Thao trường.
Cố Hiển Thành đứng trên đài cao nghiêm túc nhìn Thành Dương quân luyện tập bên dưới, lúc nào làm chính sự hắn luôn trông rất nghiêm túc.
Lúc Lưu Dương đến, lính cận vệ chưa kịp thông báo nhưng vốn là người nhạy bén, Cố Hiển Thành lập tức nhận ra, hắn ngẩng đầu nhìn qua, Lưu Dương cười nói: "Quả nhiên không gì gạt được ánh mắt của Đại tướng quân."
Cố Hiển Thành cười: "Thói quen đánh trận, không có gì tốt."
Lưu Dương sóng vai đứng cạnh hắn nhìn xuống dưới, cảm thán: "Hai năm nay ta không ở đây, ngươi dẫn dắt Thành Dương càng ngày càng tốt."
"Nếu không nhờ những kì binh diệu kế của huynh, Thành Dương quân cũng sẽ không có ngày hôm nay." Cố Hiển Thành nói.
"Kỳ thật, trong quân vẫn luôn nói huynh thần cơ diệu toán (tiên đoán như thần), có thể bói toán ra chuyện mai sau, ta cũng hoài nghi, hai năm trước, chiến trận trên sông, rốt cuộc huynh tính như thế nào lại biết được quân địch sẽ đánh lén từ phía Tây Nam, hướng gió lúc ấy, Tây Nam có khả năng rất thấp."
Lưu Dương cười: "Ta đã bảo ta mơ thấy, các ngươi cũng không tin."
Cố Hiển Thành bĩu môi, nếu đối phương đã không muốn tiết lộ, hắn cũng sẽ không hỏi nữa.
Lưu Dương trầm mặc một lát nói tiếp: "Ta vừa đi gặp Tống trù nương."
Cố Hiển Thành: "!!!"
"Đúng rồi, ta đang định hỏi ngươi đây, rốt cuộc sao huynh biết nàng? Sao lại giới thiệu nàng đến đây, còn có, huynh nói phu quân nàng..."
Lưu Dương cười: "Xem ra ngươi cũng biết không ít nha."
Cố Hiển Thành khẽ ho một tiếng: "Cũng không giấu gì huynh, chúng ta..."
"Được rồi, không cần phải nói!" Lưu Dương thật sự bị vẻ chìm trong bể tình trên mặt Cố Hiển Thành làm cho ê răng, không ngờ lại có ngày nghe được hắn nói ra mấy chữ này.
"Ta biết rồi, ngươi không cần nói nữa."
Cố Hiển Thành hừ một tiếng, ghen tị thì nói.
Không có vợ đẹp thì sao có thể hiểu được cảm giác này của hắn chứ.
Lưu Dương đáp: "Ta là người ở huyện Linh Đài, Lưu gia thôn, cùng với Cố gia thôn là hàng xóm, sau khi về nhà thì tình cờ nghe nói đến nàng, về chuyện Cố Yến..." Lưu Dương nheo mắt, "Hắn có lẽ chưa chết."
Lưu Dương vừa dứt lời, sắc mặt Cố Hiển Thành lập tức trầm xuống.
Nếu lời này là Mạnh Thiệu nói, Cố Hiển Thành đương nhiên không tin nhưng lời này từ miệng Lưu Dương đi ra, hắn không thể không quan tâm.
"Rốt cuộc là như nào?"
Lưu Dương cười: "Chuyện như nào ta cũng không rõ, phải đi tra xét đã, ta cũng chỉ là nghe nói, lúc ấy cũng là vì muốn cho người ta có hy vọng tốt đẹp... Sao thế, nhìn vẻ mặt ngươi, sợ người ta tìm về tiểu trù nương sẽ không cần ngươi nữa?"
"Sao có thể!" Cố Hiển Thành bật thốt lên.
Tuyệt đối không thể nào.
Tối qua nàng còn như vậy với hắn... Cho dù có là Thiên Vương lão tử về cũng vô dụng.
"Cùng lắm thì hoà ly (ly hôn), nhiều năm trôi qua như vậy rồi, còn tình cảm gì chứ, huống hồ hôn nhân còn là do phụ mẫu sắp đặt... Không đáng nhắc tới!"
Lưu Dương cười to, "Được, ngươi nhớ kĩ lời này!"
