Sau khi trở lại nhà ăn, Tống Điềm mệt cực kì. Hôm nay nàng vừa làm bữa sáng vừa làm bữa tối, không mệt mới là lạ. Xế chiều hôm đấy mấy người tạp dịch ai cũng rất nhiệt tình, bọn họ hoàn toàn khâm phục khẩu phục Tống Điềm, La thị cười nói: "Ta hôm nay cũng coi như mượn công lao của muội mà mở mày mở mặt, coi như cuối cùng cũng có thể trải qua cảm giác của một đầu bếp, không còn gì tiếc nuối!"
La thị tuy không khéo tay, nhưng lại đối xử với mọi người vô cùng tốt, những người không hiểu chuyện như Đậu Khấu chỉ là số ít, đại đa số đều buồn vì chuyện La thị muốn đi.
La thị nhìn bọn họ cười tươi, "Các ngươi đừng có khóc, đây là chuyện tốt, đối với ta là vô cùng tốt, đối với các ngươi cũng như vậy. Về sau đi theo Tống đầu bếp phải chịu khó học hỏi!"
"Dạ..."
Mọi người ai nấy đều rưng rưng muốn khóc.
Triệu ma ma bận rộn cũng đến nhà bếp một chuyến, cười nói: "Được rồi, hôm nay cũng coi như buổi cuối rồi, ta chính thức thông báo mấy điều, từ ngày mai, Tống đầu bếp sẽ phụ trách cơm tối, Tiểu Điệp cũng chuyển xuống cơm tối, Từ sư phụ phụ trách bữa sáng, Lưu sư phó cùng Vương sư phó phân công nhau một người sáng một người tối."
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Tống Điềm cùng Tiểu Điệp bằng ánh mắt hâm mộ, Tống đầu bếp mới đến chưa được bao lâu đã được phụ trách cơm chiều, thật sự khiến người khác phải ngưỡng mộ.
Tống Điềm: "Cảm ơn mọi người đã phối hợp, ta nhất định sẽ tiếp tục cố gắng."
Triệu ma ma, "Từ sư phụ, chắc là ông sẽ rất áp lực đấy, phải biết là, khẩu vị của đám lính ngoài kia đã được nuôi cho thành quỷ hết rồi, bữa sáng không thể làm đơn giản như trước nữa đâu."
Từ sư phụ là ngươi nghiêm túc thận trọng, hiếm có hôm nào lại cười như bây giờ: "Ta đã trộm học không ít công phu của Tống đầu bếp rồi, mấy món bữa sáng đó đã lĩnh hội được hết!"
Triệu ma ma cười nói Tống Điềm, "Ngươi đi theo ta, sửa lại công khế một chút."
Mọi người lại càng hâm mộ hơn, như vậy chính là được tăng lương nha!
"Phụ trách cơm chiều có thể nhận được sáu lượng một tháng, nhưng ngươi cũng phụ trách cả bữa ăn của Đại tướng quân, sẽ thêm hai lượng nữa, ngươi có ý kiến gì không?"
Đôi mắt xinh đẹp của Tống Điềm mở lớn, trong lòng vui vẻ đáp: "Không ạ!"
Không những không có mà nàng thậm chí còn thấy kinh ngạc, nấu cơm cho Cố Hiển Thành cũng không có việc gì khó, cũng không tốn bao nhiêu công sức, vậy mà lại được thêm những hai lượng, nàng có thể không vui sao?
Ký công khế mới xong, Triệu ma ma nói tiếp: "Ta thấy mọi người ở nhà bếp đều phục ngươi, ngươi nếu cần thì cứ nói với ta, ta giúp ngươi tìm thêm hai người hỗ trợ."
Tống Điềm do dự một chút, nói tiếp: "Vậy... nếu có thể, thì thăng chức cho Tiểu Điệp lên làm phụ bếp đi, nàng ấy cũng rất có thiên phú."
Triệu ma ma do dự một chút xong cũng gật đầu, "Được, ta sẽ nói chuyện với nha đầu kia, nàng cũng là người làm việc đến nơi đến chốn."
