Tống Điềm ngồi ở trong trướng, khoảng chừng một khắc đồng hồ sau, Phúc Quý bê thuốc vào.
Tống Điềm nhanh chóng lau nước mắt đứng dậy.
Phúc Quý nhanh trí nhanh mồm: "Tống trù nương cứ ngồi đi, mau ngồi xuống! Không sao đâu! Cô đừng đi! Tay chân ta vụng về, không bằng cô đút thuốc cho Đại tướng quân?"
Tống Điềm ngẩn ra, đút thuốc...
Phúc Quý nói tiếp: "Buổi sáng lúc ta đút thuốc còn làm Tướng quân bị sặc, ta thật sự sợ rồi..."
Tống Điềm hiểu ra, nhận lấy chén thuốc, "Để ta đi."
Phúc Quý vội vàng đưa lên, "Đa tạ, đa tạ!"
Tống Điềm cẩn thận từng li từng tí dùng thìa múc lên một muỗng, thổi nguội rồi mới chậm rãi đưa đến bên môi Đại tướng quân, nàng nhẹ nhàng cẩn thận, chờ đúng thời cơ mới rót thuốc vào, may mà, không rớt giọt nào.
Phúc Quý cười nói, "Vẫn là Tống trù nương có cách."
Tống Điềm cười, tiếp tục đút.
Một chén thuốc nhanh chóng cạn đi một nửa, Tống Điềm do dự hỏi, "Ta nghe nói, Tô đại nhân muốn tìm thần y cho Đại tướng quân, đây là vì sao? Đại phu trong quân của chúng ta không tốt à?"
Phúc Quý nghe vậy thì ngẩn ra.
Hôm qua lúc hắn cầm đuốc vọt vào bên cạnh Đại tướng quân thì không hề thấy chút ý tứ cảm động nào của ngài. Ngược lại còn lạnh băng, phảng phất nháy mắt sau liền muốn đánh hắn một trận.
Cho nên cả đêm Phúc Quý cứ nghĩ mãi, lại thêm vừa rồi được Phó tổng binh nhắc nhở, rốt cuộc hắn cũng đã hiểu được chuyện gì xảy ra.
Phúc Quý muốn sửa sai.
Cho nên hắn mới muốn để Tống Điềm đút thuốc cho Đại tướng quân. Hiện tại Tống trù nương còn hỏi thăm bệnh tình của ngài ấy, tuy rằng chỉ là gãy xương thôi, không nghiêm trọng... nhưng Phúc Quý nghĩ phải nghiêm trọng mới tốt.
Như vậy Tống trù nương nhất định sẽ đau lòng, sẽ ở lại chăm sóc Đại tướng quân nhiều hơn.
Vì thế Phúc Quý dụi mắt, giả vờ cực kì đau lòng nói: "Cũng không phải là quân y không tốt, mà mấy vị đại phu xem bệnh xong thì bất đồng ý kiến, có người nói chân Đại tướng quân e là phế rồi, cũng có người nói không phải như thế, chỉ là chút bệnh kín, cụ thể là như nào, ta cũng không rõ, nhưng rất lo lắng..."
Chân phế rồi?!
Bệnh kín?!
Tống Điềm ngẩn ra, ngay cả chén thuốc cũng trượt xuống.
Phúc Quý lại bồi thêm một câu, "Tống trù nương, cô phải giữ bí mật chuyện này a..."
Tống Điềm ngây ngốc gật đầu.
"Kỳ thật..." Phúc Quý vừa thu dọn đồ đạc bên cạnh giường vừa nói tiếp: "Ta cảm thấy bệnh kín thì cũng thôi đi, nhưng chân mà tàn mới thật sự có chuyện, dù sao thân phận của Tướng quân như thế, sao có thể tàn tật được, ta thương Tướng quân..."
Đầu Tống Điềm ong ong.
"Nếu có bệnh kín... là bệnh gì?"
Phúc Quý sửng sốt. Sao mà hắn biết được? Hắn thuận miệng dựng lên thôi mà.
