Bạch Thư Sinh bị gọi là 'Tiểu Bạch' thì ngớ người sau đó chỉ biết nhăn nhó đáp lại một tiếng ‘Vâng’. Lúc rời đi, Nhất Thành lại nói tiếp:
-Tìm hiểu tin tức của các đệ tử sắp tranh đấu dưới kia. Càng rõ càng tốt.
Sau khi nhận lệnh xong, Bạch Thư Sinh lao nhanh ra ngoài. Chỉ vài khắc hơi thở, hắn đã quay lại, có vẻ không phải hắn tự chính mình đi truyền đạt mệnh lệnh, mà có đệ tử phía dưới chờ lệnh của hắn. Trong tay hắn đang cầm theo một danh sách đệ tử, tiến vào điện. Nhất Thành gật đầu hai lòng, gọi hắn tiến đến gần hơn nói:
-Được rồi, ngươi bắt đầu đi, giới thiệu về các đệ tử đang chiến đấu phía dưới.
Bạch Thư Sinh gật đầu bắt đầu giới thiệu đệ tử cho Nhất Thành và mọi người ở đây:
-Người cằm cây gậy kia gọi là Tam …..
-----------------------
Tên thanh niên cầm gậy lớn đi đến gần mười người, vác gậy lên vai cười lạnh nói:
-Rõ ràng là các ngươi làm sai, vậy mà còn dám ngông cuồng đánh người, bảo các người quỳ là đã là rất nể mặt các ngươi rồi.
Phía sau chín người lạnh lùng, chuẩn bị xuất thủ. Thanh niên đứng trước chỉ giơ tay bảo:
-Đừng qua đây.
-Nhưng Võ, chúng ta…
Võ là tên thanh niên đứng đầu, hắn nói:
-Tự ta làm là được rồi, các ngươi chờ tí nữa.
Tam liền ‘hả’ một tiếng, vung cây gậy lớn quá đầu, vừa bổ xuống vừa nói:
-Thật là càn rỡ, còn dám nói lời ngông cuồng như vậy. Ta muốn xem xem ngươi dám đánh trả hay không.
-Bốp
Tay của Võ xuất hiện một lớp ánh sáng trắng bao bọc, chụp lấy cây gậy đang đánh xuống. Tam thấy vậy thì điên cuồng cười lên:
-Ngươi dám đánh trả, ngươi chết chắc.
Vừa nói xong, Tam đã ăn một cước vào bụng. Đá hắn bay trở lại phía sau đám người Tô Hiểu. Võ chống gậy xuống đất, cười lạnh nói:
-Đúng là một đám phế vật, chỉ biết trốn ở thư viện. Gặp quái dị thì cụp đuôi chạy, đúng là thư viện tốn cơm nuôi một đám phế vật.
Tam vừa mon men đứng dậy, Võ đã ném cây gậy đi với tốc độ cực nhanh đập thẳng vào mặt tên này. Tam hét lên đau đớn, ôm má phải lăn lộn trên đất. Máu tươi chảy ra xối xả, lênh láng trên đất.
Tôn Nhất thấy vậy thì nổi giận đùng đùng, chưa có tên nào dám chống đối hắn như vậy. Lão hét lớn:
-Tất cả đệ tử nghe lệnh, bắt mười tên đó lại cho ta. Chỉ cần không chết, dùng cách nào cũng được. Lên hết cho ta.
Đám pháp sư phía sau lão hét lớn xông lên:
-Bọn họ chỉ có mười người, cùng nhau xong lên tấn công, làm thịt chúng.
Chín người phía sau Võ cũng trở nên lạnh lùng hẳn đi, cả người bừng lên pháp lực. Bọn họ nhịn đám người này lâu lắm rồi. Chiến thì chiến. Mười người bị bao vây vào giữa, nhưng không hề có một chút sợ hãi.
Chín người đứng thành hình tròn bảo vệ một nữ nhân ở giữa. Nữ nhân ở giữa xuất ra một quyền trượng ma pháp. Ánh sáng mộc hệ mờ ảo bốc hơi lên. Một kết nối giữa nàng cùng chín người còn lại được hình thành. Nàng chính là hệ bổ trợ, vì thế mới được bảo vệ kỷ như vậy, chỉ cần nàng vẫn đứng vẫn thì chín người bên ngoài sẽ được tăng sức mạnh.
