Trong căn phòng thưởng trà rộng lớn, với ánh sáng từ những tia nắng đầu tiên chiếu vào, làm khung cảnh trước mắt càng trở nên đáng sợ.
Giữa không gian tràn ngập mùi máu tanh xen lẫn mùi tử khí đang bốc lên, là hàng chục thi thể nằm chết ngổn ngang với đủ loại tư thế.
kinh hãi hơn là cơ thể bọn họ đều không còn nguyên vẹn. Vết thương không phải do đạn cũng không phải do dao, kiếm gây ra, mà là những vết cắn điên cuồng giống như ác thú.
Bọn họ tự cắn xé lẫn nhau, giết hại lẫn nhau, đến cuối cùng quá đau đớn mà tự kết liễu.
Lưu Y vội vã đưa hai tay bịt chặt lấy mũi và miệng để ngăn cơn buồn nôn đang sắp sửa ập đến, tuy vậy hai chân vẫn không di dịch dù chỉ là một chút.
Cô nhận ra đám người này, bọn họ chính là những thành viên quan trọng trong tổ chức sát thủ, và cũng chính là những người mà cô đã gặp ở đây vào ngày hôm trước.
Như vậy là sau khi cô rời đi thì bọn họ đã bị giết hại, nhưng kẻ nào lại ra tay tàn độc như vậy, sử dụng cả chất độc thần kinh để giết người, lẽ nào kẻ đó chính là Ngoạ Đài?
Trong lúc Lưu Y còn đang suy nghĩ thì một bóng đen lao nhanh về phía cô.
Ngay khi hắn tới gần thì cô cũng kịp thời phát giác ra, lập tức nghiêng người tránh qua một bên.
“Rầm!”
Cơ thể hắn đập mạnh vào cánh cửa rồi ngã nhào xuống sàn.
Giống như không cảm thấy đau đớn là gì, hắn liền chật vật đứng dậy, dáng vẻ thê thảm như một kẻ ăn mày, rồi tiếp tục lao vào tấn công cô.
Lần này Lưu Y tung cước đạp vào bụng hắn một cú, khiến cả người hắn bay ra xa.
Sau đó cô bước tới, dẫm chân giữ chặt lấy ngực hắn, không cho hắn có cơ hội chống trả.
Nhưng cũng chính lúc này, ánh sáng từ mặt trời chiếu đến chỗ cô, ngay khi nhìn thấy gương mặt ấy, cô lần nữa chết sững.
“Ngoạ Đài?”
Mái tóc ông ta xơ rối, tròng mắt trắng nhã, đồng tử đục mờ nổi đầy chấm đỏ, trên miệng còn lưu lại vết máu cùng nước bọt đang trào ra.
Do bị ánh sáng chiếu phải nên cả người ông ta bất ngờ co giật, âm thanh phát ra ú ớ, biểu hiện mất kiểm soát liền trở nên hung dữ.
Trông giống hệt như người mắc bệnh dại.
Đến lúc này thần kinh Lưu Y không còn vững vàng được nữa, cô nhấc chân ra khỏi người Ngoạ Đài, thân thể lạnh buốt như vừa trèo từ hố băng ra.
Nếu như không phải là Ngoạ Đài…
Vậy thì kẻ ra tay sát hại bọn họ…
Chính là…
Ngay lúc này Ngoạ Đài liền phát tác cơn điên, gầm lên như một con thú dữ, rồi nhe hàm răng đen ngòm nhắm tới cánh tay cô mà cắn.
ĐOÀNG——-.
Một âm thanh lớn vang lên, sau đó giữa mi tâm Ngoạ Đài xuất hiện một lỗ thủng, ông ta trợn ngược hai mắt, rồi cả cơ thể đổ chồng lên vài xác chết khác.
Lưu Y giật mình quay người lại.
Trước mặt cô là một thân hình cao lớn với tây trang đạo mạo, vầng trán cao cương nghị, dáng vẻ văn phong trang nhã. Duy chỉ có đôi mắt sau chiếc kính kia là ẩn chứa một luồng sát khí tàn bạo, sự khát máu và dã tâm khiến bất kỳ ai nhìn thấy cũng phải run sợ.
“Bắc Thần…” Cô khó khăn khi gọi tên hắn.
Bắc Thân thu súng về, vẻ mặt hết sức bình thản như không có chuyện gì xảy ra.
“Em nhanh chân thật đấy! Mới đó đã trốn khỏi tầm mắt của tôi rồi!” Lời hắn tuy nhẹ nhàng nhưng lại mang theo sự bá đạo, chiếm hữu.
“Chuyện này là sao?” Cô không chút e dè hỏi.
Qua vài giây hắn mới miễn cưỡng nói:
“Ngoạ Đài nuôi ấu trùng độc, không may chúng thoát ra ngoài nên mới xảy ra chuyện đáng tiếc này! Nếu em muốn biết thêm gì thì chúng ta ra ngoài rồi nói, ở đây lâu không tốt!”
Dứt lời hắn nắm chặt lấy cổ tay cô kéo đi.
Nhưng vừa ra đến cửa, đã nghe thấy giọng sắc bén của cô vang lên:
“Không phải là ấu trùng độc, thứ mà bọn họ mắc phải chính là một loại virut gây bệnh dại, nó cũng chính là một loại vũ khí sinh học đã được cải tiến. Chỉ cần hít phải trong vòng vài phút virut sẽ tấn công não bộ, khiến người bệnh sinh ra ảo giác, lo sợ, không làm chủ được hành vi, sau đó là tê liệt cơ bắp, dẫn đến tim ngừng đập và cuối cùng là tử vong. Hiện tại theo quy định của Liên Hợp quốc, vũ khí sinh hoá học trực tiếp ảnh hưởng đến thần kinh của con người đều đã bị cấm sử dụng, nhưng đến nay vẫn có những kẻ lén lút chế tạo chúng hòng phục vụ cho mục đích xấu xa.”
Động tác của Bắc Thần lập tức dừng lại, sau đó hắn quay đầu nhìn cô, tuy nhiên trong đáy mắt vẫn không chút dao động. Khẽ cười:
“Em nói những điều này với tôi có ích gì? Không phải người cần nghe vừa rồi đã bị tôi bắn chết đó sao?”
“Đến giờ mà anh vẫn còn giả vờ trong sạch nữa thì thật là chuyện đáng khâm phục. Anh thử nói xem, vậy người mà ban nãy anh gặp lẽ nào lại là một Ngoạ Đài khác?”
Cô nhếch miệng cười một cách khinh bỉ, trực tiếp vạch trần hắn:
“Thật ra từ đầu tới cuối chẳng có tổ chức nào ép anh phải giết tôi cả, là anh muốn mượn tay tôi để đoạt lấy con chip từ chỗ Quách Tử Tôn mà thôi. Chưa dừng lại ở đó, sau khi biết tin tôi là con gái thất lạc của Diệp gia, thì anh một lần nữa lại rắp tâm bày kế bắt tôi về đây, rồi lấy danh nghĩa của tổ chức sát thủ ra lệnh cho Ngoạ Đài điều khiển tôi. Cuối cùng khi đã có được thứ mình cần, anh liền ra tay sát hại hết tất cả bọn họ.”
Ngay sau đó ánh mắt cô giống như lưỡi kiếm sắc bén, đâm sâu vào ngực hắn.
“Tôi nói thế đúng chứ Bắc Thần? À không…nên gọi anh là Ren, thủ lĩnh của Thiên Sát mới phải.”