Tống Điềm: "Vậy làm phiền rồi."
Ban đêm, tin tức này nhanh chóng truyền đi khắp Thành Dương quân, bọn binh lính nghe nói Tống Điềm sẽ tiếp quản bữa tối liền sôi nổi hoan hô một trận.
Bữa tối của bọn họ được cứu rồi!!
Hoá ra, bữa tối thần tiên hôm nay là Tống đầu bếp làm!
Bọn họ không cần ăn những món ngày trước nữa!!
Tiếng hoan hô ở khắp nơi, ai không biết còn tưởng Thành Dương quân thắng trận.
Tin tức truyền đến Cố Hiển Thành, hắn cũng không nhịn được khẽ cười, hỏi Phúc Quý thêm mấy câu về đãi ngộ của nàng, Phúc Quý lần lượt đáp lời.
Cả đêm ấy, Cố Hiển Thành cũng cảm thấy cả người khoan khái, xử lý chính sự cũng nhanh hơn mọi khi. Phải biết rằng, lần trước tim đau đến mức hắn không làm được việc gì cả.
*
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.
Ngày hôm sau, buổi sáng nhà ăn cũng rất đông đúc, mặc dù không có Tống đầu bếp nhưng người phụ trách bữa sáng hiện tại cũng không còn như trước, Từ sư phụ phỏng theo Tống Điềm viết một thực đơn, sáng nay có món bánh trứng hẹ.
Bánh hẹ phải ăn nóng mới ngon, sáng sớm Tiểu Điệp liền đặc biệt đi lĩnh mấy cái, cho cả Tống Điềm cũng như cho ca ca.
Từ hôm nay nàng ấy thay đổi thời gian làm việc, cũng có thể được gặp ca ca rồi.
Tống Điềm ôm Tiểu Bảo ngủ ngon lành, mở mắt thấy Tiểu Điệp lấy đồ ăn sáng về liền mỉm cười cảm ơn, Tiểu Điệp thấy nàng vừa dậy đã viết viết gì đó, liền hỏi: "Điềm Điềm tỷ, đang viết thực đơn cho bữa tối sao?"
Tống Điềm gật đầu, "Ừm, bởi vì buổi chiều cần nhiều nguyên liệu nấu ănn hơn, nên ta muốn lên trước thực đơn cho cả bảy ngày, sau đó để Triệu ma ma đi mua."
Tiểu Điệp tò mò tiến lên nhìn, "Hôm nay ăn gì vậy?"
Tống Điềm cười, "Hôm nay ăn sườn, sườn kho, đây là món chính, ngoài ra còn có cải trắng cùng cà tím, ta cũng định chuẩn bị thêm canh đậu xanh."
"Oa~ ba mặn một canh! Bọn lính tráng mà biết nhất định rất vui, thế mà còn nhiều món hơn mọi khi."
Tống Điềm: "Canh đậu xanh cũng không có gì, chỉ là thanh nóng giải nhiệt, đơn giản lắm, cũng không cần người nào trông chừng, cho nên tập trung các món khác một chút."
Tiểu Điệp đáp: "Được, ta đều nghe tỷ."
Tiểu Điệp ăn sáng xong liền chỉnh trang một chút rồi bắt đầu xuất phát làm việc, nàng định thuận tiện đem quần áo bẩn của Tống Điềm đi giặt, ai ngờ từ trong tay áo lại rơi ra một cái hộp nhỏ, Tiểu Điệp nhặt lên hỏi: "Điềm Điềm tỷ, cái gì đây?"
Tống Điềm vừa thấy liền giật mình. Xong đời! Nàng quên mất đồ hôm qua Mạnh Thiệu đưa.
Tống Điềm đứng dậy cầm lấy, "Không có gì... là một người bằng hữu cho ta."
Tiểu Điệp không nghi ngờ gì, nói: "Vậy ta đi trước."
Chờ Tiểu Điệp đi rồi, Tống Điềm thở dài, nàng ngồi xuống ghế, mở hộp ra.