"Cái này... đại phu không nói rõ, giống như không tiện mở miệng? Cụ thể như nào ta cũng không biết, nhưng nếu là bệnh kín, hẳn là cũng nghiêm trọng..."
Phúc Quý ấp úng nhìn Tống Điềm, nàng ngẩn ra sau đó ánh mắt không tự chủ nhìn về nửa người dưới của Cố Hiển Thành.
Nơi này tổn thương nghiêm trọng nhất...
Lại còn là bệnh kín...
Trong khoảnh khắc, Tống Điềm như hiểu ra điều gì...
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.
Phúc Quý cảm giác mình quả thực là một thiên tài, đắc ý bưng chén thuốc không đi ra ngoài. Hắn hoàn toàn không chú ý tới thần sắc phức tạp của Tống Điềm ngồi cạnh giường.
Tống Điềm sững sờ nhìn Cố Hiển Thành nằm trên giường, nói không nên lời.
Nếu thật là như thế, phải làm thế nào bây giờ?
Tống Điềm chưa từng tiếp xúc nhiều với nam nhân, nàng không hiểu quá rõ nhưng dù ngốc nàng cũng biết chuyện này đối với nam nhân đả kích như thế nào.
Cố gia thôn cũng có một nam nhân bị liệt nửa người dưới, Tống Điềm đi bờ sông giặt xiêm y thường xuyên nghe thôn phụ châu đầu ghé tai nói cái gì mà, nữ nhân nhà kia thật đáng thương...
Tống Điềm nghe thoáng một hai câu liền tránh đi, nhưng không ngờ chuyện này lại rơi lên người nàng, sắc mặt nàng phức tạp, suy nghĩ rất nhiều.Ở trong sơn động, tuy Tống Điềm đã đáp ứng, nhưng sau đó nàng vẫn có chút do dự.
Nhưng hiện tại, sự do dự của nàng đã biến mất không còn dấu vết.
Đại tướng quân nếu thật sự bị như vậy, nàng cũng nguyện ý...
Dù sao cũng là vì cứu nàng, nàng đương nhiên sẽ không ghét bỏ hắn. Chỉ là không biết, khi Tướng quân tỉnh lại biết chuyện này sẽ như nào.
Tống Điềm không dám nghĩ nữa, vì thế hạ quyết tâm, nàng nhìn sắc trời, thấy Phúc Quý trở về liền nói: "Ngày mai trời sáng ta lại đến chăm sóc ngài ấy, mọi việc cứ giao cho ta."
Phúc Quý vui vẻ cực kì: "Thật sự?"
"Ừm."
Phúc Quý thiếu chút nữa đã nhảy cẫng lên, "Đại tướng quân mà biết nhất định sẽ rất vui."
Ánh mắt Tống Điềm phức tạp nhìn qua hắn, cảm thấy Phúc Quý thật sự rất vô tư, loại chuyện này, ai có thể vui vẻ chứ.
Chỉ là Tống Điềm vẫn ôm Tiểu Bảo về trước, sau khi về, Tiểu Điệp cũng quan tâm hỏi thăm mấy câu, Tống Điềm ấp úng không nói rõ ràng, chờ Tiểu Điệp đi rồi mới khe khẽ thở ra một hơi.
Chuyện này cũng đả kích nàng không ít, Tống Điềm ôm con lẩm bẩm: "Tiểu Bảo à, mặc dù nương từng nói không định tìm cha cho con, nhưng bây giờ chuyện đã như vậy rồi, nương cũng nên có trách nhiệm, con nói có đúng không?"
"Đại tướng quân... mặc dù bị bệnh kín... nhưng mà... nương... cũng không ghét bỏ hắn,Tiểu Bảo cũng vậy, đúng không?"
Tiểu Bảo nghiêng đầu, tựa hồ là hiểu nàng đang hỏi, vì thế cũng nhếch môi cười rồi gật đầu.
Cử chỉ này của đứa nhỏ làm Tống Điềm mỉm cười.
"Vậy... bắt đầu từ ngày mai... nương sẽ đi chăm sóc ngài ấy... chờ ngài ấy tỉnh lại rồi, nếu vẫn nguyện ý vậy nương cũng... nguyện ý."
