“Là bạn bình thường!” Hô hấp của cô trở nên gấp gáp hơn.
“Tôi không thấy bình thường! Thái độ của em không giống như khi em nói về Phi Điểu, em sợ tôi biết mối quan hệ của hai người sẽ hại hắn ta sao?” Quách Tử Tôn mỗi lúc một đẩy người lên, khiến tấm lưng nhỏ bé của Lưu Y lại càng cong dần về sau.
“Không phải!” Cô bất lực lắc đầu, thầm nghĩ sao Quách Tử Tôn lại có thể suy diễn được đến bước đường này.
“Vậy là em có thích hắn ta? Thích hắn ở điểm nào?” Chân mày hắn nhướng lên mang theo sự đố kỵ to lớn.
“QUÁCH TỬ TÔN!!” Cô tức giận hét lớn, hai tay đẩy mạnh vào ngực hắn. Sau đó tìm lại tư thế ngồi, nghiêm túc nói:
“Được rồi! Chuyện này trước sau gì em cũng phải nói với anh. Chi bằng bây giờ nói luôn vậy!”
Lập tức khoé miệng Quách Tử Tôn cong lên.
“Tử Tôn, Bắc Thần là người đã dẫn dắt em lúc em ở tổ chức huấn luyện sát thủ, về sau tổ chức này không hoạt động nữa, người đứng đầu bọn em cũng ẩn danh. Em sau đó làm công việc như anh thấy, gần ba năm nay em không gặp lại Bắc Thần, lúc gặp lại là lần anh đưa em về Quách gia. Bắc Thần chính là người đã chào hỏi anh khi đó.”
Những tưởng nghe xong Quách Tử Tôn sẽ suy nghĩ theo chiều hướng khác, nào ngờ vẻ mặt lại càng khó chịu hơn, bàn tay nắm chặt lấy tay cô, ánh mắt như lưỡi kiếm sắc bén:
“Nói như vậy hai người vẫn mập mờ qua lại từ lúc đó?”
Nhanh như cắt Lưu Y đem bàn tay của Quách Tử Tôn bẻ ngược ra sau, thân mình mảnh mai quỳ trên giường, lớn tiếng chửi:
“Mập mờ cái đầu anh, em chỉ xem Bắc Thần là anh trai, vả lại khi đó anh còn chưa thích em, bây giờ khó chịu cái gì!”
Quách Tử Tôn cũng không để yên, lập tức xoay người, tay còn lại túm lấy chân cô kéo một cái, khiến Lưu Y mất thăng bằng ngã về sau. Chớp lấy thời cơ hắn quỳ trên người cô, đem thân thể mềm mại của cô khoá chặt bằng hai bắp đùi rắn chắc của hắn.
Ngang ngược tuyên bố: “Kể cả lúc đó tôi chưa thích em, thì em cũng không được phép thích hắn!”
“Mẹ kiếp! Anh thực sự có bệnh hả? Có khả năng xoay chuyển càn khôn như vậy, sao không quay ngược thời gian đi!” Cô thở dốc, gương mặt đỏ bừng bừng, lời đầy ý trêu chọc.
“Em không cần phải nói! Nếu được quay trở lại, tôi nhất định sẽ yêu em sớm hơn, chắc chắn sẽ không để em phải chịu nhiều đau đớn như vậy!”
Trong một khoảng khắc, cô nhìn thấy được sự nghiêm cẩn ở đôi mắt đó, đôi mắt đẹp như huyết ngọc mang theo u sầu khiến người ta đau lòng.
Cô lặng lẽ nhìn hắn, ánh trăng bên ngoài hắt vào cùng với ánh đèn ngủ càng làm lộ rõ gương mặt anh tuấn, đẹp đến chấn động tâm trí…
Rất, rất lâu mới lên tiếng…
“Không đâu Tử Tôn! Nếu được quay trở lại, anh cũng sẽ đối xử với em như thế mà thôi… sẽ không có bất kỳ cô gái nào bước được vào trái tim của anh mà không phải chịu đựng thương tổn… nếu dễ dàng như vậy, anh đã chẳng phải là Quách Tử Tôn.”
Cô nhẹ nhàng lắc đầu, trong mắt bất chợt chứa một tầng hơi nước mỏng.