Nhìn thấy thứ bên trong, trong lòng nàng liền phức tạp, hôm qua bận rộn, nàng chưa kịp để ý đến ý tứ của Mạnh Thiệu, nhưng hiện giờ đã hiểu rõ.
Chuyện như này, nàng đã gặp không ít, lúc trước ở Cố gia, cả biết cả không biết, nàng đã gặp không ít nam nhân, ít nhất cũng hiểu rõ tâm tư của họ. Tống Điềm cũng không phải bé gái chưa cập kê, nàng đã thành niên rồi, đương nhiên biết mấy chuyện như này.
Đúng là có chút đau đầu.
Nàng vừa đến quân doanh, thật sự chưa từng nghĩ đến loại chuyện này, chỉ là nếu đã gặp được thì không thể trốn tránh.
Bên trong hộp gỗ là một đôi bông tai. Nhìn xong nàng liền nhanh chóng đóng hộp lại, cũng không để ý kĩ đôi bông tai kia có hình dạng gì, tim đập như sấm, nàng không ngờ Mạnh Thiệu lại có lá gan lớn như vậy. Tặng trang sức là chuyện chỉ vợ chồng mới có thể làm, cử chỉ thân mật như vậy, coi đấy như là vật đính ước giữa hai người.
Mà kể cả là đính ước, thì cũng nên chỉ dừng lại ở trâm cài tóc, tuyệt đối không thể chọn loại trang sức như bông tai.
Tống Điềm rối rắm, nhất thời không phải làm thế nào.
Nàng không nghĩ ra hành động nào của mình khiến Mạnh Thiệu hiểu lầm, cũng không rõ vì sao hắn lại lớn mật như vậy, nghĩ lại cảnh này còn bị một đám binh lính nhìn thấy, trong lòng lại càng rối rắm hơn.
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng vẫn cất chiếc hộp này đi, đợi có cơ hội sẽ trả lại cho Mạnh Thiệu đồng thời cũng nói rõ ràng.
Bởi vì đoạn nhạc dạo này mà tâm tình vốn đang tốt của Tống Điềm cũng bị ảnh hưởng, chỉ là, buổi chiều hôm đấy, nàng phải đi nấu cơm nên cũng ném hết ra sau đầu.
Nhà bếp lúc xế chiều so với buổi sáng náo nhiệt hơn rất nhiều, chỉ riêng đội tạp dịch đã có bảy, tám người, bọn họ nhìn thấy Tống Điềm thì đều lên tiếng chào hỏi, Tống Điềm cười đáp xong bắt đầu đi xem xét nguyên liệu nấu ăn.
Thịt sườn mới được đưa tới hôm nay vẫn còn dính máu, cà tím, đậu, cải trắng đều đã được rửa sạch thái đâu vào đấy, Tống Điềm chỉ huy: "Thịt sườn chặt thành từng miếng vừa ăn, rửa sạch với nước sau đó bắc lên bếp."
"Được!"
Tâm tình Tiểu Điệp rất tốt, Tống Điềm cười hỏi: "Gặp huynh trưởng rồi?"
Tiểu Điệp dùng sức gật đầu thật mạnh, "Gặp rồi! Ca ca nói ta phải học hỏi tỷ thật tốt, làm một học trò danh xứng với thật! Còn nói hôm nào tiện sẽ đến cảm tạ tỷ!"
Tống Điềm sửng sốt, đáp: "Cảm tạ gì chứ, ta cũng đâu có làm gì đâu."
Tiểu Điệp lắc đầu, "Nếu không nhờ tỷ, ta nhất định không thể được phân đến cơm chiều, cũng coi như được hưởng phúc khí của tỷ, hơn nữa, ta theo tỷ có thể học được nhiều điều tốt."
Tống Điềm cười cười, "Đều là chuyện nhỏ, muội chăm chỉ là được, học được càng nhiều càng tốt."
"Ừm!"
Thấy đã đến giờ, Tống Điềm mặc tạp dề, thịt sườn được rửa sạch, từng chậu lần lượt đặt trước mặt Tống Điềm, Tống Điềm lấy một chiếc đũa chọc vào thử xong lại đưa lên mũi ngửi, thấy đều là thịt ngon, lúc này mới bắt tay vào nêm nếm gia vị.