Tống Điềm tự nói cũng tự làm mình đỏ mặt, nàng cuối cùng cũng hạ quyết tâm, đã bước lên con đường này rồi thì mọi chuyện đều sẽ có cách giải quyết.
Nàng thu dọn tâm tình của mình xong liền ngủ một giấc thật ngon.
Hôm sau, trời vừa sáng liền sửa soạn đi doanh trướng của Cố Hiển Thành.
Chỉ là nàng chưa kịp đến, Cố Hiển Thành đã tỉnh lại.
từ lúc ở sơn động về, Cố Hiển Thành đã ngủ hai ngày, sáng nay định ngồi dậy liền có chút choáng váng đầu óc, khẽ động tứ chi liền phát hiện mình bị băng kín như cái bánh chưng.
Cố Hiển Thành: "..."
Hắn lập tức muốn kéo hết mấy tấm vải băng xuống, Phúc Quý vừa vào liền thấy cảnh này đương nhiên hoảng sợ, vội vàng đặt chậu sang một bên chạy đến.
"Tướng quân! Ngài làm gì vậy?"
Cố Hiển Thành thấy hắn liền cáu kỉnh: "Ngươi băng ta lại như vậy làm cái gì hả?"
"Ngài bị thương mà! Chân trái ngày gãy xương, xương sườn cũng rạn nứt. Cánh tay cũng bị thương! Còn có vô số miệng vết thương lớn nhỏ, đương nhiên phải băng lại!"
Cố Hiển Thành không biết nói gì.
"Băng chân trái là được rồi, còn lại lập tức gọi đại phu tháo ra, vướng víu."
Phúc Quý: "..."
Thấy Phúc Quý vẫn không nhúc nhích, Cố Hiển Thành liền cau mày: "Bản tướng nói ngưoi không được nữa đúng không?"
Phúc Quý bĩu môi, cực kì tủi thân, chỉ là bây giờ hắn không sợ Đại tướng quân nữa, hắn có "pháp bảo"!
Vì thế Phúc Quý lập tức đáp: "Hiện tại nô tài gọi đại phu cho ngài cũng được, nhưng Tống trù nương sắp đến rồi, nàng ấy nói, từ hôm nay sẽ ở bên cạnh chăm sóc ngài, ngài mà không biểu hiện bị thương nặng chút, thì chuyện tốt như vậy sẽ không còn đâu."
Cố Hiển Thành sửng sốt.
Phúc Quý nhìn thấy vẻ không kiên nhẫn trên mặt Đại tướng quân lập tức biến mất, sau đó thì chuyển biến liên tục, cuối cùng hắn cười.
Trong lòng Phúc Quý đắc ý cực kì, cảm giác mình đã nắm giữ được pháp bảo khó lường.
Cố Hiển Thành quả nhiên nói năng nhỏ nhẹ hơn, "Nàng... sẽ đến à?"
Phúc Quý đáp: "Dĩ nhiên! Hôm qua Tống trù nương cũng tới! Chính miệng người ta nói từ hôm nay sẽ chăm sóc ngài! Đương nhiên, đều nhờ có ta!"
Phúc Quý còn chưa nói xong, Cố Hiển Thành đã quay lại giường nằm, động tác so với bất kì ai còn nhanh hơn, cũng không để ý băng vải xộc xệch trên người nữa, ngược lại còn tỏ ra hết sức yếu ớt, hai mắt nhắm nghiền.
Phúc Quý: "..."
*
Nhìn thấy Tống Điềm đi về phía đại doanh trướng, Tô Chinh bỗng chốc xuất hiện cản lại, cười híp mắt nhìn nàng, "Tống trù nương."
Tống Điềm bất ngờ, "Tô đại nhân."
"Tống trù nương chuẩn bị đi doanh trướng của Cố tướng quân sao?"
Tống Điềm ngẩn ra, hơi ngượng ngùng thừa nhận, "Dạ."
Tô Chinh vuốt chòm râu dài của mình, cười nói: "Tốt tốt, có Tống trù nương quan tâm chăm sóc, chúng ta cũng có thể yên tâm hơn một chút."
