Trong lớp học, mấy vệ sĩ nhận được câu trả lời, từ Thượng Quan Duệ là: "Xin lỗi tôi phải chăm chỉ học tập, chờ tôi học xong lại nói."
Bọn họ đi mấy người như thế này, vốn định nếu Thượng Quan Duệ không phối hợp, thì sẽ cưỡng chế mang người đi, mà bọn hắn không hề nghĩ tới, vừa nãy đụng phải thầy Long, "thân thiện lịch sự" mời bọn họ ra khỏi trường.
Đồng thời còn nói: "Mong các anh không nên quấy rầy học sinh của tôi học tập."
Mấy tên vệ sĩ xạm mặt lại vì thất bại, quay về nhà chính nhà Thượng Quan. Sau khi Thượng Quan Hùng nghe tin thì nheo mắt lại, người giáo viên này, có vẻ rất phiền phức.
Nếu là thứ để hắn thấy phiền phức, thì cứ để nó biến mất sẽ tốt hơn, dù là ân nhân cứu mạng con trai mình, thì có sao chứ, Thượng Quan Hùng hắn từ trước tới giờ không phải dạng người nhận được ân sẽ tận tình báo đáp.
Long Thiên dạy xong tiết sáng, không ở văn phòng nữa, đánh tiếng với chủ nhiệm khối, chuẩn bị đi thăm hỏi các gia đình.
Hắn vốn định mời phụ huynh lên, mà nghĩ đến phụ huynh như Thượng Quan Hùng sẽ không thèm đến, vậy nên hắn chỉ còn cách tự mình đi qua.
Chủ Thần đối xử với hắn tương đối tốt ở thế giới này, cho hắn xe, còn cho vài chiếc, từ xe địa hình đến siêu xe, loại nào cũng có, hắn muốn chọn cái nào thì chọn.
Bình thường lúc Long Thiên đi dạy dùng xe rất xoàng, hôm nay đến thăm nhà Thượng Quan Duệ cũng dùng chiếc xe đó.
Nhà lớn dòng họ Thượng Quan nằm ở ngoại thành, biệt thự có vườn hoa, Long Thiên liếc mắt nhìn một cái, cảm thấy khu nhà này phải có diện tích ngang ngửa với cấp ba Tân Hải, xem ra nhà họ Thượng Quan này cũng vô cùng xa xỉ.
Lái xe đến cổng lớn, vệ sĩ đứng ngoài cửa sắt, Long Thiên hạ kính xe xuống, lễ phép mỉm cười nói: "Tôi là Long Thiên, giáo viên chủ nhiệm của học sinh Thượng Quan Duệ, đến đây để thăm hỏi gia đình học sinh."
Vệ sĩ liếc mắt nhìn hắn, còn chưa nói, thì một vệ sĩ khác bên cạnh đã mở lời: "Thầy Long?"
Thầy Long ở trong miệng đám vệ sĩ đã trở thành một huyền thoại, một người đại chiến với chục tên bắt cóc cầm súng thì thôi, còn có thể "mời" anh em của bọn họ quay về.
"Thầy Long muốn đi thăm gia đình học sinh sao?" Vệ sĩ tò mò nhìn Long Thiên, thứ nhất là để chiêm ngưỡng nhân vật huyền thoại này, thứ hai là đây là lần đầu hắn thấy có giáo viên dám đến nhà thiếu gia để thăm hỏi gia đình.
Long Thiên nho nhã lễ độ gật đầu một cái: "Đúng, tôi đến tìm phụ huynh của bạn học Thượng Quan Duệ."
"Thầy chờ, để tôi cho người đi thông báo." Người anh em vệ sĩ cũng rất nhiệt tình.
Thượng Quan Hùng đang ngồi trong phòng khách, ngắm mỹ nữ ra vào từng tốp từng tốp, hình như hắn đang chọn đời vợ tiếp theo cho mình, mà hắn cũng thật rảnh, chuyện hắn làm duy nhất trong hai ngày này là xử lí sâu mọt phản bội trong gia tộc.
Nghe người hầu đến báo, nói là giáo viên chủ nhiệm của Thượng Quan Duệ đến thăm hỏi các gia đình, Thượng Quan Hùng hừ lạnh một tiếng: "Chuyện này còn cần hỏi tôi?"
Đến thăm hỏi gia đình?
