Ngô Khiêm đứng ngay bên cạnh Quách Tử Tôn, nghe xong vẻ mặt liền tỏ ra kinh ngạc.
Anh theo Quách Thống Lĩnh bao nhiêu năm chỉ thấy ngài ấy động thủ với đám đàn ông, còn đối với phụ nữ nếu phạm tội tất nhiên sẽ áp dụng theo cách xử lý khác. Vậy mà bây giờ, một câu liền đã muốn lấy mạng người rồi.
Ngô Khiêm lo lắng nhìn xuống Lưu Y, tuy nhiên trái với sự lo lắng của anh cô lại bình tĩnh đến mức đáng sợ.
Lưu Y nở một nụ cười nhạt, cô không biết nên trách bản thân mình xui xẻo hay trách vận mệnh đen đủi đây, tại sao mới ngày đầu hành sự cô lại đụng trúng nhân vật nguy hiểm như Quách Tử Tôn chứ?
Cô suýt quên mất Bạch Doãn Thiên còn đang nằm chờ chết sao? Để đạt được cái danh Tổng Thống Lĩnh kia thì Quách Tử Tôn hắn đã dẫm đạp lên biết bao nhiêu mạng người rồi? Nói không chừng tiểu sử của hắn còn khốn nạn hơn cả David nữa.
Lưu Y từ từ đứng dậy, phủi phủi vài cái trên vai áo, lười nhác mắng chửi:
“Này Quách thống lĩnh! Tôi đã nói là không lấy đồ của anh rồi tại sao anh còn muốn mổ bụng tôi? Anh thân là người đứng đầu quân đội một nước tại sao không hiểu lý lẽ như vậy?”
Đám người Ngô Khiêm nghe tới đâu mặt liền biến sắc tới đó, trong trường hợp này cô gái kia không phải nên thành khẩn khai báo rồi van xin tha mạng ư? Vậy mà dám lớn tiếng lại còn cả gan gọi này gọi nọ, xem ra là chê bản thân sống đủ lâu rồi.
Quách Tử Tôn nhíu chặt đôi mày sắc bén hình lưỡi kiếm, từ đầu tới cuối cô gái trước mặt luôn mang cho hắn cảm giác thật khó chịu.
Thấy thái độ im lặng của Quách Tử Tôn, người đứng bên góc trái của anh là La Kỳ bèn tiến về phía Lưu Y lên tiếng giải thích:
“Cô gái, người đàn ông này đã ăn trộm một con chip điện tử, lúc va vào cô ở ngoài hành lang hắn ta đã bỏ nó vào trong ly rượu của cô.”
“Vậy các người đến chỗ ly rượu mà lấy! Tìm tôi làm gì!” Cô ngang ngược đáp.
Quách Tử Tôn: “…”
“Sau đó cô đã uống hết ly rượu!” La Kỳ nhấn mạnh.
Lưu Y rõ là biết logic của bọn họ nên mạnh mẽ phản ứng: “Nói như vậy, là các người nghĩ tôi đã uống thứ đó vào trong bụng? Không có! Thật sự không có! Các người nhìn nhầm rồi! Chắc chắn là nhìn nhầm!”
Dường như Quách Tử Tôn không muốn đôi co với dạng phụ nữ không biết điều như cô, bèn hạ thấp tầm nhìn, ngữ âm cũng thấp xuống: “Có hay không, không phải cô nói mà được!”
Lưu Y hận nỗi không thể lao lên mà đấm cho tên này một đấm vào miệng.
“Tại sao lại có người ngông cuồng, độc tôn như vậy chứ? Người không phân biệt phải trái đúng sai như anh mà cũng có thể trở thành Tổng Thống Lĩnh sao? Đám các người đều mù mắt cả rồi hả? Bắt nạt một cô gái yếu đuối như tôi có đáng mặt đàn ông không?”
Chửi xong Lưu Y mới thấy mình quả thực hơi bốc đồng, nhìn cả căn phòng đang chìm trong không khí lạnh lẽo, chỉ còn vang lên tiếng rên ư ử của Bạch Doãn Thiên mới thấy đáng sợ đến mức nào.
Cô lập tức thay đổi thái độ, quẫy đuôi như cá gặp nước:
“Tôi thật sự không giữ! Hỏi nữa cũng vạn lần không giữ! Tôi cần thứ đó để làm gì chứ? Hay anh cứ cho người điều tra đi rồi trả lại sự trong sạch cho tôi.”
Lời vừa dứt, Quách Tử Tôn đột ngột đứng dậy sải bước đi về phía cô, khiến Lưu Y nhất thời bất ngờ, luống cuống lùi lại phía sau.
Người đàn ông cao một mét chín mươi, làm cô có cảm giác như ngọn núi Thái Sơn ở trước mặt vậy. Đã thế, toàn thân hắn đều toả ra sát khí khiến người sống chớ đến gần. Mỗi bước di chuyển đều như muốn đẩy cô vào đường cùng.
Bị ánh mắt sắc lạnh của Quách Tử Tôn nhìn từ trên cao xuống, ngay cả thở mạnh Lưu Y cũng quên không dám thở chứ nói gì đến nhìn thẳng vào hắn.