Tống Điềm nhỏ giọng ừ một tiếng, "Ta cũng không làm được cái gì."
"Ta cũng vừa lúc muốn đi tìm Lục đại nhân, chúng ta cũng coi như tiện đường, cùng đi?"
Tống Điềm gật đầu.
Hai người cùng nhau đi, Tô Chinh làm quan nhiều năm, mười phần am hiểu nói chuyện phiếm mà đạt được mục đích, vì thế rất nhanh, đề tài chuyển sang phu quân của Tống Điềm.
Nghe thấy Tô Chinh hỏi, Tống Điềm cũng không nghĩ nhiều, thành thật đáp, "Đã tra ra, hắn... mất rồi..."
Tô Chinh lộ sắc mặt tiếc nuối, "Vậy cũng thật đáng tiếc... bản quan nghe nói hắn cũng họ Cố?"
Tống Điềm: "Phải..."
Nói tới việc này nàng cũng thấy hơi xấu hổ, nhưng mà, thế gian người trùng tên trùng họ cũng có không ít, chẳng qua là một cái họ thôi mà.
Tô Chinh nói tiếp, "À, ta nhớ Tống trù nương là người Lũng Châu? Triều ta dụng quân ở vùng này nhiều, ngươi ở Cố gia thôn?"
"Phải, là huyện Linh Đài Lũng Chân, Cố gia thôn."
"A... hoá ra là như vậy, vậy ở nhà còn người thân nào không?"
Tống Điềm lắc đầu, "Ta... nhà mẹ đẻ có chút đặc biệt, cũng coi như không còn thân nhân, còn bên nhà chồng... trước khi ta đến biên quan, mẹ chồng đã qua đời rồi, ở nhà cũng không còn ai."
Tô Chinh bừng tỉnh đại ngộ.
Nói chuyện phiếm vài câu, hắn cũng đã biết được chuyện mình muốn biết, hai người đúng lúc đi tới cửa doanh trướng Cố Hiển Thành, Tô Chinh cười nói, "Hôm nay ta không vào nữa, hết thảy nhờ Tống trù nương."
Tống Điềm gật đầu, "Đại nhân đi thong thả."
Lúc này, cách một tấm cửa, Phúc Quý lén lút dựa vào cửa nghe lén, nghe thấy tiếng bước chân Tống Điềm liền chạy vội vào trong.
"Đến, đến rồi." Hắn nhỏ giọng nói bên tai Đại tướng quân.
"Câm miệng." Cố Hiển Thành đè nén thanh âm, nghiến răng nghiến lợi.
Tống Điềm vén rèm tiến vào.
"Phúc Quý?"
Phúc Quý lập tức điều chỉnh biểu cảm đi ra đón, "Tống trù nương! Tới rồi sao!"
"Làm sao thế?" Tống Điềm vội vàng hỏi.
Phúc Quý đáp, "Không sao không sao, vừa rồi ta thử đút thuốc, Đại tướng quân lại uống không vào."
Tống Điềm ồ một tiếng, "Không sao, để ta."
Phúc Quý vội vàng cười đưa thuốc qua.
"Vậy... ta đi nhà bếp xem sao, bên này giao lại cho cô."
"Được!"
Lòng bàn chân Phúc Quý như bôi dầu chạy biến, trong trướng chỉ còn lại Tống Điềm cùng Cố Hiển Thành, hôm nay nàng qua đây, không ôm theo Tiểu Bảo, sợ Cố Hiển Thành bên này cần nàng chăm sóc, có lẽ còn cần phải trông cả một ngày.
"Tướng quân, uống thuốc thôi."
Tống Điềm đi đến bên giường, Cố Hiển Thành trong lòng khẩn trương muốn chết.
Thanh âm nàng nghe qua thật bình tĩnh, hắn nên làm gì bây giờ?
Cố Hiển Thành đang không biết phải làm gì thì đã có một cái thìa đưa đến bên môi, Cố Hiển Thành cứ như vậy hé miệng, sau đó nhắm mắt nuốt xuống.
Thuận lợi hơn hẳn hôm qua.