Sợ là thấy nhà Thượng Quan có tiền, muốn bám víu quan hệ đây.
Người hầu chần chừ một lúc, nơi tiếp: "Người giáo viên kia tên là Long Thiên, là người hôm trước đã cứu thiếu gia."
Thượng Quan Hùng thoáng nhướn mày, mới rồi hắn còn định làm cái người phiền phức này biến mất, thì đã mò tới cửa rồi?
Hắn nhìn về đám mỹ nữ trước mặt, cảm thấy chuyện này khá quan trọng, vừa hay để người giáo viên không biết trời cao đất rộng kia hiểu thế nào là lợi hại, Thượng Quan Hùng nhàn nhạt nói: "Không gặp, cứu A Duệ một mạng mà thôi, hắn cho rằng hắn là ai?"
Người hầu im lặng lui xuống, tiếc hận cho vị giáo viên họ Long này mất mấy giây, sau đó truyền lời cho vệ sĩ.
Long Thiên chờ ở cổng, cũng không vội, thậm chí còn rất nhàn nhã, vệ sĩ nhận được tin tức cảm thấy không dám nhìn vào đôi mắt hắn, có chút xin lỗi.
"Xin lỗi, lão gia không tiếp khách." Giọng của vệ sĩ cũng thấp mấy phần.
"Không sao cả." Long Thiên gật gật đầu, đây là chuyện trong dự liệu, hắn phất tay với vệ sĩ một cái, "Làm phiền."
Rời khỏi nhà lớn dòng họ Thượng Quan, Long Thiên tìm một chỗ dừng xe ở bên cạnh, sau đó bước từ trên xe xuống, chậm rãi đến gần nhà chính của dòng họ Thượng Quan.
Hắn nhất định phải đi thăm hỏi các gia đình, nếu phụ huynh không hợp tác, vậy thì bên giáo viên là hắn đây phải chủ động thôi.
Tinh thần lực bọc lại cả gia tộc Thượng Quan, từng ngọn cây cọng cỏ đều phác họa lại trong đầu hắn, Long Thiên tìm được một con đường có thể tránh khỏi tất cả vệ sĩ, mà chỉ có duy nhất một cái camera.
Mà cũng không thể gọi đây là con đường, bởi muốn đi thì vừa phải leo tường vừa phải vượt bụi hoa.
Long Thiên lững thững đến gần nhà lớn dòng họ Thượng Quan, nhà lớn của họ Thượng Quan dù có nhiều camera, nhưng vẫn có góc chết tồn tại, cũng như là góc camera hướng về tạo thành góc chết.
Vượt qua tường vây một cách dễ dàng, bên dưới là một bãi cỏ, lúc rơi xuống đất hắn có hơi do dự một lúc, sau đó dùng một cái tư thế mà Isaac Newton cũng phải tức đến nỗi đội mồ sống dậy nhảy từ tường cao mười mét xuống con đường nhỏ xíu giữa thảm cỏ.
Ừm, là một người bình thường, dẫm chân lên cỏ là không đúng.
Chọn lại đường đi một lần nũa, bỏ qua đường nào có cỏ, Long Thiên chọn một con đường khác có thể bị hai cái camera bắt được hình ảnh để đi.
Hai cái camera này đều rất cần vị trí mục tiêu của hắn, cho nên đợi đến khi phòng quản lí nhận ra và kịp phản ứng, hắn đã đứng trước mặt Thượng Quan Hùng rồi.
Thượng Quan Duệ đang đọc báo trong phòng ngủ trên lầu hai, tron thời đại tin tức 4.0 này, Thượng Quan Hùng vẫn giữ thói quen từ thế kỉ trước, đó là đọc báo giấy sáng sớm và lúc chiều tà.
Hắn vừa mới chọn được một người vợ mới, đang tắm rửa trong phòng ngủ của hắn, tiếng nước ào ào không ngừng, trên cửa kính mờ uyển chuyển dáng hình của một cô gái.
Nghe thấy tiếng vang khẽ ngoài ban công phòng ngủ, Thượng Quan Hùng cảnh giác ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy một người đàn ông đang đứng gõ cửa trên ban công lầu hai.
"Cốc cốc cốc." Tiếng gõ cửa lễ phép hệt như trong sách dạy.