Cố Hiển Thành không hiểu ý hắn, "Nhớ thì nhớ, chúng ta chờ xem!"
Lưu Dương bất đắc dĩ lắc đầu, không đùa nữa, Cố Hiển Thành hỏi tiếp: "Còn có chuyện này, hai năm qua huynh đã đi đâu?"
Thần sắc Lưu Dương nghiêm túc lại, "Kỳ thật, hai năm qua ta biến mất, là đi xem bệnh."
"Xem bệnh?!" Cố Hiển Thành giật mình.
"Ừm, ta bị bệnh, căn bệnh này có có chút khó giải quyết, cần đi về phía Tây tìm một vị thần y, nhưng mà ngươi cứ yên tâm, hiện tại đã tìm được rồi, đang trị liệu."
Cố Hiển Thành thở phào một hơi, "Sao không nói sớm? Hồ Kỵ đang ở đây, trong kinh
Thành cũng có nhiều thái y, ngươi nói đi liền đi không nói gì, thật quá đáng."
Lưu Dương cười nói: "Đúng vậy, lúc ấy ta cho rằng mình sống không nổi liền tranh thủ thời gian cuối cùng đi thăm thú xung quanh, không ngờ mạng lớn lại gặp được cao nhân."
"Là người phương nào?"
"Là một vị cao tăng am hiểu y thuật, chỉ là không thường nhận lời chữa bệnh, chỉ xem duyên phận. Đúng rồi, bệnh cũ của ngươi như nào, ta đã nghe nói qua."
Cố Hiển Thành cười khổ, "Cũng không thuận lợi lắm, Hồ Kỵ nói còn một vị thuốc chưa tìm thấy, hiện tại còn đang đau đầu."
Lưu Dương rũ mắt nói: "Chi bằng hồi kinh xem sao? Vị cao tăng kia cũng chuẩn bị vào kinh, có lẽ hắn sẽ có cách."
Cố Hiển Thành thở dài: "Vốn muốn giải quyết hết thảy trước khi hồi kinh, cưới người ta qua cửa, đợi đến lúc đó thì mọi việc đã định."
Lưu Dương đáp: "Ta hiểu, ngươi lo Bệ hạ tứ hôn nên muốn giải quyết trước đúng không, đồng thời cũng không muốn nàng lo lắng."
Cố Hiển Thành ừ một tiếng.
"Vậy ngươi đã hỏi qua ý của nàng chưa?"
Cố Hiển Thành sửng sốt.
Ý của nàng?
Ý của hắn Phúc Quý còn đoán ra được chẳng lẽ Điềm Điềm lại không biết? Nàng vốn nguyện ý ở bên hắn.
Cố Hiển Thành bừng tỉnh.
"Đa tạ!" Hắn lập tức muốn đi tìm người, Lưu Dương bất đắc dĩ giữ lại, Cố Hiển Thành tính tình nôn nóng sao có thể nhịn được. Chỉ là hắn chưa đi được thì đã bị giữ lại.
"Thánh chỉ tới----------!"
Mọi người đều sửng sốt.
Thánh chỉ thứ hai tới. Sắc mặt Cố Hiển Thành thay đổi.
Thánh chỉ đến không thể không tiếp, mọi người đồng loạt quỳ xuống.
Lần này người đến truyền chỉ là Thái giám nội đình, cả một đường phong trần mệt mỏi, giọng ông ta cũng nhỏ đi mấy phần.
"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết.
Tuyên Trấn xa Phi hổ Đại tướng quân Cố Hiển Thành lập tức về triều, lệnh Phó tổng binh Phó Ngạn ở lại xử lý chiến sự.
Nữ nhi Nguỵ Quốc công, nhan sắc khuynh thành, hiền lương thục đức cùng Đại tướng quân xứng lứa vừa đôi, nay trẫm ban hôn kết làm phu thê.
Hết thảy lễ nghi giao cho Lễ bộ cùng Khâm Thiên Giám kết hợp xử lý, sau khi hồi kinh lập tức chọn ngày lành tháng tốt thành hôn, khâm thử------!"
Thái giám vừa đọc xong, xung quanh lập tức lặng ngắt như tờ.
Nếu thánh chỉ lần trước vẫn còn có ý thương lượng, nhưng lúc này, là ra lệnh.
Lập tức về triều.
Ban hôn.
