Trước khi hồi kinh, Tống Điềm trở về Trần gia thôn một chuyến.
Mà lần này, Cố Hiển Thành đi cùng nàng.
Hai người tới huyện Thanh Sơn trước, Tống Điềm muốn cùng Cố Hiển Thành đi dạo phố, hắn không nói hai lời lập tức đáp ứng.
Giờ Mẹo (7h-9h) bắt đầu xuất phát, buổi trưa là đến huyện Thanh Sơn.
Tống Điềm ở biên quan rất lâu rồi nhưng đây là lần đầu tiên nàng đến huyện Thanh Sơn. Huyện Thanh Sơn so với huyện Võ Công không lớn hơn bao nhiêu nhưng lại náo nhiệt hơn rất nhiều, hai bên đường khói lửa phồn hoa, trên mặt muôn dân bách tính đều rạng rỡ ý cười.
Cố Hiển Thành nói: "Trịnh Hữu Hải này xem ra cũng có chút tài năng."
Tống Điềm hứng khởi muốn đi dạo một vòng từ đầu đường đến cuối đường, hôm nay nàng cùng Cố Hiển Thành đều mặc thường phục, chỉ là hiếm khi thấy Cố Hiển Thành trong bộ dạng này, Tống Điềm không nhịn được nhìn thêm vài lần, lại càng không nhịn được cười khẽ.
Cố Hiển Thành hỏi: "Cười gì?"
"Ta có cười đâu."
"Ta cũng không mù."
Tống Điềm nhịn: "Chàng... chàng không có y phục khác sao? Sao lại mặc màu đất này... khó coi muốn chết~"
Cố Hiển Thành cúi đầu nhìn thoáng qua chính mình, "Không đẹp sao, ta tự chọn đấy."
Đi ra ngoài từ sớm, bình thường đều là Phúc Quý lo chuyện này nhưng sáng nay Phúc Quý dậy muộn, nàng lại dặn trước là ăn mặc giản dị, không còn cách nào Cố Hiển Thành đành tự mình đi chọn một bộ mà hắn cho là giản dị nhất.
Tống Điềm bất đắc dĩ nói: "Bảo chàng giản dị chút nhưng như vậy thì cũng quá... màu sắc này, nông dân bình thường trong thôn cũng không mặc bao giờ..."
Cố Hiển Thành "..."
Tống Điềm nói tiếp: "Thôi... lát nữa đến cửa hàng vải, ta chọn cho chàng một bộ khác."
Cố Hiển Thành vừa nghe vậy liền nhếch miệng cười.
"Ừm, lần trước nàng chọn, ta rất thích."
Tống Điềm cũng cười, bộ màu xanh lần trước, hắn mặc đi mặc lại không biết bao nhiêu lần.
Mỗi lần nhìn thấy, trong lòng nàng bất giác cũng thấy ngọt ngào.
"Đi ăn cơm trước đã, ta đói bụng."
Cố Hiển Thành lập tức hành động, kéo tay nàng đến tiệm cơm.
Nhà này bán mì là chủ yếu, ngoài ra cũng có một ít điểm tâm bánh trái các loại. Tống Điềm nhìn trúng bánh dày hì nhà bọn họ, chưa kịp chọn thì Cố Hiển Thành đã nhanh tay hơn lấy một sửng hai bánh bao. Tống Điềm vừa nhìn thì sửng sốt, chủ tiệm thế mà lại nặn hai cái bánh bao này thành hình người, chỉ là đầu thì to mà thân thì nhỏ, nhưng vẫn có thể nhìn ra là một nam một nữ, hai cái bánh yên lặng nằm trong sửng hấp, lại còn "nắm tay". Cố Hiển Thành giống như cực kì yêu thích, sảng khoái đưa tiền cho ông chủ, "Thêm hai bát mì nữa."
Chủ tiệm vui vẻ đáp: "Có ngay!"
Tống Điềm không hiểu: "Sao lại chọn cái này?"
Hai cái bánh này nặn thật sự rất xấu, bên cạnh còn trang trí ong bướm hoa cỏ, nàng không muốn ăn.
"Cái này, là nàng." Cố Hiển Thành chỉ cái bánh bao nặn hình người có vấn tóc bên trong, không biết xấu hổ nói thêm, "Nữ nhân." Tống Điềm mở to mắt, có ý gì?
Cái này là nàng...?
"Còn cái này, là ta." Tim nàng lập tức đập thịch một cái.
"Nắm tay~"
Cố Hiển Thành chỉ hai cái tay ở giữa. Hắn nín cười: "Ta thích~"
Tống Điềm "..." Nàng không thích.
