Nửa tháng sau, Dương Mộc An cuối cùng cũng có thể xuất viện. Vụ tai nạn vẫn chưa tìm được người phụ nữ bí ẩn đó. Trích lục cả camera giám sát của nhà giam mà vẫn không tìm được thì có lẽ người kia đã nhanh tay hơn trước. Từ Viễn Hàn cũng không tìm ra được bất kỳ dấu tích nào nữa. Có lẽ phải chờ đến khi người đó xuất hiện lại một lần nữa thì may ra mới biết được chút gì đó.
Sau khi xuất viện, Dương Mộc An đã đến công ty của Hà Yên rồi chính thức làm việc. Bởi vì tính chất công việc mà từ sau đó anh và cô cũng ít khi gặp mặt nhau. Từ Thị đang mở đấu thầu dự án mới nên Từ Viễn Hàn cũng khá bận rộn.
Có một hôm Dương Mộc An đang làm việc ở công ty thì nhận được tin nhắn hẹn ra ngoài ăn cơm của Từ Viễn Hàn. Phải nói rằng sau vụ tai nạn kia thì Từ Viễn Hàn đối với cô đã có chút thoải mái hơn nhiều. Lời nói và hành động cũng khá tốt, tóm lại là cuộc sống giữa hai người gần đây đã khá hơn rất nhiều.
Dương Mộc An tan làm sớm để đi đến chỗ hẹn. Lúc đến đã thấy Từ Viễn Hàn ngồi chờ sẵn.
Dương Mộc An kéo ghế ngồi xuống.
“Xin lỗi, hôm nay công việc hơi nhiều. Để anh đợi lâu rồi.”
“Không sao, tôi cũng vừa mới đến. Đã gọi món rồi, một lát nữa sẽ mang lên.”
Dương Mộc An gật đầu. Tự nhiên ở trong không gian rộng lớn này chỉ có hai người khiến cô có chút ngượng ngùng, không biết phải nói gì.
Từ Viễn Hàn nhìn cô, rồi lại lên tiếng phá tan sự im lặng ngượng ngùng đang bao trùm.
“Hẹn cô ra ngoài là vì có việc muốn bàn.”
Dương Mộc An nghiêng đầu nhìn anh.
“Có việc gì vậy?”
Từ Viễn Hàn đưa một bộ tài liệu đến trước mặt cô rồi tỉ mỉ giải thích.
“Đây là dự án gần đây của Từ Thị. Tôi muốn tìm một công ty chuyên trách thiết kế để hợp tác nhưng xét đến năng lực nghiệp vụ của những công ty trong thành phố thì Hà Thị là công ty hợp với những điều kiện và ưu tú nhất. Bản thân cô là trưởng phòng thiết kế và thư ký giám đốc, cô cứ xem qua thế nào.”
Nếu là dự án gần đây mà Từ Thị đang đầu tư thì Dương Mộc An có biết qua ít nhiều. Đại khái chính là xây dựng một khu đô thị mới ở phía đông thành phố. Khu đô thị bao gồm cả chung cư, trung tâm thương mại dưới tên Từ thị và cả một trường học. Phía đông thành phố là nơi có sự phát triển yếu nhất trong tất cả các khu. Thành thực mà nói, dự án này là một ván cược.
Nếu như thành, Từ Thị sẽ đứng đầu một chuỗi khu đô thị sầm uất bậc nhất thành phố, trở thành thương nghiệp đứng đầu cả nước. Nhưng nếu sơ sảy một bước thì sẽ phải trả giá bằng cả sự nghiệp, tiền tài của Từ Thị.
Dự án này có tên Hương Lâm Châu, là một dự án đang được các tập đoàn lớn đấu thầu để có thể tham gia vào.
Cá nhân Dương Mộc An không rõ về kinh doanh hay những thứ thế này nhưng cô có thể chắc chắn Từ Viễn Hàn quyết định mở dự án thì có lẽ trong tay đã nắm được chắc phần thắng.
Bất kỳ doanh nghiệp nào trong thời điểm này có thể hợp tác vào dự án Hương Lâm Châu thì xem như một bước lên mây. Những điều khoản hợp tác thiết kế này đối với Hà Thị là vô cùng tốt. Chỉ cần Hà Thị đồng ý thì lập tức trở thành người thiết kế chính trong cả một dự án này.
Dương Mộc An nghĩ tới quy mô đồ sộ của dự án liền nhìn anh với ánh mắt lo ngại.
“Dự án này rất quan trọng, trên Hà Thị vẫn còn một số doanh nghiệp khác nổi trội về mảng thiết kế này. Anh có cần cân nhắc lại không?”
Từ Viễn Hàn gõ gõ tay xuống bàn, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
“Không bàn đến việc quy mô của Hà Thị như thế nào. Cái tôi cần là năng lực và kính nghiệp. Hà Thị là doanh nghiệp mới có sức ảnh hưởng, tương lai phát triển rộng mở không đoán được. Cô không cần phải lo lắng về vấn đề này, tự tôi đã cân nhắc trước sau rồi mới quyết định chọn Hà Thị.”
Dương Mộc An nhìn lại bản hợp đồng, thở dài.
“Chuyện này quá quan trọng, một mình tôi không thể quyết định được. Tôi sẽ quay về để bàn lại chuyện này với cấp trên rồi sẽ sớm cho anh câu trả lời.”
Từ Viễn Hàn gật đầu. Bước đi này đối với sự phát triển của Từ thị rất quan trọng, vì thế anh không mong sẽ có bất cứ chuyện gì xảy ra. Chỉ là mấy ngày gần đây Từ Viễn Hàn cứ có một dự cảm bất an. Người phụ nữ bí ẩn kia, không hiểu vì sao anh lại nghĩ rằng bà ta sẽ nhắm vào dự án lần này mà ra tay một lần nữa.
Từ Viễn Hàn nhìn Dương Mộc An, đột nhiên khẽ cất tiếng.
“Cô… dạo gần đây làm việc vẫn ổn chứ?”
Bởi vì bận suy nghĩ về dự án kia nên Dương Mộc An không nghe rõ Từ Viễn Hàn hỏi gì.
“Anh nói gì cơ?”
Từ Viễn Hàn ho khan mấy tiếng, xua tay.
“Thôi, cũng không có gì quan trọng.”
Rõ là muốn quan tâm nhưng lại ngại phải hỏi, cuối cùng vẫn là đem sự quan tâm này nuốt vào trong bụng.