Quá Trình Theo Đuổi Chàng Ảnh Đế

Chương 25: Giúp Cô Nhớ Lại, Kabe-Don, Trêu Ghẹo



Giải thích? Giải thích cái gì? Giải thích như thế nào?

Mãi đến khi vào phòng của Giang Ngộ, Phương Niên vẫn còn nghĩ về điều này.

Ảnh đế quả không hổ là ảnh đế, tất cả các đãi ngộ đều không diễn viên tuyến mười tám như cô có thể so sánh được.

Rõ ràng là cùng chung một khách sạn, anh tầng tám nhưng phòng lại lớn gần như gấp đôi phòng cô.

Không chỉ có phòng khách, phòng ngủ chính, thậm chí còn có một gian phòng cho khách.

Giờ phút này, hai người họ đều ở trong phòng ngủ chính, tuy Kevin và Tuệ Tuệ vô cùng tò mò nhiều chuyện nhưng vẫn biết điều mà ở bên ngoài phòng khách.

Vừa vào phòng, Giang Ngộ đã bắt đầu cởi quần áo, đầu tiên là áo khoác rồi tới áo thun.

“Giang... Thầy Giang, anh muốn làm gì?” Hai tay Phương Niên che ngực, vẻ mặt khẩn trương nhìn anh.

Áo vừa cởi xong, dáng người hoàn mỹ của Giang Ngộ hoàn toàn được phô ra.



Cơ ngực vạm vỡ, đầu nhũ gợi cảm, cơ bụng tám múi phân khối rõ ràng, giống như những viên gạch được xếp chỉnh tề, cộng thêm gương mặt đẹp trai kia, hormone nam tính bùng nổ, mỗi một giây mỗi một phút đều hấp dẫn khiến người ta muốn phạm tội.

Đặc biệt là trêи làn da màu đồng từ cổ kéo dài xuống ngực còn có một vệt đỏ, rõ ràng là bị phụ nữ cào.

Mà Phương Niên, chính là người phụ nữ đó.

Cởi áo xong, Giang Ngộ giữ nguyên nửa thân trêи trần trụi rồi bắt đầu đi về phía Phương Niên.

Bước chân anh không nhanh không chậm, ánh mắt sáng rực, tựa như thợ săn đang áp sát con mồi.

“Giang... Giang Ngộ, anh đừng làm bậy, bên ngoài còn có người.”

Phương Niên bị dọa đến phát hoảng, ấp a ấp úng không rõ lời.

Mà lời nói của cô đối với Giang Ngộ đương nhiên không có chút tác dụng, anh vẫn đi đến trước mặt cô, hai người cách nhau cực gần, chóp mũi cô dường như sắp chạm vào lồng ngực trần trụi kia.

Cánh tay anh duỗi ra, luồn ra sau lưng cô rồi chống lên tủ quần áo, sau đó anh cúi đầu nhìn cô cười khẽ: “Vậy chúng ta nói về chuyện tối hôm qua đi.”

“Tối hôm qua...” Phương Niên không dám nhìn thẳng vào mắt anh, thế nên cô đành nhìn chằm chằm vào lồng ngực trước mặt, cứ như thế tầm mắt cô chỉ nhìn thấy đầu nhũ đang ngủ đông của anh, hình ảnh này đúng là làm cho người ta muốn phạm tội mà, bây giờ đây Phương Niên có cảm giác miệng lưỡi mình khô khốc, cả người như bị thiêu đốt: “Tối hôm qua, tôi uống say, cảm ơn anh đã đưa tôi về.”



Ồ, cô rất biết cách tránh nặng tìm nhẹ đấy.

“Sau đó thì sao? Em đã làm gì anh? Hả?”

Giọng nói anh trầm thấp dễ nghe mang theo chút lười biếng, gợi cảm không nói nên lời, nếu không phải bên ngoài còn có hai người đang sống sờ sờ kia, có lẽ Phương Niên cũng sẽ học theo Tuệ Tuệ mà la hét chói tai.

“Hả? Anh nói cái gì cơ? Hôm ấy tôi uống say nên nhớ không rõ lắm.” Tròng mắt màu hổ phách của Phương Niên đảo loạn xa, dưới tình thế cấp bách này rốt cuộc cô cũng may mắn nghĩ ra được một lý do sứt sẹo.

“Nhớ không rõ?” Anh hừ lạnh.

“Vâng.” Phương Niên chột dạ gật đầu.

Giây phút tiếp theo, cằm cô đau đớn.

Giang Ngộ duỗi tay nắm lấy cằm Phương Niên, bắt buộc cô ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của anh.

Trước kia từng có một vị đạo diễn đánh giá Giang Ngộ rằng bản thân anh trời sinh đã cho một gương mặt điện ảnh, không hề có góc chết.

Còn không phải sao?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv