Hôm sau Lục Thời An cùng Trịnh Hữu Hải đi huyện Thanh Sơn, hôm nay Đỗ thị cũng về Trần gia thôn.
Tống Điềm cố chấp, lấy rất nhiều đồ từ nhà bếp cho Đỗ thị mang về, lúc gần đi hai người đứng tạm biệt hồi lâu, Tống Điềm nhịn không được đỏ mắt.
Đỗ thị cười nói: "Được rồi muội muội, hiện tại đường đã được sửa, về Trần gia thôn rất gần, chỉ tốn có nửa ngày được, chúng ta vẫn có thể thường xuyên gặp mặt."
Tống Điềm nghẹn ngào, "Tốt, có cơ hội ta nhất định về thăm tỷ."
Đỗ thị đáp: "Được rồi, hiện tại muội cũng hiểu được tâm tình lúc trước của ta rồi, nhanh thôi, chúng ta sẽ gặp lại." Nàng nói xong còn cố ý ghé vào tai Tống Điềm: "Ta còn muốn uống rượu mừng của muội nữa."
Tống Điềm đỏ mặt, không đáp.
Đỗ thị cười ha hả, "Đi đây! Đừng tiễn nữa!"
Nói xong nàng ấy xoay người lên xe, Tống Điềm vẫy tay theo một đoạn dài.
Giữa trưa, tâm tình Tống Điềm đã tốt hơn nhiều, nàng đoán hôm nay Cố Hiển Thành sẽ bề bộn nhiều việc nên liền ôm Tiểu Bảo đến nhà bếp.
Hôm nay nhà bếp được đưa tới nhiều nguyên liệu mới, có lẽ là đã sang thu, gà vịt thịt cá so với bình thường nhiều hơn rất nhiều, Tống Điềm nghĩ nghĩ, nếu hôm qua thần y Hồ Kỵ muốn ăn thịt ngỗng, vậy hôm nay nàng làm vịt quay cũng được đi.Chỉ là nàng vừa rửa tay xong để bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, tạp dịch ở phía bên ngoài vội vã chạy vào.
"Xảy ra chuyện rồi! Đại tướng quân đột nhiên té xỉu!"
Mọi người kinh hãi.
Mà Tống Điềm đang chặt thịt vịt vừa nghe vậy, lưỡi dao trượt một phát cứa vào ngón tay nàng một vết thương.
Tiểu Điệp la lên, "Điềm Điềm tỷ! Tỷ bị thương rồi!"
Tống Điềm lại không hề quan tâm đến chính mình, lập tức đi qua hỏi: "Ngươi nói cái gì, Đại... Đại tướng quân... làm sao?!"
Cố Hiển Thành bỗng nhiên té xỉu không phải là chuyện nhỏ.
Một lát sau, trước cửa đại doanh trướng đứng không ít người.
Lúc Tống Điềm chạy đến bị đám đông vây quanh không vào được, nàng dùng sức ra hiệu cho Phúc Quý, Phúc Quý nhìn thấy mới dẫn nàng vào trong.
"Chuyện gì xảy ra?" Tống Điềm vừa hoảng vừa sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tờ giấy.
Phúc Quý còn ít tuổi chưa hiểu chuyện đời, trong lòng cũng không giấu được tâm sự, Hồ Kỵ còn đang châm cứu cho Cố Hiển Thành ở bên trong, hắn vừa lo lắng vừa sợ hãi liền quên hết tất cả những gì Đại tướng quân nói hôm qua, kể ra toàn bộ sự việc về bệnh tình của hắn.
"Hồ thần y nói, lần này là do khối máu tụ kia ảnh hưởng, thứ này ở trong đầu Tướng quân, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ, lần này té xỉu chính là dấu hiệu... về sau không biết sẽ còn hậu quả gì..." Phúc Quý vừa nói vừa khóc, Tống Điềm nghe xong, sắc mặt càng trắng hơn, không còn đứng vững được nữa.
"Tại sao... lại như vậy..."