-Phép thuật Vô Không Quyền
Võ là người đầu tiên tiếp lấy đám người xông đến, phép thuật hội tụ hai tay, liên hoàng đấm được đánh ra về phía đám người đang xong đến. Nhiều kẻ liền dùng thuẩn, kim hệ hoặc thổ hệ phòng ngự nhưng cũng bị ‘quyền’ của Võ đánh bật lùi. Một đám xong đến gần nhưng cũng không làm ra hiệu quả gì, Vô Không Quyền có thể đánh tầm xa hoặc cận chiến. Quyền pháp của hắn lại rất linh hoạt nhuần nhuyễn, càng đánh, số người bị đánh lùi càng nhiều.
Bốn người khác thì có người dùng đao, dùng kiếm đón đỡ. Đao pháp kiếm pháp luyện rất tốt, kinh nghiệm chinh chiến nhiều. Kèm theo phong thuộc tính nên kiếm thuật và đao thuật được thi triển với tốc độ cao, mỗi lần chém đều xuất hiện một kiêm, đao khí ngắn. Thế nên dù người bên kia xong đến rất đông nhưng trong một lúc nhất thời lại không làm gì được mười người bọn họ. Để tránh giết hại động môn, dù là ai thi phép, các loại phép thuật được đánh ra tránh đi những chỗ yếu hại.
Những người khác cũng không kém, họ không chiến đấu một mình mà kết hợp. Phong Hỏa Lôi Thổ được mấy thanh niên trong nhóm mười người thi triển liên tục, các nguyên tố phép thuật này kết hợp với nhau tạo thành những trận lốc hỏa nhỏ. Thổ phép thuật biến mặt đất gồ ghề khó di chuyển, lợi dụng cơ hội này trên trời mây đen kéo đến, lôi phép thuật tạo ra từng vùng sốc điện cực mạnh đánh vào đám người đang xong đến. Rất nhiều người xong đến bên này đều bị cơn lốc hỏa và lôi điện đánh trọng thương.
Dù mười người này kinh nghiệm hay phối hợp rất ăn ý nhưng người đối diện quá đông, cũng có pháp sư mạnh. Sau một lúc chen chúc tấn công ồ ạt không có kết quả. Bọn họ liền hiểu ra không thể xong lên như mấy tên điên. Bọn họ bắt đầu từng người xong lên, tạo ra khoảng trống thay nhau công kích mười người. Chỉ sau một lúc thì nhóm người của Võ dù phối hợp rất ăn ý củng sắp chịu không nổi.
Cuối cùng, từng người theo Võ bắt đầu thất bại. Pháp sư Phong Hỏa bị đánh bại đầu tiên, bị đám người kia áp sát, dưới mấy đợt công kích tầm gần thì không chịu nổi. Kết quả là bị đánh bầm dập người, sau đó là mấy tên dùng đao kiếm, cũng thất bại, một tên bị hỏa thuật đốt đến bốc khói. Mấy tên còn lại thì bị đánh đến học máu. Nữ pháp sư hệ bổ trợ kia cũng bị mộc hệ của một nữ nhân khác trói chặt. Hai má bị đám nữ nhân đối diện vả mấy phát, in rõ mấy giấu tay.
Người còn lại chỉ còn Võ, hắn lâm vào điên cuồng. Liều mạng chiến đấu, ăn người khác một kích, thì cũng trả lại một quyền.
Viện trưởng thấy vậy thì thở dài:
-Tiểu sư thúc, bọn họ đã thất bại. Nên cho người dừng lại, nếu không có thể sẽ có người mất mạng không cần thiết.
Nhất Thành mặt trở nên lạnh lùng nói:
-Chưa đâu, việc này chưa thể kết thúc như vậy?
Mọi người ngớ người, không biết ý của Nhất Thành là gì. Nghe câu tiếp theo của hắn nói mới làm mọi người khiếp sợ:
-Đệ tử thư viện toàn là lũ phế vật, gần 100 tên lại phải mất nhiều thời gian như vậy mới đánh bại 10 người. Cảnh giới thì khá tương đương nhau. Như vậy thì thư viện nuôi trăm tên đệ tử này làm cái gì, không bằng giết sạch, nuôi một đám đệ tử mới còn tốt hơn.
Nhất Thành nhìn xuống Bạch Thư Sinh phía dưới trầm giọng nói:
-Bạch Thư Sinh, ngươi nhanh chóng rời đi, kích động đám đệ tử chuyên làm nhiệm vụ tham gia trận chiến kia. Ta muốn đám công tử bột kia một tên cũng không đứng dậy nổi. Nếu Tô Nhất hay bất cứ lão sư nào nhúng tay, cứ giết cho ta.