Sườn kho tàu, quan trọng nhất là bước thắng nước hàng, nghe thì có vẻ đơn giản nhưng lại cần rất nhiều kĩ năng, chỉ cần lửa quá lớn hoặc quá nhỏ hay đun quá lâu thì đều sẽ cho ra hương vị không đúng; cho dù Tống Điềm đã quen nấu thì cũng phải tập trung mười phần, cần phải khống chế lửa cùng thời gian đúng lúc.
Từng thìa đường nâu được múc vào chảo, nhanh chóng hoà tan với nước, đun một lát thì nhanh chóng chuyển sang màu hổ phách, đợi đến khi nước hàng chuyển dần sang màu đỏ mận thì cần đúng lúc rót thêm nước nóng, đúng thời cơ mới có vị ngọt, nếu muộn một chút sẽ biến đắng, phải căn đúng lúc mới được coi là hoàn thành.
Thịt sườn được đổ vào nồi, đảo nhanh, nước đường trong nồi bao bọc từng miếng sườn, miếng sườn vốn trắng nhanh chóng chuyển sang màu vàng nâu đẹp mắt, nhưng còn kém màu hổ phách một chút. Tống Điềm nhanh chóng cho thêm quế, hồi, hành tây cùng tỏi băm vào nồi, đun kĩ rồi đậy nắp lại, hầm trên bếp khoảng nửa canh giờ, mỗi lần làm nhiều nên hầm càng lâu càng tốt, Tống Điềm nhất thời không thể rời đi mà phải để ý lửa.
Trong lúc chờ đợi, nàng nói chuyện phiếm cùng mọi người thì biết được mười ngày nữa sẽ tổ chức đấu võ, một năm trong quân vốn đã ít hoạt động giải trí nên bất luận nam nữ già trẻ đều mong chờ, ai nấy cũng nói chuyện say sưa, Tiểu Điệp nói, đến lúc đó còn được nghỉ hai ngày, lại còn được tiền thưởng!
Tống Điềm nghe thấy tiền thưởng thì hứng thú vô cùng, hỏi: "Được bao nhiêu?"
Tống Điềm cười nói, "Thường là được gấp đôi bổng lộc của một tháng đó."
Mắt Tống Điềm liền sáng lên, tốt! Thi võ à, đúng là chuyện tốt!
Thi võ kì thật có hơi dã man, mấy nam tử cường tráng vật lộn ở một chỗ, tuy rằng cũng cần có kĩ năng nhưng mà binh lính trong quân thì đều thô kệch, cũng rất khoẻ, sẽ luôn có người bị thương tích chảy máu, điều này là không tránh khỏi. Mà nói đến thi võ, Tiểu Điệp cũng không thể không nhắc tới quán quân năm trước, Mạnh Thiệu.
Nghe thấy cái tên, Tống Điềm liền cảm thấy không được tự nhiên, chỉ cười cười đáp lời.
"Ai~~ mỗi tội đấu võ hàng năm chỉ có binh lính tham gia, Tướng quân cùng Tổng binh đều không tham gia, nếu là Tướng quân, khẳng định cảnh tượng đấy sẽ vô cùng đẹp mắt!"
Cố Hiển Thành?
Tống Điềm bất giác nghĩ tới thân hình của hắn. Đúng là... Nói thật thì, khi ở Trần gia thôn nàng đã ấn tượng với thân hình cường tráng của hắn. Nhưng cũng bởi vì quá cường tráng nên liền khiến cho người ta có cảm giác sợ.
Chỉ là Tống Điềm không còn sợ nữa, nhưng cũng không có cảm xúc gì khác, khẽ gật đầu, "Đúng là đáng tiếc."
Nửa canh giờ sau, thịt sườn đã nấu xong, Tống Điềm hé mở vung nồi, hơi nước trắng xóa bốc lên, nhưng đồng thời dẫn theo một mùi hương thơm nồng ập vào mặt, làm người ta không nhịn được hít hà.