Tống Điềm đút hai ba muỗng, Cố Hiển Thành cũng ngoan ngoãn phối hợp.
Tống Điềm kì quái "A" một tiếng.
Đại tướng quân hôm nay uống thuốc rất thuận lợi, so với hôm qua khác nhau một trời một vực, Tống Điềm vừa phát ra âm thanh nghi hoặc, Cố Hiển Thành nháy mắt liền cắn chặt răng lại.
Thìa thuốc hơi đổ ra một chút.
Tống Điềm: "..."
Nàng vội lấy khăn lau cho hắn, rồi lại lần nữa đút thuốc, chạm vài lần, Cố Hiển Thành mới rốt cuộc hiểu người bệnh đang hôn mê nên uống thuốc như nào.
Cuối cùng cũng hết một chén thuốc.
Cố Hiển Thành đã ra một thân mồ hôi.
Vì thế, vấn đề liền nối gót mà tới.
Hắn thầm rủa bọn ngu xuẩn kia băng cho hắn quá kĩ như này, hiện tại nóng muốn chết, toàn thân đổ mồ hôi, hơn nữa vải thưa bao bọc như này làm sau lưng hắn bắt đầu ngứa... hơn nữa còn sắp kiên trì không nổi nữa...
Cố Hiển Thành sắp sụp đổ đến nơi, hắn vốn đang giả vờ hôn mê, sợ tỉnh lại rồi Tống Điềm liền không chịu chăm sóc hắn nữa, nhưng bây giờ...
Hắn không nhịn được mắng một lượt bọn đại phu, trán cũng nổi đầy gân xanh.
Đại khái là nhận ra hắn không đúng, Tống Điềm liền tiến lên xem xét.
Nàng nhìn thấy trán Cố Hiển Thành ra mồ hôi, cho rằng hắn quá nóng, liền lấy một cây quạt lại nhẹ nhàng phe phẩy, đồng thời đưa tay lau đi mồ hôi trên trán hắn.
Hương hoa nhài nhàn nhạt bay vào hơi thở của Cố Hiển Thành, hắn cảm giác cảm xúc nôn nóng của mình được xoa dịu, nhưng lại bị cảm xúc khác dày vò nhiều hơn.
Phía dưới bị băng chặt quá, máu không lưu thông tốt, huyết khí dâng trào, có một chỗ lập tức đứng dậy.
Cố Hiển Thành đời này chưa từng quẫn bách như thế, tay hắn đặt bên cạnh người nắm chặt thành quyền, hắn rốt cuộc nhịn không nổi nữa, tính toán thời cơ rồi chậm rãi mở mắt ra.
Tống Điềm lúc này cách hắn rất gần.
Nàng phát hiện Cố Hiển Thành rất nóng, vì thế đã vắt một cái khăn ẩm mang qua, từ trán lau đến má, đang định đi tiếp xuống dưới thì Cố Hiển Thành tỉnh lại.
Động tác của nàng dừng lại, bốn mắt nhìn nhau, không khí trong nháy mắt tựa hồ ngừng lại.
Mắt Tống Điềm chậm rãi trợn lớn, nàng định nói gì đó nhưng lại không mở miệng nổi.
Cố Hiển Thành cứ như thế nhìn nàng, cho dù hắn trọng thương, cho dù là vừa tỉnh lại, ánh mắt lại mang theo áp lực vô hình, giống như chỉ cần Tống Điềm lui lại một chút, hắn lập tức sẽ nhào lên tóm lấy nàng.
quả nhiên, Tống Điềm cũng không quen ở khoảng cách thân mật như vậy, nàng vừa định lùi người về phía sau, bỗng nhiên, Cố Hiển Thành liền giơ tay kéo người về, kéo rất mạnh! Cả người Tống Điềm liền bổ nhào vào lồng ngực hắn.
Tống Điềm hoảng sợ, vội vàng đưa tay chống lên ngực hắn, "Ngài chậm một chút! Xương sườn cũng bị thương!"
Bị thương?
Lúc này Cố Hiển Thành còn lo lắng bị thương gì nữa, trong mắt hắn hừng hực lửa nóng, hận không thể lập tức kéo nàng vào ngực!