Ánh mắt Thượng Quan Hùng cứng lại, định gọi người, mà người kia đã lễ phép mở miệng trước: "Tôi là Long Thiên giáo viên chủ nhiệm của em Thượng Quan Duệ, tôi tới để thăm hỏi các gia đình."
Trên ban công là cửa kính sát đất, Thượng Quan Hùng bỏ kính lão ra nhìn lại, thì quả nhiên là người giáo viên đã từng cứu Thượng Quan Duệ thật.
"Sao cậu vào được?" Thượng Quan Hùng nhìn chằm chằm người đứng sau cánh cửa.
Tuy Thượng Quan Hùng không mời hắn vào, mà Long Thiên tự giác mình đã làm đủ lễ nghi, tự mình mở cửa bước vào, cười cười: "Đi vào, rất dễ, ông cần tăng mạnh an ninh nơi đây."
Sắc mặt Thượng Quan Hùng đen lại mấy phần, an ninh của toàn nhà này là do hắn tự mình thiết kế, người này còn nói an ninh vẫn phải tăng mạnh? Đang nghi ngờ năng lực của hắn sao?
"Hình như ông không tin?" Long Thiên suy nghĩ một chốc, nói ra con đường: "Đi vào theo mặt tường vây ba mươi độ hướng Đông, xuyên qua..."
Nghe mỗi một câu nói của hắn, sắc mặt Thượng Quan Hùng lại đen thêm nữa, hắn đã nghĩ mình hiểu rất rõ mọi ngõ ngách của nhà lớn dòng họ Thượng Quan này, không ngờ lại bị một ngươi xa lạ xông vào dễ như ăn cháo.
Chờ Long Thiên nói xong, vệ sĩ mới hoảng loạn gọi điện thoại đến: "Lão gia, có người xông vào, xin lỗi bây giờ chúng tôi mới phản ứng được, xin lão gia trách phạt."
Thượng Quan Hùng hừ lạnh một tiếng: "Bây giờ mới nói thì có ích lợi gì, người đã đến trước mặt tôi rồi! Nên làm thế nào các cậu tự tính đi!"
Người ở đầu dây bên kia run lập cập nói: "Vậy chúng tôi đến ngay bây giờ..."
"Không cần." Thượng Quan Hùng nhìn Long Thiên, "Vị thầy giáo này đến đây thăm hỏi các gia đình, các cậu đi lãnh phạt."
Tất nhiên là hắn biết Long Thiên đến để thăm hỏi gia đình học sinh, nếu người đã đến trước mặt hắn rồi, hắn cũng muốn nghe một chút, vì sao vị giáo viên này bất chấp nguy hiểm vào nhà lớn họ Thượng Quan chỉ để thăm hỏi gia đình.
Long Thiên đang ngồi trên ghế tựa trong phòng ngủ, phòng ngủ của Thượng Quan Hùng phải ngang với phòng khách nhà người khác, không chỉ có ghế tựa, còn có cả tủ rượu và bàn tròn.
Giơ tay lấy ra một chai rượu đỏ trong tủ kính, hắn không nhìn nhãn mác, rót cho Thượng Quan Hùng và chính bản thân mình một ly, nghe Thượng Quan Hùng răn dạy kẻ dưới, hắn giơ ly về phía Thượng Quan Hùng, rồi mới chậm rãi mở miệng: "Tôi đến hỏi một vài vấn đề về cách thức giáo dục Thượng Quan Duệ."
Thượng Quan Hùng đặt kính và báo ở trên bàn tròn, nhìn hắn, tuy ánh mắt không ngạo mạn, thậm chí có thể coi là hiền lành, mà vẫn khiến người khác cảm thấy khó chịu toàn thân: "A Duệ muốn đi học, nhưng tôi bảo thằng bé đi chơi, có vậy thôi."
"Vậy sau này em ấy cũng không thi đại học?" Long Thiên nhìn Thượng Quan Hùng, ánh mắt dưới lớp kính cũng rất hiền lành, nhưng sự hiền lành này khác với hiền lành của Thượng Quan Hùng, ánh nhìn như là dành cho sự vật chứ không phải cho con người.
Trực giác của Thượng Quan Hùng mách bảo đây không phải là ánh mắt mà một giáo viên nên có, hắn nhìn lại theo bản năng, Long Thiên lại cúi đầu xuống nhấp một hớp rượu, tầm mắt biến mất sau lớp kính phản chiếu, làm người không nhìn thấy rõ.