Cố Hiển Thành đen mặt, hắn vốn chỉ quỳ một gối, bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên kháng chỉ.
Nhưng lần này không phải Cẩm Y vệ, không thể hồ đồ, Lưu Dương liếc sang cho hắn một cái ánh mắt, Cố Hiển Thành nghẹn đến mức gân xanh nổi đầy cổ, hắn đang định thì...
"Ahhhh..."
Thái giám tuyên chỉ đột nhiên hét lên một tiếng sau đó sờ ra sau đầu.
"Ai đâm ta..." Nói chưa hết câu người đã ngất ngã xuống đất.
Mọi người sửng sốt nhìn về một bên.
Tiểu Thập mặt mũi vô tội đứng đó.
"Ta... ta không cố ý... tay áo hay giấu ngân châm... lỡ tay... lỡ tay vung một cái..."
Cố Hiển Thành đứng lên, ý vị thâm trường nói: "Đi lĩnh thưởng đi."
Tiểu Thập vui mừng hớn hở, "Đa tạ Đại tướng quân."
Lưu Dương "..."
Hắn tiến lên một bước cầm lấy thánh chỉ trong tay tên thái giám đã ngất rồi lại phất tay hai cái, hai tiểu binh đi vào nâng thái giám kia xuống dưới.
Lưu Dương nhìn thoáng qua nội dung bên trong, nói: "Xem ra, Bệ hạ đã không còn kiên nhẫn, rất cứng nhắc."
Cố Hiển Thành không đáp xoay người rời đi.
Tống Điềm vốn dĩ đang bận rộn trong nhà bếp, hai ngày nay biên quan có lễ hiến sinh, vì thế có rất nhiều thịt tươi được đưa tới, nhà bếp mọi người đều bề bộn nhiều việc, nên nhất thời chưa nghe được tin thánh chỉ tới.
Cố Hiển Thành tới còn nhanh hơn tin tức.
Lúc thấy hắn xuất hiện ở cửa, mọi người liền bắt đầu ồn ào, Tiểu Điệp vội vàng giành lấy đồ trên tay Tống Điềm, "Điềm Điềm tỷ, ta ra đi."
Tống Điềm không còn cách nào đành phải ra đón hắn.
"Sao thế?" Nàng nghi hoặc hỏi, hôm nay là ngày huấn luyện tập trung, thời điểm này hắn không nên ở đây mới đúng.
Cố Hiển Thành nghẹn một bụng, hiển nhiên là cực kì tức giận, hắn ra hiệu ý bảo Tống Điềm đi theo, hai người đi ra sân sau.
"Rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Thánh chỉ đến." Cố Hiển Thành không tình nguyện nói.
Tống Điềm sửng sốt.
Lại thánh chỉ?
"Thánh chỉ nói gì?"
Rõ ràng là thánh chỉ tứ hôn cho Cố Hiển Thành, Tống Điềm còn chưa thấy tủi thân mà hắn thì lại cực kì khó chịu. Tướng quân nói qua nội dung một lần, Tống Điềm hoảng hốt chớp mắt.
"Bản tướng còn chưa gặp nàng ta lần nào, lão Hoàng đế kia đúng là điên rồi." Cố Hiển Thành cắn răng nói.
Tống Điềm cảm thấy buồn cười, "Ý chàng là, nếu gặp rồi, xem nàng ta đẹp hay xấu rồi mới suy nghĩ xem có nhận lời không à?"
Cố Hiển Thành nghe vậy liền mở to mắt.
Hắn bỗng nhiên tiến thêm mấy bước đến gần Tống Điềm, cúi xuống nhìn thẳng vào mắt nàng, cắn răng nghiến lợi nói, "Quan tâm gì nàng ta đẹp hay xấu, không liên quan đến ta, ta có vợ rồi."
Tống Điềm quay đi đẩy hắn một cái.
Cố Hiển Thành vội vàng dỗ dành, giọng nói mười phần lấy lòng.
Tống Điềm lúc này cũng không thấy tức giận gì cả mà là lo lắng, "Trên thánh chỉ còn hối thúc chàng nhanh chóng hồi kinh?"
Cố Hiển Thành ừ một tiếng.
"Xem ta không thể trị liệu ở đây rồi." Cố Hiển Thành châm chọc cười, hắn lại nhớ tới lời Lưu Dương vừa nói ở thao trường, bỗng nhiên hỏi: "Hay chúng ta cứ mặc kệ làm trước?"
