Quá Mức Cố Chấp

Chương 55



Đề tài nghiên cứu quốc gia hàng năm đều bắt đầu xin vào trung tuần tháng 2, cuối tháng 3 thì không thu nữa, ở bệnh viện của Thời Niệm, trước khi chính thức xin sẽ có hai đến ba lần xét duyệt và tu chỉnh nội bộ trước.

Cuối tháng 12 sẽ mời chuyên gia tới bình phẩm đánh giá rồi đề xuất sửa chữa, tháng 1 sửa lại thêm một lần, có khoa còn lén đi tìm chuyên gia tɦẩʍ ɖυyệt thêm lần nữa.

Bệnh khu của Thời Niệm cuối tháng 11 sẽ thu lại hết, xét duyệt qua về cách thức trình bày và ngôn từ sử dụng, một số nội dung cụ thể chưa hoàn thiện cũng có thể để sau làm tiếp.

Lúc giáo bí Bệnh khu số ba gọi điện tới, Thời Niệm còn đang làm phẫu thuật.

"Bác sĩ Thời."

"Ừ, cô nói đi," Thời Niệm để người hỗ trợ bật loa ngoài, tham gia giả phẫu còn có thực tập sinh, cô đang dạy cô bé khâu lại, "Tôi còn đang phẫu thuật."

"Là chuyện về đề tài nghiên cứu quốc gia," giáo bí do dự một chút, "Triệu Viên không nộp, tôi hỏi lại một chút, ý cô ấy là muốn .... Nộp riêng cho cô."

"Vậy cũng được," Thời Niệm cầm băng gạc băng bó lại vết mổ, không ngẩng đầu, "Cô bảo cô ấy gửi vào mail của tôi là được."

Đề tài nghiên cứu quốc gia của tất cả Bệnh khu của khoa sản đều sẽ được Thời Niệm tập hợp lại, mỗi Bệnh khu sẽ có một hai người nộp trễ một chút, điều này là bình thường.

Thời Niệm cũng không để trong lòng.

"Không phải, ý tôi là, là, là," giáo bí ấp a ấp úng, cuối cùng thở dài, "Thôi, đợi cô ấy đến nói chuyện riêng với cô vậy."

Mấy tuần trước khi có thông báo, cô đã nghe được Triệu Viên gọi cho cha mình, mơ hồ còn nghe thấy tên Thời Niệm, đã cảm thấy chắc chắn có liên quan đến Thời Niệm.

Nói thật, trong khoảng thời gian này Triệu Viên không ít lần ở trong phòng oán giận Thời Niêm, cô hoài nghi Triệu Viên có mưu đồ gì đó nên muốn nhắc nhở Thời Niệm một chút, nhưng lại không biết nên nói thế nào.

"Hả?" Thời Niệm nghi hoặc, "Sao thế? Có chuyện gì à?"

Thời Niệm bật cười, "Có phải Triệu Viên lại ở trong phòng mắng tôi không?"

"Cô biết sao?" Giáo bí kinh ngạc.

"Tính cô ấy vẫn thế mà," Thời Niệm cười, lau đi vết máu xung quanh vết mổ, "Các cô hẳn là phải hiểu rõ hơn tôi mới đúng."

Giáo bí im lặng.

Thời Niệm ngoéo tay với người đối diện, thuận miệng nói: "Triệu Viên hẳn là được cưng chiều từ nhỏ đến lớn, chưa từng chịu mệt chịu khổ, khoảng thời gian trước tôi vì chuyện công việc mà nói cô ấy vài câu, trong lòng cô ấy không cao hứng cũng dễ hiểu, đợi thêm một thời gian nữa là được."

Cô nàng kia là một đứa trẻ bị chiều hư, điều kiện gia đình quá tốt, cha lại là phó viện trưởng bệnh viện, từ nhỏ đã không phải chịu khổ, chính là loại người không thể đánh không thể mắng.

Phần lớn đồng nghiệp đều không muốn chọc tới, lúc nào cũng nhún nhường cô ta, ngay cả chủ nhiệm cũng nể mặt mũi cha cô ta, chỉ cần không gây ra chuyện lớn thì sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.

