đại Đệ Tử của các viện cúi mặt xấu hổ không thôi, bọn họ đứng trước nên ai cũng có thể nhận ra lúc nảy cả đám quay đầu nhìn ra ngoài điện. Thật sự mất mặt, không xem pháp lực người ta vào đâu mà lạ bị người ta dùng thủ đoạn nhỏ lừa đến xấu hổ như vậy. Nếu thay bọn họ vào vị trí Tô Quyền thì càng nhục hơn.
Nhất Thành thu lại khuôn mặt tự kỷ, lạnh lùng nhìn Tô Phát nói:
-Đây chính là trừng phạt nhỏ dành cho hắn. Ta chỉ đánh gẩy vài cái xương của hắn, gọi trị liệu sư trị liệu cho hắn thì không sao. Nhưng ngươi nói xem vừa rồi nếu ta chém hắn một đao? Ngươi nói cháu ngươi có thể sống không? Đừng chọc giận ta nữa, hôm nay ta đã rất nhân từ với Tô Gia các ngươi, thường ngày nếu là kẻ thù của ta, ta sẽ không đơn giản bắt họ phát thệ như vậy mà là giết sạch.
Chữ ‘giết sạch’ vừa ra khỏi miệng Nhất Thành thì cả người Nhất Thành tỏa ra sát khí ngùn ngụt. Lần này hắn không thu liểm sát khí như lúc trước nữa mà toàn bộ lộ ra ngoài. Cả người hắn được sát khí bao bọc, trên tay Huyết Ma Đao xuất hiện, ánh đao sắc bén kết hợp với sát khí thuần khiết của hắn biến hắn trở thành một Ma Thần thật sự. Mùi máu tươi bắt đầu lan tỏa cả khắp Huyết Nguyệt Điện.
Sát khí thuần khiết kèm theo mùi máu tanh làm lão sư cùng đệ tử có mặt trong này hai tay run lên nhè nhẹ, mồ hôi đã bắt đầu chảy ròng ròng. Loại sát khí này không có kèm theo năng lượng ma pháp nhưng lại cực kỳ khiếp người. Quái dị phát ra tà ác hắc khí nhưng Nhất Thành là sát khí thật sự, sát khí của kẻ tắm trong biển máu đi ra. Loại sát khí này ảnh hưởng đến linh hồn nên cực kỳ khó phòng bị.
Tô Phát cả người toát mồ hôi, không phải lão sợ hãi Nhất Thành mà nhớ đến một người. Một người cũng mang theo loại sát khí hãi hùng này. Ngươi kia là một người hắn sợ rằng cả đời không chạm đến được. Và cũng nhớ đến việc người kia không có kẻ nào mà hắn không dám chém. Trong lòng lão cực kỳ rung động vì Nhất Thành còn rất trẻ mà đã phát ra loại sát khí này. Lão quyết định, từ nay về sau không thể chọc vào người trẻ tuổi này.
Hồng lão trên đài cảm nhận từ Nhất Thành không chỉ là sát khí mà còn có một loại hơi thở khác. Lão nhíu mày sau đó rơi vào trầm tư nhưng ngay lập tức liền giãn ra. Miệng mỉm cười mà không nói gì.
Nhất Thành nhìn tất cả mọi người trong điện lẫn nhìn lên chiếc kính đang phát hình ảnh đi khắp thư viện trên kia. Mặt trở nên hách dịch và đầy thách thức nói:
-Ta không quan tâm các ngươi phục hay không. Ta cũng không quan tâm các ngươi là ai? Không phục thì làm gì được ta, ngon thì vào cắn ta ah?
---------------------
Viện trưởng phía sau thì nói với mọi người:
-Sát khí lần này lại mạnh và thuần khiết hơn lần trước. Mùi máu đã gần như hiện hữu. Vị tiểu sư thúc này thật sự quá kỳ lạ, còn nhỏ mà lại có loại sát khí đáng sợ như vậy.
Phó viện trưởng bên cạnh nói:
-Từ lúc vị tiểu sư thúc này vào viện, ta đã cảm thấy kỳ lạ rồi. Sau chuyện xảy ra ở Thiên Long Thành, ta đã biết vị tiểu sư thúc này rất khác người. Loại sát khí kia rất thuần khiết, đủ chứng minh vị tiểu sư thúc này chém giết rất nhiều nhưng không bị ảnh hưởng tinh thần, trong lòng không có cản trở như muốn nói lên: Ta, không kẻ nào không dám chém?
Nguyệt Nhị bên cạnh nói:
-Thư viện có hy vọng, chỉ cần tiểu sư huynh này lớn thêm một chút nữa. Thư viện chúng ta tất vì tiểu sư huynh này mà hưng thịnh hoặc vì tiểu sư huynh này mà hủy diệt.
Mọi người gật đầu nhưng trong lòng đều cảm thấy lo lắng. Có điều gì đó từ vị tiểu sư thúc này của bọn hắn làm bọn hắn cảm thấy rất kỳ quái.