Giờ khắc này, nước mắt đó chậm rãi chảy xuống giống như thuỷ tinh tan vỡ, khiến tâm can hắn như bị bóp nghẹt…
Hắn chầm chậm cúi đầu, sau đó dịu nhẹ hôn từng giọt nước mắt mặn chát trên gò má nóng hổi của cô, thở dài một tiếng đau lòng...
“Lưu Y xin lỗi em! Ngàn vạn lần xin lỗi em, cũng ngàn vạn lần cảm ơn em đã kiên trì đến phút cuối, nếu không thì cả đời này anh đã phải sống trong ân hận vì để lỡ mất em…thực sự cảm ơn em rất nhiều….”
Bàn tay to lớn của Quách Tử Tôn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đặt lên ngực mình, đôi môi không tiết chết được mà di chuyển đến cánh môi cô.
Nhưng ngay lúc này, giọng Lưu Y thì thào vang lên, trong ánh mắt tràn ngập thê lương:
“Đồ ngốc! Em thật sự không thích Bắc Thần, chỉ là em đã đặt quá nhiều kỳ vọng vào anh ta, cho nên….đến phút cuối trở tay không kịp.” Nói xong đôi mi cong như cánh bướm khép lại, khiến người ta không thở được.
“Lưu Y…” Quách Tử Tôn sững sờ, nhìn cô.
Tuy nhiên chỉ vài giây sau, cô từ từ mở mắt, không chút do dự nói:
“Người lấy đi con chip, chính là Bắc Thần!”
Điều này khiến Quách Tử Tôn không khỏi chấn động, càng khiến hắn đau lòng vì cô hơn. Bởi hắn hiểu rõ, sự phản bội chính là loại vũ khí đáng sợ nhất trên thế gian này, một khi trúng phải, miệng vết thương sẽ chẳng thể nào khép lại được.
Ngón tay thon dài của Lưu Y từ nơi lồng ngực rộng lớn đang đập mà di chuyển lên gò má cương nghị của hắn, lòng bàn tay áp chặt vào da thịt nóng bỏng, giọng vẻ như bình thản mà thương tâm:
“Em có một điều muốn cầu xin anh! Nếu tìm thấy Bắc Thần, trước tiên hãy giao cho em có được không?”
Cô vốn muốn tự mình đi tìm Bắc Thần để tính sổ với anh ta, nhưng giờ cô phát hiện ra cô đã có Quách Tử Tôn rồi, đương nhiên không cần chật vật một mình nữa.
“Được!” Quách Tử Tôn nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, không cần suy nghĩ thêm một giây phút nào.
Ngay sau đó tiện đà phủ xuống môi căng mọng của cô.
Mặt trăng chuyển hướng, trong căn phòng chỉ còn mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của một đôi nam nữ đang triền miên, quấn quýt không rời…
......................
Sáng hôm sau, lúc Lưu Y tỉnh dậy thì cũng đã 10 giờ trưa. Khác với mọi lần, cô không còn thấy Quách Tử Tôn ở bên cạnh mình nữa. Bỗng dưng làm cô nhớ đến lời hắn nói, trong lòng quả nhiên rất hụt hẫng.
Nhưng ngay sau đó, cô phát hiện ra điện thoại của mình có một tin nhắn từ số điện thoại của Quách Tử Tôn gửi đến. Là một file ghi âm, thời gian gửi là vào lúc 5 giờ sáng.
Cô chợt giật mình, nhận ra đã mấy ngày rồi còn chưa thấy hắn ngủ. Trong lồng ngực bỗng nhói đau một cái, cảm giác vô cùng khó chịu…
Cô thở dài một hơi, sau đó ấn nút:
[ Lưu Y vì việc của Thiên Sát tôi phải bay sang Ý. Em nhớ giữ gìn sức khoẻ. Đợi tôi! ]
Giọng nói trầm ấm của hắn như vang vọng bên tai cô, dù chỉ vài lời ngắn ngủi nhưng lại khiến cô bất giác mỉm cười.
Suy nghĩ một hồi, cô cũng quyết định gửi cho hắn một file ghi âm khác, nhưng sau vài lần thu đi thu lại, đến khi gửi đi liền phát hiện ra đầu bên kia không có tín hiệu.
Cho nên, khi Quách Tử Tôn nhận được tin nhắn này, thì cũng là lúc bọn họ hoàn toàn cách xa nhau, rất lâu sau mới có thể gặp lại…