Chỉ là một giáo viên mà thôi, Thượng Quan Hùng cảm thấy vừa nãy mình đã gặp ảo giác, hắn thay đổi tư thế ngồi: "Cậu nghĩ rằng gia tộc Thượng Quan sẽ quan tâm đến học lực? A Duệ chỉ cần học cách giết người, cách khiến người khác cúi đầu tuân theo là được, những thứ đó không học được ở trường, chỉ tôi dạy là đủ."
Long Thiên lắc đầu: "Thời đang đang thay đổi, nhà họ Thượng Quan của các người..."
"Nhà Thượng Quan làm sao?" Giọng điệu của Thượng Quan Hùng hết sức ngạo mạn.
Gia tộc Thượng Quan của bọn họ duy trì mấy trăm năm, trong bão táp chiến loạn vẫn sừng sững không ngã, tên thầy giáo này lại cho rằng gia tộc của bọn họ sẽ đơn giản mà sụp sao?
"...Quan niệm giáo dục của nhà Thượng Quan các người rất thần kì." Long Thiên sửa lại cách nói, không phải hắn sợ Thượng Quan Hùng, chẳng qua lúc mình nói ra Thượng Quan Hùng sẽ không tin, chẳng bằng không nói.
Long Thiên bổ sung: "Nhưng các người cảm thấy chỉ học có vậy là đủ? Tiếng Anh của Thượng Quan Duệ chỉ có thể ABCD, thơ từ ca phú chỉ có "sàng tiền minh nguyệt quang", ông không sợ sau này gia chủ nhà họ Thượng Quan sẽ bị coi thường sao?"
"Ai dám coi thường gia chủ của gia tộc Thượng Quan?" Ánh mắt Thượng Quan Hùng lạnh xuống.
Thở dài trong lòng, quan niệm chênh lệch quá lớn, không có cách nào tán gẫu, Long Thiên đành phải đổi hướng: "Gia chủ tương lai của các người kém tiếng Anh như thế, sau này làm ăn với người nước ngoài thì sao? Hay ông muốn việc làm ăn của mình chỉ có thể phát triển ở trong nước?"
Vừa nói, Long Thiên vừa nhớ lại tư liệu về gia tộc Thượng Quan trong đầu, sau đó nhanh chóng tìm ra công ty có quan hệ làm ăn với nước ngoài, đồng thời cũng dò tinh thần lực qua xem xét, dừng lại ở một cuộc làm ăn đang được tiến hành.
Cái vấn đề này đối với Thượng Quan Hùng mà nói thì chẳng cần giải thích, ắn chỉ cảm thấy tên thầy giáo này thiển cận, hừ lạnh nói: "Cậu không biết có phiên dịch sao?"
"Ngay cả như thế, vẫn có những lúc xuất hiện chuyện rắc rối." Long Thiên nói, "Sao ông không nghĩ đến có những cuộc giao dịch chỉ có thể làm trong bóng tối, không thể có người ngoài có mặt."
Tất nhiên là Thượng Quan Hùng hiểu ý mà Long Thiên muốn nói, có một số lợi ích dây mơ rễ má rắc rối, hơn nữa còn có giao dịch ở mức độ bảo mật cao, ví dụ như giao dịch chất gây nghiện, toàn phải sử dụng nhân viên cấp cao làm tiêu chuẩn để tiến hành giao dịch.
Ngay khi Long Thiên vừa mới nói ra, Thượng Quan Hùng nổi lên ý muốn giết người, mà rất nhanh hắn đã bình tĩnh lại, dù sao tên thầy giáo này có thể "thân thiện" khuyên mấy vệ sĩ của hắn quay về, hơn nữa xông vào nhà lớn dòng họ Thượng Quan như chốn không người, biết chuyện có giao dịch ngầm cũng là dễ hiểu.
Hắn cười cười, giọng điệu vẫn cứ ngạo mạn và lạnh lùng, chẳng ít đi được bao nhiêu: "Những lúc như thế, chỉ cần có một đàn em hiểu ngoại ngữ là được, kỳ thực người nước ngoài hết sức ngu ngốc..."
Điện thoại của Thượng Quan Hùng lại vang lên, hắn liếc nhìn Long Thiên một cái, có lẽ cảm thấy người này không có gì gọi là uy hiếp, vì thế nhận điện ngay trước mặt Long Thiên.