Sống trong hoàn cảnh sinh hoạt và hoàn cảnh công tác như thế, tính tình tất nhiên ngang ngược, bất quá, Thời Niệm cảm thấy vẫn còn có thể trát tường.

Ít nhất cũng không phải loại người hoàn toàn nghe không lọt lời khuyên, lúc trước nói cô ta ngoan ngoãn thay thuốc cho người bệnh, chú ý mấy thứ, có vẻ làm cũng không tệ lắm.

Giáo bí bên kia trầm mặc trong chốc lát, chỉ nói: "Vậy cô tiếp tục làm việc đi." Rồi cúp điện thoại.

Những tưởng chuyện này chỉ là khúc nhạc đệm nho nhỏ, nhưng khi thực hiện xong ca giải phẫu cuối cùng buổi tối, nhìn thấy ba cuộc gọi nhỡ của phó viện trưởng Triệu, Thời Niệm đứng người.

Cô đứng cạnh cửa sổ gần cầu thang ngoài phòng bệnh gọi lại.

Điện thoại rất nhanh được nối máy, thanh âm bên kia hơi ồn ào, hình như đang ở bên ngoài, ba giây sau mới an tĩnh lại.

"Phó viện trưởng Triệu, ngài tìm tôi ạ?"

"Thời Niệm, hôm nay cô phải phẫu thuật à, bây giờ mà còn chưa tan tầm."

"Dạ, lúc chạng vạng có hai ca cấp cứu," Thời Niệm ngẩng đầu nhìn trời, có vẻ như sắp mưa, "Ngài tìm tôi có việc gì gấp sao?"

"Bây giờ chắc phẫu thuật xong rồi nhỉ," phó viện trưởng Triệu đẩy cửa ra, gật đầu với mọi người, "Đến đây cùng ăn một bữa ở "Mãn Hương các" đi."

"Mãn Hương các" là nhà hàng nổi tiếng ở đây, nằm ngay giữa đoạn đường hoàng kim của trung tâm thành phố, cách khá xa bệnh viện.

Thời Niệm sửng sốt, không nghĩ nhiều liền cự tuyệt:

"Không được, không được, buổi tối tôi còn phải về kiểm tra đề tài, gần đây tương đối bận, chắc không thể đến được."

"Cô khách khí làm gì," phó viện trưởng Triệu cười ha hả, "Chỉ là cùng nhau ăn một bữa thôi, vừa lúc tôi muốn nói với cô về chuyện nghiên cứu quốc gia, cô mau đến đi, cũng không có người ngoài đâu, Viện Viện và Minh Bác cũng ở đây, mau đến giao lưu với mấy người đồng lứa với cô đi."

Quý sư huynh và Triệu Viên?

Thời Niệm nghe xong lại càng không muốn đi.

Gần đây cô cũng không gặp Quý sư huynh, cảm giác như đối phương đang tránh mặt mình, cô cũng không phải là không có mắt nhìn, tất nhiên không làm mấy việc mặt nóng dán mông lạnh.

Triệu Viên thì càng không phải nói, trừ bỏ chuyện công việc và mấy đề tài công khai thì cô cùng cô ta ngồi cạnh nhau chỉ có thể nhìn chứ không thể nói.

Huống chi,

Hôm nay cô đã thực hiện vài ca phẫu thuật, vô cùng mệt mỏi, hoàn toàn không muốn đến ứng phó mấy loại xã giao thế này.

"Tôi thật sự không tới được," Thời Niệm duỗi tay ra ngoài cửa sổ, cảm nhận hạt mưa nho nhỏ đậu trên lòng bàn tay, lo lắng lát nữa mưa lớn thì khó mà về nhà, "Đã khuya rồi, khi nào có thời gian tôi sẽ mời mọi người ăn cơm sau."

Bị Thời Niệm cự tuyệt hai lần, phó viện trưởng Triệu cảm thấy mất hết mặt mũi, có chút nổi giận, miễn cưỡng đè lại hỏa khí, trêu chọc nói:

"Thời Niệm Niệm, tôi phát hiện cô là cô bé rất có ý tứ nha, mỗi lần muốn mời cô đi ăn cơm còn khó hơn cả mời phó viện trưởng là tôi đấy."

Thời Niệm im lặng,

Phó viện trưởng Triệu nói thêm mấy câu thì chuyển điện thoại cho người khác.