"Bệnh cũ của Đại tướng quân, ba năm nay cũng không tái phát, mọi người đều nghĩ là không sao... lần này chỉ có thể đợi Hồ thần y châm cứu, nếu châm xong không có việc gì thì tốt, chỉ sợ sẽ có tin xấu..."
Phúc Quý gạt nước mắt nói.
Lồng ngực Tống Điềm đau đớn, nhưng so với Phúc Quý, nàng phải kiên cường hơn, nành bình tĩnh lại nói, "Vậy... Hồ đại phu có nói... làm thế nào để trị tận gốc không?"
Phúc Quý đáp: "Có nói, ba năm trước đã từng nói qua, hôm qua lại nhắc lại, phải nhanh chóng giải quyết khối máu tụ kia, nhưng quá trình này rất mạo hiểm, Tướng quân vẫn đang do dự."
Tống Điềm trầm mặc.
Chuyện lớn như vậy mà Cố Hiển Thành lại không nói cho nàng biết.
"Vậy lần này?"
Phúc Quý nói tiếp: "Vừa rồi ta đứng ngoài cửa nghe lén, Hồ thần y nói hiện tại không quá nghiêm trọng, châm cứu xong khoảng vài canh giờ sẽ tỉnh lại... nhưng nếu tái phát, thì khó mà nói..."
Sắc mặt Tống Điềm càng trắng hơn.
"Ta... Ta có thể vào thăm hắn không?"
Phúc Quý gạt nước mắt, "Cô cùng ta đợi ở bên ngoài đi, hiện tại vẫn đang châm cứu, không cho ai quấy rầy..."
Tống Điềm gật đầu. Nếu vậy nàng không đi đâu cả, đứng đây chờ.
Tô Chinh và Phó Ngạn biết tin cũng vội chạy tới.
Bọn họ vừa đến cửa, thấy Tống Điềm liền khẽ gật đầu coi như chào hỏi, mấy người ai nấy đều trầm mặc, cùng nhau chờ bên ngoài trướng.
Đại khái khoảng một khắc đồng hồ sau, Hồ Kỵ đi ra.
Mấy người đồng loạt tiến lên, "Thế nào?"
Hồ Kỵ thở ra một hơi: "Vẫn ổn, chỉ là đây mới chỉ là lần đầu, vẫn câu nói kia, nếu có lần sau, sẽ nghiêm trọng hơn, khối máu tụ kia cũng không phải thứ tốt lành gì, mau chóng xử lý đi thì hơn."
Tống Điềm nghe vậy thì lo lắng vô cùng.
Mà Tô Chinh cùng Hồ Kỵ liếc nhau, hiển nhiên, hai người còn lo lắng chuyện khác nữa.
Mấy người vào thăm Cố Hiển Thành, hắn vẫn chưa tỉnh, trừ Phúc Quý và Tống Điềm, còn lại đều rời đi trước lo chính sự, việc của Tống Điềm ở nhà bếp kì thật vẫn chưa làm xong, nhưng lúc này, nàng không muốn đi đâu hết.
Những người khác cũng không khuyên nhủ, Tô Chinh ra ngoài xong quay lại nhìn nàng thật lâu, thở dài.
Ông ta nhịn không được hỏi Phó Ngạn, "Phó tổng binh, Đại tướng quân hắn... cùng với Tống trù nương..."
Phó Ngạn vừa nghe đến đây thì nở nụ cười: "Ngài cũng biết sao?"
Tô Chinh sửng sốt, xác định suy nghĩ trong lòng.
"Đại tướng quân định khi nào thì công khai chuyện này?"
"Ai biết được, chỉ là huynh ấy nói trong quân sắp có việc vui, theo những gì ta biết về Lão đại, hắn không phải là người dong dài, có khi vừa khỏi bệnh lập tức muốn đón người qua cửa ý chứ."
Tô Chinh hơi bất ngờ. "Nhưng thân thể của Đại tướng quân hiện tại..."
Chuyện này là ngoài ý muốn, Phó Ngạn hiển nhiên cũng lo lắng, một lát sau, hắn nghiêm túc nói: "Cho nên ta phải xử lý những chuyện linh tinh xung quanh thật tốt, đi trước."