Nặn bánh hình người vốn rất khóc, huống hồ tay nghề chủ quán không tốt, nặn ra rất khó coi... Mà người trước mặt này, gan lớn thật, xấu như này sao có thể là nàng?
"Cho nên, ăn hay không ăn đây?" Tống Điềm cười hỏi hắn.
Cố Hiển Thành nghe vậy thì ngẩn ra, hắn chưa nghĩ đến vấn đề này, nghĩ một lát, hắn liền cầm "Tiểu Điềm Điềm" trong xửng hấp lên cắn một miếng.
"Cái này cho nàng." Cố Hiển Thành nói, tay đưa cái bánh còn lại cho nàng, tai hắn đỏ bừng, cứ như đem "chính mình" giao cho Tống Điềm.
Tống Điềm khóc không được cười cũng không xong.
Nàng ăn hắn?
Sao trước đây nàng không biết hắn có nhiều ý nghĩ kì quái như vậy nhỉ?
Nhưng cũng may, nhìn thì hơi xấu xí nhưng hương vị cũng không đến nỗi nào, vẫn có thể chấp nhận được, Tống Điềm cuối cùng vẫn ăn hết cái bánh.
Ngay cả mì cũng đạt tiêu chuẩn, Cố Hiển Thành hiển nhiên cũng đó, ăn một mạch hết sạch, sau khi ăn xong còn bồi thêm một câu: "Bình thường, nàng làm ngon hơn."
Tống Điềm cười, nhỏ giọng nói: "Ngày mai ta làm cho chàng ăn."
Ánh mắt Cố Hiển Thành sáng ngời, ừ một tiếng.
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.
Cơm nước xong hai người bắt đầu dạo phố.
Từ biên quan đến kinh thành, trên đường đi đã mất hơn một tháng, mùa đông cũng gần đến cần đồ gì phải tranh thủ mua.
Đệm giường, xiêm y mùa đông, vải bông, giày, còn có cả thuốc men, Tống Điềm liệt kê hết ra một tờ giấy, cùng Cố Hiển Thành đi từng cửa hàng.
Không có thì thôi, chứ có cu li đi cùng thật sự rất tốt; Tống Điềm không cần xách bất kì thứ gì chỉ phụ trách chọn đồ và trả tiền, Cố Hiển Thành sau lưng nàng có thể ôm hết tất cả.
Trên đường đi Cố Hiển Thành còn về xe ngựa một chuyến để cất bớt đồ.
Hắn hiển nhiên đã khinh thường sức chiến đấu của nữ nhân, líu lưỡi hỏi: "Vẫn còn mua nữa hả?"
Tống Điềm trừng hắn: "Chàng là sợ tiêu tiền hay là sợ mệt mỏi?"
"Không dám không dám..." Cố Hiển Thành không dám nhiều lời, trong lúc nói chuyện, hai người đã đến cửa hàng vải.
Tống Điềm đứng trước cửa tự nhiên nghĩ đến cảnh tượng ở huyện Võ Công khi trước, khi đó nàng chưa từng nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay.
"Sao thế, sao còn không đi vào?" Cố Hiển Thành hỏi.
Tống Điềm cười, "Không có gì." Nàng đi vào, Cố Hiển Thành theo sát phía sau.
Cửa hàng vải này so với huyện Võ Công lớn hơn nhiều, chưởng quầy nhìn thấy một đôi nam nữ tiến vào, nữ tử vừa nhìn đã biết là mỹ nhân, nam tử tuy ăn mặc đơn giản nhưng khí độ phi phàm, trong lòng thầm đoán đây hẳn là "thần tài" tới.
Hắn liền lập tức cười tươi ra đón, "Nhị vị, mua vải hay đồ may sẵn ạ?"
Tống Điềm đáp: "Xem vải trước."
"Được được, mời đi bên này!"
Chưởng quỹ nhiệt tình giới thiệu vải cho bọn họ, nam nữ đều có đủ, Tống Điềm cho Cố Hiển Thành xem trước, sau khi lướt nhìn liền chọn được ba tấm.
Một tấm màu xanh sẫm, một tấm trắng, tấm còn lại màu xanh đen.
"Mắt nhìn của tiểu nương tử thật tà tốt, mấy cái màu này nhìn là biết rất hợp với phu quân của ngài!" Chưởng quỹ nhìn Cố Hiển Thành vài lần xong lập tức khen ngợi Tống Điềm, trong lòng thì khó hiểu có nương tử mắt nhìn tốt như vậy sao lại ăn mặc như thế này ra ngoài.