“Đưa cô ta đến bệnh viện.”
“B-Bệnh… bệnh viện? Để…làm gì?” Cô lắp bắp nhắc lại.
Mẹ kiếp! Cô giải thích bằng cả tính mạng như vậy vẫn còn muốn mổ bụng cô sao?
Quách Tử Tôn nheo mắt nhìn cô, mỉm cười: “Tôi cho cô tận hưởng cách thức nhẹ nhàng hơn!”
Giọng nói đều đặn mang theo ít thuốc súng của Quách Tử Tôn vang lên, hắn sau đó nhanh chóng bước ra cửa lớn.
Lưu Y còn chưa kịp lấy lại tinh thần, đã bị hai tên mặc đồ đen giữ chặt lấy, đồng thời Ngô Khiêm cũng lên tiếng căn dặn:
“Cô gái hãy chịu khó hợp tác một chút, nếu tìm được con chip chúng tôi sẽ lập tức thả cô đi. Đừng nghĩ đến việc cầu cứu hay bỏ trốn, bởi nếu để ngài ấy phát hiện, cô sẽ nhận lấy kết cục thảm hại đấy!”
Vốn dĩ tác phong làm việc của Lưu Y là không bao giờ tìm hiểu khách hàng và đào sâu vào chuyện của họ, nhưng bây giờ cô lại tò muốn biết rốt cuộc con chip kia là thứ gì mà khiến Tổng Thống Lĩnh của Hoa Lục phải đích thân ra mặt như vậy.
Nếu thế thì số tiền 100 triệu đô ban đầu cô phải tính xem nên tăng thêm bao nhiêu con số đây.
…..
Sau khi tới bệnh viện, Lưu Y mới biết cách thức nhẹ nhàng mà Quách Tử Tôn nói đó chính là “rửa dạ dày”.
Lưu Y ngồi trên giường bệnh, túm chặt lấy ống tay áo bác sĩ, ra vẻ khẩn thiết:
“Bác sĩ hãy chụp XQ đi! Siêu âm hay dùng bất kỳ phương pháp kiểm tra nào cũng được, nhất định sẽ biết được trong dạ dày của tôi có con chíp nào hay không?”
“Vô ích thôi! Đây là loại chip AI được chế tạo đặc biệt, bất kỳ thiết bị y tế nào cũng cũng thể tìm ra.” La Kỳ đứng cách cô không xa, lên tiếng trả lời.
Cô tỏ ra ngây thơ, mạnh miệng tuyên bố: “Chẳng phải chỉ là một con chíp thôi sao? Tôi đền tiền cho các người.”
“Hừ! Đền? Đó là phần mềm chứa dữ liệu giao dịch quốc tế, cô đền nỗi không?”
Lúc này, giọng nói tựa diêm la địa ngục lại vang lên, Quách Tử Tôn ngồi vắt chân trên chiếc ghế xoay, ánh mắt chĩa thẳng về phía cô châm chọc.
Thôi được rồi đã cam chịu đến bước đường này thì cô chỉ còn cách cho hắn nhìn thấy kết quả, có như vậy tên ác ôn này mới chịu buông tha cho cô.
Mặc dù đã được uống thuốc làm tê cổ họng để giảm nôn và kích ứng, nhưng khi chiếc ống được đưa vào miệng Lưu Y cảm tưởng như muốn chết đi vậy.
Cô không thể thở nổi, vị bác sĩ càng ép vào cô càng muốn nôn ra, dạ dày cứ thế thốc lên từng cơn đau quặn thắt.
Mẹ Kiếp nếu không vì con chip cô đã cho tên bác sĩ cùng cả đám người kia nhập viện rồi.
Trái với suy nghĩ của Lưu Y, sau khi nhìn thấy kết quả gương mặt Quách Tử Tôn bỗng nhiên tối sầm lại, hắn liền xoay người bước tới chỗ cô. Trong khi Lưu Y còn đang cố điều chỉnh lại nhịp thở thì bàn tay lo lớn của hắn đã siết chặt cổ cô, ánh mắt hoàn toàn lạnh lẽo.
"B-Bỏ…bỏ.. tay…ra…ư…m…” Quách Tử Tôn ra tay quá mạnh khiến cô muốn nghẹt thở, gương mặt đỏ phừng phừng, âm phát ra dần dần tắt ngắm.
Rõ ràng đã xác nhận được kết quả, vậy mà tại sao tên ác ma này còn muốn giết chết cô.
Ngay giữa ranh giới sinh tử này hình như Lưu Y nhận ra là mình đã phán đoán sai rồi, nếu như biết trước món đồ đó là của người đàn ông đáng sợ này thì cô tuyệt đối sẽ không dây vào.
Quách Tử Tôn hừ một tiếng rồi buông tay, khiến nửa người trên của Lưu Y đập xuống giường, chiếc cổ trắng nõn nà của cũng cô nổi rõ vết bầm tím. Cô nhanh chóng há mồm, hít lấy hít để không khí.
Sau đó Quách Tử Tôn buông một câu lạnh lùng, không thèm nhìn cô mà quay người đi mất.
“Đưa cô ta về Quách gia! Chừng nào còn chưa giao ra con chíp thì đừng hòng rời đi!”