Ở trong sơn động nếu không phải Phúc Quý... hắn dời tầm mắt xuống, nhìn thẳng vào đôi môi hồng hào kia.
Cố Hiển Thành xúc động, muốn hoàn thành nốt chuyện lúc đó.
Vì thế hầu kết hắn khẽ nhúc nhích, không chịu buông người trong lòng ra.
Nháy mắt sau đó, một động tác nhỏ của Cố Hiển Thành đánh vỡ nát lòng tự trọng của Cố Hiển Thành, nàng hơi hít hít mũi như con mèo nhỏ, "Tướng quân..."
Trong không khí thoang thoảng mùi mồ hôi.
Cố Hiển Thành đã 3 ngày không tắm.
Còn bị người khác bọc thành một cái bánh chưng lớn.
Vừa rồi hắn còn ra một thân mồ hôi, hiện giờ cái mùi này...
Không cần nàng nói, bản thân Cố Hiển Thành cũng tự ghét bỏ chính mình.
Hắn lập tức buông tay, lúng túng ho khan vài tiếng. Tống Điềm cũng hiểu, nhìn tai Cố Hiển Thành đỏ bừng, nàng không nhịn được bật cười, ngồi thẳng người dậy.
"PHÚC QUÝ!" Cố Hiển Thành gào lên.
Lo mẹ gì bị thương nữa, hắn lập tức muốn đi tắm!
Ngay bây giờ!
Chỉ là hắn gọi xong bên ngoài vẫn không có tiếng đáp lại, Tống Điềm nín cười nói: "Phúc Quý có lẽ là đi nấu thuốc rồi, Đại tướng quân muốn làm gì?"
Cố Hiển Thành: "..." Hắn muốn tắm.
Nhưng không thể để nàng hầu hạ hắn tắm được.
thấy Cố Hiển Thành nghẹn không nói, Tống Điềm cười: "Tắm rửa thì bỏ đi đừng nghĩ nữa, cả người toàn vết thương, ta bê một chậu nước ấm tới, để ngài lau người nhé?"
Lau người?
Vành tai Cố Hiển Thành khẽ động.
Lau người cũng tốt.
Hắn không do dự đáp, "Được."
Vì thế Tống Điềm liền xoay người đi chuẩn bị nước.
Cố Hiển Thành nằm ở trên giường, có chút khẩn trương.
Một lát sau, Tống Điềm trở về.
Một chậu nước cùng một cái khăn, Tống Điềm nhúng khăn vào nước xong vắt qua, nàng nhìn thấu Cố Hiển Thành khẩn trương, mà chính nàng cũng vậy, nhìn bề ngoài thì vẫn như mây trôi nước chảy bình thường, nhưng tâm lý nào có biểu hiện bình tĩnh như bên ngoài?
Nhưng nàng chỉ do dự trong chốc lát, vẫn nên chủ động hơn một chút.
Dù sao hắn cũng đang bị thương mà.
Tống Điềm nới lỏng cổ áo hắn, bắt đầu nhẹ nhàng lau.
Cổ, ngực, lòng bàn tay, khuỷu tay.
Có những chỗ cần cởi xiêm y nàng cũng không ngại, việc này, thật ra ở Cố gia thôn chăm sóc mẹ chồng, nàng đã làm qua vô số lần, lại mười phần thuần thục. Nàng cứ coi như... đang chăm sóc mẹ chồng là được...
Cho nên Tống Điềm căn bản không nhìn mặt Cố Hiển Thành, chỉ cẩn thận giúp hắn lau người.
Nhưng...
Một đại nam nhân sao có thể giống một phụ nhân, khăn mềm ấm áp lướt qua chỗ nào cũng làm Cố Hiển Thành run lên, hai tai Tống Điềm đỏ bừng, càng nhìn, hai má cũng dần nóng lên.
Có một thứ tình cảm không tên khác lạ nảy sinh giữa hai người, Cố Hiển Thành nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc, cũng lau xong nửa người trên.
Kế tiếp...
Tống Điềm dời tầm mắt xuống dưới...
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.