Bên kia đầu điện thoại chính là âm thanh run rẩy của thuộc hạ mình: "Lão gia! Đám hàng này của lão gia có vấn đề! Tên Tây mũi lõ Terence kia lừa chúng ta, tất cả hàng đều giả, chỉ có mấy cây súng hắn cho ta xem là thật..."
Tiếng thuộc hạ vẫn cứ tiếp tục, Thượng Quan Hùng lại cảm thấy trái tim mình đã ngừng rồi, hắn phải tốn rất nhiều công sức mới kiếm được con đường có được số hàng này, bởi giá thấp hơn chợ đêm khoảng hai lần, qua mấy chuyến giao dịch, lần này Thượng Quan Hùng quyết định chơi lớn một vố.
Lúc trước khi thanh tẩy gia tộc, hắn tổn thất mất mấy tên tâm phúc, lần này lại tổn thất thêm một đơn đặt hàng lớn như vậy, cơ nghiệp mấy trăm năm nhà họ Thượng Quan cũng phải lung lay một cái.
"Nếu bọn chúng dám thất tín." Giọng Thượng Quan Hùng vang lên mang theo sát ý lạnh lùng, "Vậy thì diệt cả chúng nữa!"
"Lão gia..." Tiếng nói đầu dây bên kia cơ hồ muốn khóc, "Người cũng đã xuất cảnh, chúng ta không lần theo được, hơn nữa, em không biết tiếng nước ngoài, không dám xuất ngoại!"
Nghe thế, Thượng Quan Hùng lập tức ôm lấy trái tim mình, hắn cảm thấy cơ tim mình sắp nghẽn, nhưng mà nhiều năm trải qua sóng gió đã khiến hắn bình tĩnh lại rất nhanh, hắn nhắm mắt: "Tôi không quan tâm các cậu dùng cách gì, đi điều tra ngay, tìm người về cho tôi, tôi muốn chúng chết không có chỗ chôn!"
Câu nói cuối cùng, Thượng Quan Hùng gần như là nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Để điện thoại xuống, khí thế ác liệt trên người Thượng Quan Hùng vẫn chưa tản đi, gật gật đầu với Long Thiên: "Thuộc hạ phục vụ không tốt, làm cậu chê cười rồi."
Long Thiên mỉm cười, trên thực tế từ đầu đến cuối hắn vẫn cứ mỉm cười, lúc này mới chậm chạp nói rằng: "Không sao, tôi vẫn cảm thấy lệnh công tử vẫn nên học chút gì, tốt nhất là nên học đại học, theo tình huống gia tộc của các người, học tài chính ổn chứ?"
"Thầy quản hơi nhiều rồi." Thượng Quan Hùng nhìn hắn, ngoài cười nhưng trong không cười, "Đây là chuyện nhà Thượng Quan chúng tôi, thầy chắc hẳn không có quyền múa tay múa chân."
Long Thiên gật gật đầu, "Thật giống với..."
Lúc này cửa phòng ngủ bị gõ vang, một âm thanh già nua cất lên phía sau cánh cửa: "Lão gia, giám đốc thường trực muốn gặp ngài, nói là có chuyện khẩn cấp."
Nếu như Long Thiên không đến, Thượng Quan Hùng lúc này hẳn là đã được hưởng "phục vụ", vợ mới của hắn vẫn đang trong phòng tắm, tuy tiếng nước đã ngừng, mà vị phu nhân mới này rất thức thời không ra khỏi cửa.
Người gõ cửa bên ngoài là quản gia đã theo hắn nhiều năm, Thượng Quan Hùng hiểu rất rõ, những lúc như thế này, nếu như không có chuyện vô cùng khẩn cấp, quản gia sẽ không gọi hắn, vì vậy hắn vốn đã không để ý suy nghĩ của vị khách tên Long Thiên này, gọi người vào thẳng phòng.
"Lão gia." Giám đốc thường trực cúi đầu, thoạt nhìn có phần luống cuống, "Người nước Anh đợt trước có giao dịch, đột nhiên gọi điện đến nói muốn đổi ý, nói rằng chúng ta không giữ chữ tín, hóa ra người chúng ta mời đến là gián điệp thương mại."
Thượng Quan Hùng nhíu mày, đây là cuộc giao dịch ngoài sáng, tuy rằng không lớn, nhưng là bước thăm dò của hắn đối với thị trường nước ngoài, tốn rất nhiều công sức, vốn là chuyện ván đã đóng thuyền, không ngờ lại bị một tên gián điệp thương mại phá hỏng.