Tống Điềm chưa phản ứng kịp, chớp mắt mấy cái mới hiểu hắn nói cái gì.
"Không cần vội..." Tống Điềm do dự nói.
Cố Hiển Thành mở lớn mắt, tựa hồ không thể tin nàng vừa nói gì.
Tống Điềm giải thích: "Ý của ta là... bây giờ không phải nên vội vã hồi kinh sao, đây mới là chuyện mấu chốt, hơn nữa, ta cũng sẽ trở về cùng chàng..."
Cố Hiển Thành giờ phút này nghe không vào lời nào nữa, hắn nhíu mày, cực kì khó hiểu.
Nàng không muốn gả cho cho hắn?
"Có phải Lưu Dương nói Cố Yến chưa chết, nên nàng đổi ý không?" Mặt Cố Hiển Thành lúc này so với con lừa còn dài hơn
Tống Điềm nghe vậy thì kinh ngạc không thốt nên lời.
"Chàng... chàng nghĩ đi đâu vậy hả?!"
"Không phải à?" Vậy mà hắn còn không hiểu sao, rõ ràng lúc trước nàng còn muốn hắn trị liệu cho tốt rồi mới hồi kinh mà.
Cố Hiển Thành đột nhiên cảm thấy lồng ngực quặn đau, Tống Điềm nhìn ra được, trong lòng thở dài, nàng tiến thêm mấy bước, nhìn quanh thấy không có ai mới níu lấy tay áo hắn, "Thôi nào... đừng nghĩ nhiều như vậy, hiện tại chuyện gì cũng vội vội vàng vàng, chàng thật sự muốn làm chuyện chung thân trong tình thế này sao? Ta muốn đến kinh thành tham quan chút, huống hồ..."
Tống Điềm đỏ mặt nói nhỏ, "Chàng cùng giường với ta mấy lần rồi? Đừng hòng không chịu trách nhiệm, dù hồi kinh hay không cũng thế, đừng hòng bỏ ta lại!"
Cố Hiển Thành sửng sốt, đây là lần đầu tiên nàng nói với hắn chuyện này. Ánh mắt Đại tướng quân sáng rực, đột nhiên cảm thấy, bản thân hắn gì cũng có thể đương đầu được.
Bốn bề vắng lặng, hắn vội vàng kéo nàng vào trong lồng ngực, dùng sức siết chặt.
"Đương nhiên! Ta thương nàng muốn chết!"
***
Lúc lâu sau Tống Điềm trở lại nhà bếp, đầu nàng vẫn luôn cúi thấp, Tiểu Điệp nhìn thấy thì quan tâm hỏi: "Làm sao thế Điềm Điềm tỷ?"
"Không... không có gì."
Tống Điềm quay mặt đi chỗ khác, hai má nàng đỏ bừng đáng ngờ, môi cũng sưng lên.
Nhớ lại Cố Hiển Thành ban ngày ban mặt lại càn rỡ như thế, nàng hận không thể mắng hắn.
Từ lúc trở về từ nhà bếp, tâm tình của Cố Hiển Thành rõ ràng tốt hơn nhiều, Lưu Dương vẫn ở trong trướng chờ, thấy vậy liền cười nói: "Nghĩ thông rồi?"
Mặt Cố Hiển Thành viết đầy vẻ đắc ý, sau khi ngồi xuống liền thong thả gác hai chân lên bàn, "Ừm! Hồi kinh thôi! Lập tức chuẩn bị, ta cũng muốn nhìn xem kinh thành là cái chỗ yêu ma quỷ quái gì!"
Lưu Dương mỉm cười: "Nghĩ thông rồi thì tốt; việc vui xử lý ở kinh thành cũng được, dùng hẳn kiệu tám người khiêng nâng người qua cửa, cũng rất hoành tráng."
Ánh mắt Cố Hiển Thành khẽ động.
Đúng, hắn quên mất việc này.
"Tám quá ít, mười sáu người đi! Gấp đôi!"
Hắn phải sửa sang lại phủ tướng quân một chút, thật đẹp đẽ sáng sủa nghênh đón nữ chủ nhân.
Lưu Dương lắc đầu cười khổ, "Tuỳ ngươi..."