“Là bởi vì cái gì?” Giọng nói Giang Ngộ không nhanh không chậm, giam giữ cô trong tư thế không thể nào bá đạo hơn, dường như ngày hôm nay nhất định phải nghe được đáp án từ chính miệng cô thì mới bỏ qua.
Mặt Phương Niên cúi gằm, cô nhìn xuống dưới mặt đất, mũi chân hai người cách nhau thật gần, nhưng khoảng cách vô hình dường như xa vô tận.
Một lúc lâu sau, cô mới thấp giọng nói: “ Bởi vì bị mị lực của anh hấp dẫn, trong lúc tôi say, nên đã nhất thời xúc động...”
Câu nói này vừa dứt, bầu không khí ám muội vừa rồi biến mất.
Mặt Giang Ngộ đanh lại, xương hàm giá buốt như đông cứng, anh buông cánh tay đang chống sau lưng cô ra, vô cùng thất vọng mà nói: “Tôi phải thay đồ, mời cô Phương ra ngoài cho.”
Lồng giam được mở khóa, nhưng Phương Niên lại cảm thấy không hề nhẹ nhàng một chút nào.
Dường như có một tảng đá lớn đè ép tim cô, rất nặng, khiến cô khó thở vô cùng.
Cô lặng lẽ bước sang bên cạnh tủ quần áo, đi về phía cửa phòng.
Nhưng Giang Ngộ không hề nói chuyện cũng không thèm liếc cô một lần.
Anh lấy ra một bộ đồ ngủ mới từ tủ quần áo, những đường cắt may tinh tế, là màu đen thuần, là màu sắc trước kia Phương Niên rất thích nhìn anh mặc.
Da Giang Ngộ rất trắng, những đường nét trêи khuôn mặt sắc nét, khi anh mặc những bộ đồ màu đen, anh vừa giống một vị hoàng tử anh tuấn cũng vừa giống ma cà rồng hút máu, làm người ta từ từ trầm luân.
Giờ phút này, đôi môi mỏng ấy mím chặt, trêи khuôn mặt điển trai mang theo vẻ thê lương, thất vọng; đôi mắt anh rũ xuống, không biết anh đang nghĩ suy về điều gì.
Tay Phương Niên cầm lấy then cửa, đứng tại chỗ vài giây, khi chốt cửa sắp được vặn thì cô buông ra, xoay người lại một lần nữa.
“Giang Ngộ.” Nhìn anh đang mặc áo ngủ dở dang, cô nhẹ giọng mở miệng: “ Vừa rồi là em nói dối, em đã hôn anh, năm năm nay đó là thứ mà em muốn làm nhất...”
Bàn tay đang cài cúc áo của Giang Ngộ dừng lại, ngón tay anh thon dài, khớp xương rõ ràng, đôi tay kia, đã từng nắm chặt tay cô, cũng đã từng lướt qua vô số nơi trêи da thịt cô, tạo ra bao lần kϊƈɦ tình.
Hiện tại Phương Niên vô cùng khẩn trương, tay cô đang run rẩy nhè nhẹ, không biết hôm nay cô đã lấy hết tất cả dũng khí từ đâu ra, có lẽ là do anh đã khiến cho cô thấy rằng, nếu hôm nay hai người họ cứ như vậy mà rời đi thì có lẽ tình yêu của hai người sẽ thực sự kết thúc, không còn một chút vấn vương.
Khi loại giả thiết này nảy sinh trong đầu cô, Phương Niên cảm thấy thật sợ hãi, thật khủng hoảng.
Vì vậy, sau một lát thất thần cô lại nói: “Chuyện của năm năm về trước, em xin lỗi, em biết rằng khi đưa ra quyết định đó em không được hối hận, nhưng em đang tự lừa dối chính bản thân mình, em nhớ anh, Giang Ngộ, mỗi ngày mỗi đêm em đều nhớ đến anh.”
Nói xong câu cuối, giọng cô đã nghẹn đắng.
Vậy mà Giang Ngộ vẫn như cũ, trêи khuôn mặt anh vẫn vậy không mang chút biểu cảm nào.
Đôi mắt anh đen thẫm, đậm đặc như màu mực nguyên chất không pha.
Phương Niên không biết anh đang nghĩ gì, có lẽ là cuối cùng anh cũng trả thù cô thành công, hoặc có lẽ anh thực sự không quan tâm cô nữa rồi.
Nhưng đối với Phương Niên mà nói, được nói ra những điều này, chính là một sự giải thoát.
Ít nhất, mỗi ngày sau này, khi nghĩ tới nó, cô sẽ không vì thế mà hối hận.
Cô khẽ cười, một lần nữa mở cửa, bước ra ngoài.
Vừa đi được hai bước thì bắt gặp ánh mắt tò mò của Tuệ Tuệ, đột nhiên, cô bị một lực kéo mạnh mẽ kéo trở về.
“Rầm!”
Cánh cửa bị Giang Ngộ đóng sầm cái một cách nặng nề, ngay sau đó, Phương Niên bị anh đè ở trêи cửa.
Bởi vì hôm nay luyện vũ đạo, cô mặc một bộ đồ thể thao, vừa mềm mại vừa co dãn.
Nhưng không ngờ nó lại có lợi cho Giang Ngộ. Anh chỉ cần nhẹ nhàng kéo quần cô xuống rồi từ phía sau tiến vào.
Gậy thịt vừa đi vào, hai người cùng rêи một tiếng.
“Giang Ngộ, anh làm gì vậy?” Phương Niên bị anh ép dính sát vào cửa, cố nhịn đau mà hỏi anh.
Tuy rằng vừa rồi cô bị anh sờ ngực đã nảy sinh ham muốn, nhưng nó vẫn không đủ, cô vẫn chưa ướt đẫm, mà của anh lại quá to.