Quả nhiên sau khi Lưu Y trở về phòng không bao lâu thì Quách Tử Tôn đã gọi điện cho cô.
Đợi đến hồi chuông thứ 3 thì Lưu Y mới bắt máy.
Đầu bên kia ngay lập tức truyền đến giọng nói trầm ấm quen thuộc.
“Em ổn chứ?”
Lưu Y tức tới nỗi suýt chút nữa thì phun những ngôn từ tinh tuý ra. Sau hơn 1 tuần không gặp, không nói chuyện thì đây là câu đầu tiên mà hắn nên hỏi sao? Cô đương nhiên là không ổn rồi! Không ổn một chút nào.
Cô liếm nhẹ cánh môi anh đào, cố gắng đè nén cơn giận xuống:
“Tổng thống lĩnh, tôi đang không ổn một chút nào, anh có thể về ngay lập tức được không?”
“Ngoan, anh có nhiệm vụ quan trọng cần phải giải quyết, sớm nhất ngày kia có thể trở về với em.”
“Tại sao trước đó không thấy anh nói gì? Mà thôi anh không cần nói thêm gì nữa, cái nhiệm bí mật gì gì đấy anh cứ tiếp tục làm đi…”
“Em không giận anh chứ?”
“Có thể được giận sao?”
“Đừng giận, sẽ ảnh hưởng đến bảo bối, nếu như không còn gì nữa thì em ngủ ngon nhé!”
Nói xong lời này Quách Tử Tôn liền bất ngờ tắt máy, để lại Lưu Y với gương mặt không thể kinh ngạc hơn.
Hắn vậy mà dám ngang nhiên tắt máy? Lại còn không đợi cô trả lời?
Gương mặt Lưu Y lúc này đã đỏ bừng bừng, cô sau đó từ từ thở ra một hơi thật chậm, ánh mắt nổi lên một tia sắc bén.
Ban nãy cô đã sử dụng một loại virut đường truyền, chỉ cần cuộc gọi được kết nối thì sẽ tra ra được địa điểm của đối phương.
Và kết quả thật ngoài sức mong đợi.
Chỉ 10 phút sau thì Lưu Y đã xuất hiện ở bên ngoài biệt thự với một diện mạo hoàn toàn khác.
Tóc búi cao, quần jean áo ngắn bó sát người, bên ngoài thì khoác áo da đen. Trong bộ đồ này từng đường cong hoàn hảo của cô đều được lộ ra một cách sống động nhất, hoàn toàn khác với váy vóc an toàn mà mọi ngày cô mặc.
Cô lập tức gọi một chiếc xe taxi tới gara của mình, sau đó khởi động chiếc xe đua mà cô yêu thích, trước khi đi bàn tay khẽ đặt lên chiếc bụng còn phẳng lì, nhẹ giọng âu yếm: “Con yêu… tối nay mẹ sẽ đưa con đi xoã nhé!”
Chỉ vài giây sau chiếc xe liền rời khỏi gara, rồi lao vút vào đường quốc lộ với một vận tốc cực nhanh.
Cuối cùng, xe dừng ở một một khu phố phồn hoa, nơi có những tòa kiến trúc cao chọc trời.
Nhưng mà điều cô không thể ngờ, địa chỉ mà cô có được lại là một hộp đêm cao cấp.
Từ bên ngoài đã đậu chật kín những chiếc siêu xe hạng sang, không khó để nhìn ra chỗ này xa hoa và đẳng cấp đến mức nào.
Nhưng mà tại sao Quách Tử Tôn lại đến đây?
Rất nhanh cô đã phát hiện ra điểm kỳ lạ ở hộp đêm này, từ bên ngoài đã bố trí mấy lớp canh phòng nghiêm ngặt, nếu chỉ nhìn thoáng qua thì hiển nhiên không có gì khác thường, nhưng với một sát thủ như cô thì rõ hơn ai hết, đám người này đều là những vệ sĩ chuyên nghiệp, thân thủ tuyệt đối không tầm thường.
Cho nên chỗ này, tối hôm nay, đừng nói là tầng lớp phú nhị đại, mà ngay cả quan chức cấp cao cũng chưa chắc có thể đặt chân vào.
Biết không thể đường đường chính chính bước vào, cô liền ngồi im trên xe quan sát một hồi, sau đó chờ đợi thời cơ rồi mới hành động.
Nhưng do quá vội, cô không may va phải một cặp đôi đang đi tới, cú va chạm khiến cô lảo đảo suýt nữa thì ngã xuống, cũng may là người đàn ông bên cạnh kịp thời đỡ cô lại.
Khoảnh khắc nhìn thấy dung mạo xinh đẹp như hoa của cô, người đàn ông đó liền ngây người, khiến cô gái bên cạnh liền nổi một trận lôi đình.
Lưu Y cũng nhanh ý chạy trước, cho đến khi cô bước tới trước cửa lớn. Một gã vệ sĩ ngăn cô lại, ánh mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới. Kinh ngạc trước dáng vẻ xinh đẹp của cô, thái độ hắn ta cũng dịu xuống, lịch sự hỏi:
“Quý cô, cô có thiệp mời chứ?”