"Được, Phó tổng binh vất vả rồi."
Phó Ngạn đi rồi Tô Chinh lại quay đầu nhìn doanh trướng một cái, rồi mới rời đi.
*
Tống Điềm ngồi trong trướng của Cố Hiển Thành hơn nửa canh giờ, ngay cả bữa trưa cũng không ăn, mãi đến giờ Mùi canh ba, người trên giường mới từ từ tỉnh lại.
Cố Hiển Thành vừa mở mắt, trong nháy mắt đã cảm nhận được cơn đau quen thuộc ở ngực, so với lần đầu tiên hắn cảm nhận được thì bây giờ đã dễ chịu hơn, nhưng cũng đủ để hắn biết, nàng lại rơi nước mắt.
Cố Hiển Thành thở dài trong lòng. Hắn biết, lần này đã doạ nàng sợ rồi.
"Bản tướng không sao." Hắn theo bản năng tìm được bàn tay nhỏ nhắn của nàng, Tống Điềm cũng không tránh đi, thấy hắn tỉnh thì chỉ lẳng lặng ngồi cạnh giường rơi lệ.
Cố Hiển Thành thở dài, bắt đầu suy tư, không biết có phải kiếp trước hắn thiếu nợ nàng hay không.
"Nàng muốn bản tướng đau chết à, nếu ta đau chết rồi, nàng liền không còn nam nhân đâu."
Lời này vừa thốt ra, Tống Điềm liền trừng mắt, rõ ràng nàng bị hắn chọc giận nhưng thực sự khiến nàng nín khóc.
Cố Hiển Thành cười: "Ta đùa thôi."
"Chàng... chàng còn nói như vậy, ta sẽ..."
"Nàng sẽ làm gì?" Cố Hiển Thành tuy còn yếu nhưng lại rất nhàn nhã nhìn nàng cười.
Tống Điềm vốn định nói, nàng không cần hắn nữa. Nhưng lời đến miệng rồi mới phát hiện, nàng nói không nên lời.
Mặc dù là nói dối, nàng cũng không muốn nói ra.
Vì thế Tống Điềm vừa tủi thân vừa giận, trừng hắn: "Vì sao lại gạt ta?"
Nàng hỏi.
Cố Hiển Thành nghe lời này liền hiểu, nàng biết cả rồi.
Cũng không phải chuyện gì lớn... so với những thương tổn bản tướng từng chịu, mệnh cứng, không chết được, nói ra chỉ khiến nàng đau lòng, ta nói làm gì?"
Tống Điềm mạnh miệng: "Ai nói ta sẽ đau lòng?"
Cố Hiển Thành nhìn nàng, ngực hắn vẫn rất đau đây này.
Nàng có đau lòng hay không, chẳng lẽ hắn không biết sao?
Từ rất lâu rồi, trước khi quan hệ của hai người bắt đầu, mỗi lần nàng buồn bực khổ sở, hắn đều biết, đều hiểu.
Cho dù không biết, người ngồi trước mặt hắn lúc này đỏ cả vành mắt, không phải đau lòng thì là gì?
Hắn chậm chạp nhưng không ngu.
Vì thế Cố Hiển Thành kéo Tống Điềm lại gần, "Được, nàng không đau lòng, ta đau lòng."
Hắn đặt tay Tống Điềm lên ngực mình, "Ta buồn nhất là bản thân bị thương, không thể yêu thương nàng, không thể sớm cưới nàng."
Tống Điềm mím môi, "Đã lúc nào rồi còn nói chuyện này..."
"Vậy bản tướng phải nói gì?"
Tống Điềm quay đầu đi, không nói.
Cố Hiển Thành cười, hắn nắm tay nàng, bất chợt nhìn thấy vết thương trên ngón tay, trong mắt hắn loé lên tia đau lòng, "Sao lại bị thương?"
Tống Điềm muốn rút tay về nhưng Cố Hiển Thành không cho, đành phải thôi, "Vừa nãy xắt rau không cẩn thận... không sao..."
Cố Hiển Thành trầm mặc nhìn vết thương trên ngón tay nàng, một lát sau, hắn ngẩng cổ lên trân trọng hôn một cái.