Nhưng nước còn chưa cạn hết, Tống Điềm liền dặn mấy tiểu cô nương phụ việc thêm củi cho lửa bùng lên, nước cạn dần, thịt sườn mọng nước càng thơm hơn, phủ bên ngoài một lớp sốt màu hổ phách bắt mắt, cuối cùng rắc thêm chút hành lá là có thể múc ra.
Cà tím cùng cải trắng cũng đã chuẩn bị xong, hai món ăn kèm nhanh chóng được làm xong, cải trắng phương Bắc mềm lại nhiều nước, ăn với cơm cũng rất hợp, chú ý xào với lửa lớn là được. Cà tím cùng đậu phối hợp với nhau, nhiều dầu một chút thì càng ngon, dù sao nhóm binh lính cũng thiếu chất béo, như vậy món nào cũng sẽ được bọn họ hoan nghênh.
Đương nhiên sườn kho vẫn là món tuyệt vời nhất, chỉ cần cắn một miệng, miếng thịt mềm mại róc xương, mút lấy nước sốt chua chua ngọt ngọt, ai cũng không thể ngừng ăn.
Nhà bếp vừa bắc nồi sườn xuống thì cũng đến giờ ăn, các tướng sĩ biết tin từ sớm tràn vào như đàn ong vỡ tổ, tranh nhau xếp phía trước.
"Ta đã đoán ra hôm qua đồ ăn do Tống đầu bếp nữ nấu mà! Tống đầu bếp nói xem có đúng không?"
"Đúng vậy, Tống đầu bếp, về sau sẽ tiếp quản cơm chiều à?"
Tống Điềm cười gật đầu, "Đúng, về sau ta sẽ nấu cơm chiều cho mọi người."
Lập tức tiếng hoan hô vang đội, Tống Điềm cũng vui vẻ lây, bất luận ra sao, tự mình làm những chuyện khiến cho người khác vui vẻ cũng là một loại hạnh phúc.
Bắt đầu phát cơm, một môi đồ ăn lớn chia xuống, Tống Điềm chưa bao giờ keo kiệt phân lượng của binh lính, sườn kho cũng lấy nhiều, mọi người thấy vậy liền cảm động không thôi, người đâu vừa xinh đẹp tốt tính lại còn nấu ăn ngon, bọn họ sôi nổi bưng đĩa của mình tìm chỗ ngồi, sau đó, ăn vội ăn vàng, cắn một miếng sườn thật lớn.
Ăn ngon quá!
Con mẹ nó, quá ngon!
Miếng sườn phủ đẫm nước sốt bên ngoài, ngọt nhẹ, ăn cùng cải trắng giòn tan rất vừa miệng, thêm một miếng cơm chả mấy mà ăn hết.
Có binh lính lần đầu tiên xin thêm cơm, vừa ăn vừa cảm thán: "Lảo tử ăn ba năm ở đây rồi, đây là lần đầu tiên ta xin thêm cơm."
Mọi người đều cười ầm lên.
Lúc này, Tống Điềm không quên đưa cơm cho Cố Hiển Thành, hơn nữa, nàng còn theo "thói quen", làm thêm cho Cố Hiển Thành một món, trứng hấp.
Món này đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, trứng gà đánh tan cùng một chút nước xong đặt vào nồi hấp chín, răc thêm chút hành lá xanh biếc lên trên, xong xuôi rưới một thìa xì dầu là xong, đây cũng là bữa phụ nàng chuẩn bị cho nhi tử, một công hấp luôn hai chén.
Cố Hiển Thành đương nhiên biết thực đơn hôm nay có gì, cho nên khi nhìn thấy trên khay có thêm một bát trứng gà hấp thì khoé môi khẽ nhếch lên, vui vẻ cầm đũa ăn.
Phúc Quý đứng một bên cũng cảm động vô cùng, hắn nhìn nhiều mấy cái, lâu lắm rồi không thấy tướng quân ăn ngon miệng như vậy.
Vẫn là tiểu trù nương kia có bản lĩnh!