Ánh mắt của chưởng quầy quá mức lộ liễu, Cố Hiển Thành lúng túng ho khan một tiếng: "Mua thêm mấy bộ may sẵn đi, nàng chọn cho ta."
Tống Điềm buồn cười: "Để tâm làm gì ánh mắt của người ta?"
Cố Hiển Thành không vui, hôm nay nàng mặc bộ váy trắng giày thêu, giống như một đoá hoa xinh đẹp, mà hắn lại không khác gì bùn dưới chân, không được, hắn dù thế nào cũng phải làm lá xanh.
"Mặc kệ, lập tức thay bộ khác."
Tống Điềm bất đắc dĩ, "Được rồi được rồi, bọc lại ba tấm vải này đi, sau đó đi xem đồ may sẵn."
Chưởng quỹ cười tươi dẫn bọn họ qua gian bên, tuy rằng đồ vừa vặn với thể hình Cố Hiển Thành không nhiều nhưng cũng may nam tử phương Bắc cũng cao lớn, tìm được hai bộ thích hợp với Cố Hiển Thành.
Một bộ màu xanh nhạt, một bộ màu đen.
"Hai bộ này đều phù hợp với ngài! Bộ đen lộ dáng vẻ uy vũ cao lớn! Bộ màu sáng hơn kia thì lịch sự nho nhã, vừa vặn xứng đôi với tiểu nương tử!"
Cố Hiển Thành nhìn Tống Điềm, Tống Điềm hiển nhiên cũng rất vừa lòng: "Lấy cả hai đi, ta đều thích."
Cố Hiển Thành nhướn mày, tâm tình rõ ràng rất vui sướng, "Hôm nay ta mặc bộ sáng màu, bộ đen mai mặc."
Chưởng quỹ vui vẻ sắp bay lên rồi, đại khái đã nhìn ra người trước mặt là một vị phu quân rất sủng ái thê tử, liên tục nói hai người xứng đôi, Tống Điềm xấu hổ Cố Hiển Thành lại càng vui vẻ, thiếu chút nữa đã vung bạc thưởng cho hắn.
Hắn mua xong rồi giờ đến phiên Tống Điềm.
Tống Điềm cũng chọn mấy bộ quần áo mùa đông, nhưng đường xá xa xôi nàng cũng không muốn mang theo quá nhiều, chọn vài bộ đơn giản liền chuẩn bị tính tiền.
Cố Hiển Thành lại không vui, đứng ở quầy nhìn hồi lâu.
"Sao thế?"
Đại tướng quân ho nhẹ một tiếng, "Cái kia đẹp, hợp với nàng."
Tống Điềm nhìn theo ánh nhìn của hắn, là màu đỏ thẫm, bên trên còn thêu hoa hải đường, màu sắc này Tống Điềm chưa mặc bao giờ, không cần nghĩ lập tức muốn từ chối.
"Không thì làm thành áo..." Cố Hiển Thành nói thật khẽ chỉ hai người nghe.
Hắn cũng biết màu đỏ thẫm làm áo ngoài thì rất nổi bật, ý tứ là muốn...
Hắn vĩnh viễn không quên đêm hôm đó, hoa sen hồng nhạt trên nền da tuyết trắng...
Ánh mắt Cố Hiển Thành nóng bỏng, Tống Điềm đỏ mặt, đôi mắt ngập nước lườm hắn một cái rồi lập tức xoay mặt đi, Cố Hiển Thành hào hứng chỉ miếng vải đó: "Bọc lại."
Chưởng quầy ngạc nhiên: "Lấy hết sao ạ?"
Tống Điềm đỏ mặt quay ra, nói nhanh: "Không cần nhiều như vậy! Ba thước là đủ rồi!"
Chưởng quầy cười: "Dạ được."
Cố Hiển Thành sờ sờ chóp mũi.
Từ cửa hàng vải đi ra, Tống Điềm vẫn còn có chút xấu hổ, Cố Hiển Thành khiêng vải theo sau nhỏ giọng nói: "Xấu hổ cái gì, hắn cũng không biết nàng may cái gì."
Tống Điềm muốn bịt cái miệng hắn lại!
Đi dạo từ buổi trưa cho đến hoàng hôn, Tống Điềm mệt đi cũng không nổi nữa, tốc độ rõ ràng chậm lại.
Cố Hiển Thành cười hỏi: "Đi không nổi nữa? Không biết ai lúc trước mạnh miệng mói muốn đi dạo phố cả một ngày."