Lưu Y tròn xoe mắt, lắc đầu, rồi kiêu ngạo nói:
“Tại sao lại phải có thiệp mời? Tôi là khách VIP ở đây đâu cần phải có thiệp mời mới được vào.”
Người vệ sĩ nghiêng đầu lần nữa: “Nếu vậy thẻ hội viên của cô, xin mời xuất trình.”
“Đương nhiên là phải có rồi!”
Nói rồi cô rút từ trong túi ra tấm thẻ vàng sáng bóng, rồi không đợi người vệ sĩ nhìn rõ mặt chữ, cô liền quét nhẹ qua má hắn một cái, khiến hắn trong nhất thời hồn siêu phách đảo, không còn tâm trí mà kiểm tra.
Xong xuôi cô chân dài sải bước đi thẳng vào trong, bỏ lại sau lưng tiếng chửi rủa khó chịu của người đàn ông mà cô va vào ban nãy.
“Mẹ kiếp thẻ hội viên đâu rồi? Hình rơi rồi thì phải!”
Lưu Y bước từng bước vào trong, trước mắt là đại sảnh khổng lồ với sân khấu lớn và nhóm vũ công đang phiêu theo âm nhạc. Trong đại sảnh cũng không có nhiều khách, chỉ khoảng mười mấy bàn, có lẽ hôm nay đã hạn chế tối đa số người ra vào.
Cô cũng là lần đầu đến đây, nếu như để quản lý bắt gặp thì chắc chắn sẽ lộ tẩy. Bởi vì đám vệ sĩ kia có thể không quen mặt hội viên, nhưng quản lý thì không thể nào lại không quen được.
Nên ngay lập tức cô lẻn vào phòng thay đồ của nhân viên nam, thay một bộ đồ phục vụ bàn, còn không quên đội thêm bộ tóc giả màu vàng chói mắt.
Đúng lúc cô bước ra ngoài liền bắt gặp một đoàn vũ công nữ đang đi ngang qua, điều khiến cô kinh ngạc là đoàn vũ nữ này lại mặc y phục màu đỏ truyền thống, chân đi hài thêu hoa, tóc đen dài đồng điệu, còn đeo thêm mạng che mặt trông vô cùng ma mị, huyền bí.
Trong hộp đêm mà cũng có loại hình nghệ thuật này sao? Chắc hẳn là dành cho khách hàng đặc biệt rồi.
Mang theo sự tò mò, cô liền hoà mình vào sau đám bọn họ, thản nhiên bước đi.
Người vệ sĩ đi đầu, dẫn bọn họ đến trước cửa một căn phòng lớn.
Ngay khi cánh cửa mở ra, Lưu Y cũng không tránh khỏi cảm giác choáng ngợp. Dù cho cô đã từng đặt chân đến những nơi xa hoa, cao cấp nhưng mà đây là lần đầu cô được nhìn thấy những thứ kỳ quái như thế này.
Nơi đây có thiết kế cực kỳ đặc biệt, khác hẳn đại sảnh ở bên ngoài. Trên mặt sàn đều là những tấm thảm lông quý hiếm được vận chuyển từ Italia tới, cực kỳ tinh xảo.
Toàn bộ bên trên trần nhà đều là đèn thạch anh pha lê, với từng dải ngọc lấp lánh tựa như hàng ngàn viên minh châu phát sáng. Xung quanh các bức tường đều được làm bằng thuỷ tinh trong suốt, càng khiến không gian thêm thực thêm ảo.
Điểm nhấn của gian phòng này chính là bố cục giống như một đại sảnh ở cung điện. Bên trên được đặt hai chiếc ghế bằng lông gấu lớn, phía dưới chính là khoảng sân khấu, cùng với đó là hai dãy bàn tiệc với đủ thứ rượu thượng hạng cùng món ăn ngon đang bày la liệt.
Ngồi ở phía trên cao lúc này hình cao lớn của Quách Tử Tôn được ánh đèn phản chiếu rất rõ, khuôn mặt hắn lộ vẻ điềm nhiên cố hữu. Đôi mắt không mang theo sát khí nhưng lại khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.
Bên cạnh hắn lúc này là một người đàn ông ngoại quốc cao lớn, ước chừng còn chưa đến 40 tuổi, người này có đôi mắt xanh biếc và mái tóc xoăn màu nâu. Từng đường nét trên mặt rất hài hoà, cuốn hút, không những vậy khí chất toát ra từ cử chỉ, lời nói, cho thấy hắn không phải là một nhân vật tầm thường.
Mà đã ngồi cạnh Quách Tử Tôn thì có ai là tầm thường đâu.
Lúc này đám vũ nữ bắt đầu di chuyển vào bên trong sân khấu, Quách Tử Tôn theo đó cũng thong thả tựa lưng vào ghế, dáng vẻ vương tử, giống như đang tận hưởng niềm vui trước mắt vậy.
Lưu Y nuốt ngược tức khí vào trong, lặng lẽ theo mấy người phục vụ đứng nép vào sau bàn tiệc.