"Tôi hiểu rồi." Thượng Quan Hùng nhìn thuộc hạ của mình, lúc này mới tìm đến hắn, e rằng chuyện đã không cứu lại được, chỉ cầu hắn cho một lời, là dừng hay vẫn tiếp tục tiếp xúc với bên kia.
Thượng Quan Hùng sát phạt quả quyết từ bỏ cuộc giao dịch này, giám đốc thường trực thở phào nhẹ nhõm, ngay cả chân cũng run lên, thoải mái đi ra khỏi phòng ngủ, có thể thấy, cuộc giao dịch này cũng dằn vặt hắn rất lâu.
"Xem ra năm nay không thích hợp làm ăn." Long Thiên giơ ly lên với Thượng Quan Hùng, khẽ mỉm cười.
Bây giờ ánh mắt của Thượng Quan Hùng nhìn hắn đã bắt đầu có chút thay đổi, câu trước mình mới nói người nước ngoài ngu ngốc, câu sau đã bay mất hai đơn làm ăn, một cái là dính phải hàng giả, quả thực nghiệp quật hơi sớm.
"Thầy Long e chừng là còn rõ ràng hơn cả tôi." Tuy sắc mặt Thượng Quan Hùng hơi khó coi, nhưng vẫn lấy ra được sự hào phóng của người đứng đầu cả một gia tộc, cố hết sức ôn hòa nhã nhặn nói.
"Cho nên học giỏi một môn ngoại ngữ rất là quan trọng." Long Thiên nhìn hắn, "Các người phải đánh vào thị trường nước ngoài, gia chủ mà không biết hoàn cảnh nước ngoài thế nào thì không thể được."
Thượng Quan Hùng nhìn vào đôi mắt Long Thiên, tựa hồ đang suy nghĩ xem lời này của Long Thiên là thật hay giả, bây giờ hắn mới phát hiện, người thầy giáo ngồi trước mặt mình đây có thể là thâm tàng bất lộ, không biết trên người có bao nhiêu bí mật, hồi lâu sau hắn mới hỏi: "Cậu đến thật sự chỉ vì muốn A Duệ đi học?"
"Tôi là giáo viên." Long Thiên cười nói, "Để học sinh nhiêm túc học tập là chuyện tôi nên làm."
Thượng Quan Hùng dời tầm mắt, trong lòng có vô vàn ý nghĩ, sáu đó hắn gật đầu: "Được, tôi không quấy nhiễu chuyện học hành của A Duệ nữa."
"Vây thì tôi cũng nên ra về." Long Thiên đứng lên, thu lại tinh thần lực ở hai đơn hàng làm ăn của nhà Thượng Quan thu lại, mỉm cười rời đi.
Lần này hắn đi qua cửa chính, cũng không còn ai cản hắn, chờ đi đến cửa phòng ngủ, Long Thiên đột nhiên quay đầu lại nói: "Lão tiên sinh, tôi có một câu muốn nói với ông, làm người, phải có dáng làm người."
Nói xong câu này, Long Thiên cũng không quay đầu lại mà đi thẳng.
Thượng Quan Hùng ngẫm câu nói này mấy lần trong đầu, nghĩ thế nào cũng thấy Long Thiên đang mắng hắn không phải người, chỉ trách lúc đó hắn không nhận ra, bây giờ nhớ tới cũng đã trễ.
Vợ mới của hắn đi từ trong phòng tắm ra, hai tay mềm mại như không xương quấn lấy cổ Thượng Quan Hùng, đang chuẩn bị làm chút gì, thì điện thoại của Thượng Quan Hùng lại vang lên.
"Lão gia! Bọn em tìm được Terence rồi, hắn nói ở trên là súng giả, là để phòng bị người điều tra, chỉ có thể dùng đồ giả để lừa, phía dưới là hàng thật, không sót một cái!"
Thượng Quan Hùng thô bạo kéo người phụ nữ đang bám trên người mình xuống, hắn đứng lên đi ra ngoài ban công nhìn, cơ hồ là dùng nghiến răng nghiến lợi để nói: "Long, Thiên!"
Chuyện hôm nay trùng hợp như vậy, nói không có bàn tay của tên giáo viên kia hắn cũng không tin!