Tống Điềm trừng hắn: "Ta lại không phải là chàng, cả ngày cũng dùng không hết sức."
Lời này Cố Hiển Thành thích nghe, "Vậy đi về?"
Hai người đã hẹn trước khi hồi kinh sẽ về Trần gia thôn, hai người cùng đi cũng coi như cáo biệt Đỗ thị.
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.
Từ huyện Thanh Sơn đến Trần gia thôn không tính là xa, đại khái khoảng nửa canh giờ, xe ngựa đã vững vàng dừng lại trước cửa thôn.
Vẫn là sạp hàng quen thuộc kia.
Đỗ thị vừa nhìn thấy liền mừng rỡ không nói nên lời, lập tức mời họ vào, Tống Điềm nói rõ ý định đến, Đỗ thị nghe Tống Điềm nói muốn trở lại kinh thành thì có chút tiếc nuối.
"Vậy... việc vui không làm sao?"
Nhắc tới chuyện này Cố Hiển Thành lập tức mất hứng, Tống Điềm vội đáp: "Thời gian gấp quá."
Đỗ thị khẽ gật đầu, cười nói: "Cũng phải, đợi hồi kinh xử lý cũng không sao, đáng tiếc ta lại không được dự."
Cố Hiển Thành vẫn luôn trầm mặc ngồi một bên nghe vậy liền mở miệng: "Sẽ còn trở lại, đến lúc đấy lại làm một lần nữa."
Tống Điềm: "..."
Đỗ thị vỗ đùi: "Ý hay! Coi như hai người đi kinh thành là về nhà chồng đi, trở về đây là lại mặt*, tốt, rất tốt!"
Cố Hiển Thành cười: "Đúng vậy!"
Tống Điềm nhìn hắn cũng không phản đối.
Ba người cùng về nhà Đỗ thị, Đỗ thị nói muốn nấu một bàn tiệc lớn, Tống Điềm cùng Cố Hiển Thành cũng không từ chối, cùng nhau vào bếp chuẩn bị.
Giết gà mổ cá tất cả đều giao cho Cố Hiển Thành, đương nhiên chẻ củi nấu nước cũng một tay hắn lo liệu.
Việc lớn việc nhỏ gì trong viện hắn cũng tranh làm, Đỗ thị cũng không biết phải làm sao.
Tống Điềm kéo tỷ ấy vào bếp, "Hắn thích thì cứ để mặc hắn."
Đỗ thị cảm thán: "Thật không ngờ... Dù sao cũng là Đại tướng quân, so với nam nhân nhà ta còn bình dị hơn, rất tốt, muội muội à, muội có phúc rồi."
Tống Điềm cười, xuyên qua cửa sổ nhà bếp nhìn bóng lưng Cố Hiển Thành đang chẻ củi ngoài sân.
Tựa hồ xuyên qua lớp cửa này nàng có thể nhìn thấy bộ dáng hắn lúc thanh niên nhập ngữ khi xưa. Ở Cố gia, chắc hẳn hắn cũng là người cần cù.
Cơm tối nay rất phong phú, gà vịt thịt cá có thể so với bữa cơm tất niên, ba người vây quanh bàn, Đỗ thị còn lấy ra một bình rượu.
Tống Điềm khuyên nhủ: "Đừng uống rượu."
Đỗ thị: "Dịp vui mà, phải uống, ít thôi là được."
Cố Hiển Thành không từ chối nhận lấy chén, "Được, uống ít thôi, nàng cũng uống đi."
Từ lúc uống ở nhà ăn xong say Tống Điềm liền có chút sợ thứ này, nhưng Cố Hiển Thành lại nóng lòng muốn thử, giống như lúc nàng say hắn trêu chọc nàng mới vui, Tống Điềm cũng không muốn phá hỏng bầu không khí đành nhận lấy chén, uống một ngụm.
Cười nói vui vẻ, có rượu có thịt.
Một bữa cơm này ăn xong đã là giờ Hợi.
Ba người cùng ngồi, Tống Điềm tửu lượng thấp đã sớm chóng mặt, Đỗ thị cười nói: "Ngài đưa muội ấy vào nghỉ đi, chỗ này để ta dọn dẹp."
Cố Hiển Thành nhìn người bên cạnh, hai má Tống Điềm đỏ như mật đào chín mọng, đôi mắt ngập nước nhìn hắn khiến Cố Hiển Thành miệng đắng lưỡi khô.
"Được... vậy làm phiền tẩu tử."