"Ta không sao, Hồ thần y nói, nếu muốn chữa trị, sẽ mất ba ngay, kiếp nạn ba năm trước ta cũng đã vượt qua được, hiện tại có là gì?"
Tống Điềm vẫn trầm mặc không nói, chuyện này, làm gì có ai nói trước được đâu.
Cố Hiển Thành vẫn thấy lồng ngực đau đớn, liền biết không dễ dỗ nàng, thở dài nói: "Thôi không nói chuyện này nữa, ta hơi đói, có gì ăn không?"
Tống Điềm vừa nghe vậy lập tức đáp: "Ta đi nấu cho chàng."
Nàng vừa định đứng lên đã bị Cố Hiển Thành kéo trở lại.
"Nàng đừng đi, nhà bếp cũng không phải có một mình nàng, ở đây với ta."
Tống Điềm bất đắc dĩ, "Người khác làm chàng ăn quen sao?"
Cố Hiển Thành: "Ta rất dễ chấp nhận."
Không còn cách nào Tống Điềm chỉ có thể gọi Phúc Quý vào, "Phiền ngươi đi hỏi Hồ đại phu một chút, Đại tướng quân có cần kiêng cái gì không, nếu không thì vừa nãy ta đang ninh xương sườn, để Tiểu Điệp lấy dùng đi, thêm củ sen với cà rốt vào là được."
Phúc Quý vội vàng đồng ý, quay đầu đi ngay.
Cố Hiển Thành nghe nàng dịu dàng dặn dò, trong lòng rất thoả mãn: "Vẫn là có vợ tốt! Thật hạnh phúc!"
Tống Điềm mím môi, xoay người đi rót nước cho hắn.
Cố Hiển Thành uống nước, còn Tống Điềm lặng lẽ nhìn hắn, bỗng nhiên nàng nói: "Lúc trước chàng nói, mười lăm tháng mười một, ta cảm thấy ngày đó tốt, cứ định như vậy đi."
Nàng vừa dứt lời, Cố Hiển Thành suýt chút nữa phun luôn ngụm nước trong miệng ra.
Hắn ngẩng đầu, không thể tưởng tượng nhìn nàng.
"Làm sao?" Tống Điềm cố ý nhíu mày, "Chàng muốn đổi ý?"
Biểu cảm nàng sinh động còn có vẻ rất đanh đá, Cố Hiển Thành hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ nàng như vậy, trong mắt toàn ý cười.
"Không dám."
Hắn đã lẻn vào khuê phòng của nàng không ít lần, bây giờ đổi ý, hắn hoài nghi nàng nhất định sẽ xách dao thái rau đến đây.
Khoé môi Tống Điềm khẽ giương lên rồi nhanh chóng bị nàng ép xuống.
"Vậy chàng dưỡng thương cho tốt đi, ta cũng không muốn gả cho một phu quân bệnh tật."
Tống Điềm nói xong liền đứng lên giả bộ có việc, chỉ là vành tai nàng đỏ ửng đã làm bại lộ suy nghĩ trong nội tâm nàng.
Cố Hiển Thành nhìn theo bóng lưng nàng cứ cười mãi. Chỉ là nụ cười của hắn có chút buồn bã, trong lòng hắn hiểu vì sao Tống Điềm lại đột nhiên đáp ứng chuyện này.
Mười lăm tháng mười một...
Mắt hắn càng sâu hơn.
Cả buổi chiều, Tống Điềm đều canh chừng bên cạnh giường Cố Hiển Thành, có thể nói, đã cho hắn trải nghiệm cảm giác của thần tiên.
Mãi cho đến khi...
Mọi việc tưởng như thái bình, thủ vệ Thành Dương quân nhàn nhã đang thả lỏng, ai ngờ đến giờ Dậu, ngoài quân doanh có một con ngựa phi như bay đến, người cưỡi ngựa giơ cao hoàng kỳ trong tay, lính gác nháy mắt nghiêm túc mười phần.
"Thánh chỉ đếnnnn..."
"Thánh chỉ đếnnnn..."