Nói xong, hắn liền đỡ Tống Điềm vào nhà trong, đợi khuất tầm mắt Đỗ thị thì lập tức ôm ngang bế người lên.
Tống Điềm say không tỉnh táo nhìn thấy người trước mặt chỉ biết cười. Rượu nhà nông tự ủ không thể đùa được, Cố Hiển Thành cũng cảm thấy chính mình cũng khô nóng.
Hắn đặt Tống Điềm xuống cái giường đất vẫn luôn nhớ thương kia, nàng ngồi ở mép giường, Cố Hiển Thành khom lưng hôn khẽ lên mặt nàng, thuần thục cởi áo ngoài, phía sau là tấm lưng rắn chắc, dưới ánh trăng nguy hiểm như một con báo săn.
"Thật thối, chàng đi rửa mặt đi."
Tống Điềm ghét bỏ nhíu mày, Cố Hiển Thành nâng tay ngửi chính mình, quả thật có mùi rượu nồng, còn có mồ hôi cả ngày đi đường.
Khó trách nàng chê.
Hắn cũng không từ chối, lập tức muốn đi tắm, chỉ là trước khi đi vẫn cẩn thận cởi giày cho nàng, lại hôn hai cái lên má Tống Điềm, "Chờ ta!"
Đại tướng quân vội vã chạy vào tịnh phòng, cũng không quan tâm nước lạnh hay nóng, gấp gáp múc nước tắm rửa. Lúc đi ra còn cẩn thận ngửi ngửi chính mình, không có mùi mới yên tâm.
Lửa nóng vừa rồi cũng không vì tắm nước lạnh mà dập tắp, lúc hắn trở lại phòng thì Tống Điềm đã ôm chăn ngủ mất.
Hai cái má bánh bao bị đè ép trông cực kì đáng yêu.
Cố Hiển Thành không nóng vội, lập tức bò lên giường, bắt đầu chậm rãi nhấm nháp "bữa tối" chân chính.
Bắt đầu từ hai má nàng, Cố Hiển Thành lấy tay chọc rồi lại xoa nắn, chơi một hồi lâu mới rời xuống dưới.
Hắn nhịn không được, kề sát vào người nàng ngửi mấy cái, nàng thơm quá.
Dù uống rượu nhưng vẫn thơm. Dần dần, vẫn chưa đủ thoả mãn.
Hai má, trán, chóp mũi, môi...
Từng tấc từng tắc, từ lướt qua nhẹ nhàng cho đến dần dần xâm nhập.
Hô hấp Cố Hiển Thành tăng nhanh.
Tống Điềm cũng bị lửa nóng gọi tỉnh.
Nàng mở mắt ra liền nhìn thấy ánh mắt cực nóng của hắn.
Ánh trăng nhàn nhạt chen qua cửa sổ chiếu vào phòng, chiếu lên tấm lưng màu đồng của Cố Hiển Thành, cơ bắp của hắn ẩn chứa vô số sức lực, trong đôi mắt là dục vọng căng tràn.
Tống Điềm cảm giác mình say không hề nhẹ, choáng váng...
Toàn thân nàng vì tác dụng của rượu mà mềm nhũn.
Nàng không nhịn được lẩm bẩm, không biết vì rượu mà khó chịu hay là... vì cái khác...
Ánh trắng ngọt ngào càng phóng đại vẻ đẹp của mỹ nhân trong phòng, Cố Hiển Thành không muốn ánh trăng nhìn thấy cảnh xuân liền vội vàng ôm người vào lồng ngực, hành động lại càng tuỳ ý làm bậy.
Mồ hôi chảy ròng ròng, so với giường gỗ trong quân doanh kia không biết tốt hơn bao nhiêu lần.
Cố Hiển Thành liên tục va chạm, hắn nghĩ, đợi về đến kinh thành, điều đầu tiên nhất định phải chế tác một cái giường thật tốt.
Thanh âm Tống Điềm ngọt ngán càng mị hoặc.
Mãi cho đến qua nửa đêm, ánh trăng vụng trộm xấu hổ trốn sau đám mây thì cảnh tượng ngọt ngào trong phòng mới kết thúc.
Cố Hiển Thành thoả mãn thở dốc vài tiếng, hắn xuống giường xách mấy thùng nước ấm vào phòng.
***
*Lễ lại mặt: là buổi lễ diễn ra sau khi tổ chức đám cưới. Trong lễ này, hai vợ chồng sẽ đem lễ vật về gia đình nhà gái để cúng gia tiên cũng như thăm hỏi bố mẹ vợ.