"Thời Niệm, lại đây ăn chung một bữa đi," so với thanh âm cưỡng ép của phó viện trưởng Triệu thì ngữ khí của Quý sư huynh có vẻ ôn hòa hơn nhiều, "Chủ yếu là đề tài nghiên cứu quốc gia năm sau Triệu Viên chưa biết viết thế nào nên phó viện trưởng Triệu muốn mời em tới giúp cô ấy một chút."

Giúp Triệu Viên?

Thời Niệm xoa huyệt Thái Dương.

Người ta đã nói đến mức này rồi, nếu cô lại cự tuyệt thì hình như có vẻ quá mức "Không biết điều" nhỉ?

Nhìn hạt mưa bay bay ngoài cửa sổ, Thời Niệm thở dài trong lòng.

"Được, em thay quần áo rồi tới ngay."

Lúc cô tới cổng lớn bệnh viện, trời đã bắt đầu mưa nhỏ.

Trời vào thu, buổi tối hơi lạnh lẽo. hôm nay lại có mưa nhỏ, khiến người ta vô thức run vài cái.

Thời Niệm bắt một chiếc taxi đến "Mãn Hương các", bởi vì không mang theo dù, lúc xuống xe bị mưa xối ướt, cũng may trong nhã gian có điều hòa, cũng không quá lạnh.

"Mãn Hương các" là một nhà hàng rất có phong cách, thiết kế trang hoàng vô cùng ưu nhã, thực khách ở đâu không phú thì quý.

Thời Niệm đã từng tới với chủ nhiệm Trần hai lần, đều là được mời tới, những cái khác không ấn tượng lắm, chỉ nhớ rõ đầu cá băm ớt song sắc ở đây rất ngon.

Phục vụ dẫn Thời Niệm lên tầng 3, ngay trước khi vào nhã gian thì Cố Thành gọi điện tới, xung quanh có chút ồn ào, hình như là mới vừa xuống máy bay, còn có tiếng cãi cọ ầm ĩ ở sân bay, tiếng quảng bá hãng bay từ bên kia truyền tới.

"Bác sĩ Thời, không phải tôi đã nói với em là máy bay hạ cánh lúc 8 giờ rưỡi đêm nay sao?"

Thời Niệm gật đầu với nhân viên phục vụ, không vào phòng, dựa ngoài cửa.

Nghe được tiếng Cố Thành, tâm tình tốt lên một chút, Thời Niệm ngửa đầu, nhìn đèn treo hình cánh hoa tỏa ra ánh sáng vàng quất trên đỉnh đầu, nhỏ giọng nói:

"Cũng không phải là không có người đón anh."

Nghĩ bằng đầu gối cũng biết hắn mang theo vài trợ lí, nhất định sẽ có người tới đón hắn về, làm gì mà cứ khăng khăng một mực đòi cô đến sân bay đón hắn chứ.

Thời Niệm nghĩ bụng, hơn nữa mấy ngày trước hai người họ mới cãi nhau một trận, cô làm gì có tâm tình mà đi đón hắn.

"Thời, Niệm, Niệm." Cố Thành phát hỏa.

Thời Niệm có chút chột dạ, sờ sờ mũi, "Đêm nay tôi có chuyện đột xuất." Nói xong tầm mắt lại chuyển về tivi cách đó không xa, bên trên đang giới thiệt về các món đặc sắc cảu "Mãn Hương các", vừa lúc chuyển đến hình ảnh món đầu cá băm ớt.

"Khụ khụ," Thời Niệm hắng giọng, dịu dàng nói, "Chờ tôi về sẽ mang món đầu cá băm ớt song sắc về cho anh, ăn ngon lắm."

Cố Thành cười khẩy, chờ trợ lý mở cửa xe ra thì khom lưng lên xe, ngả vào ghế sau, nới lỏng cà vạt, lười biếng nói:

"Thời Niệm Niệm, đầu cá tôi không cần, em đừng quên tự mang mình về là được."

Thời Niệm: "....."

Cửa phòng làm từ gỗ đỏ kẽo kẹt đẩy ra, Thời Niệm vội cúp máy, đứng thẳng người.

"Phó viện" thấy rõ ai tới, Thời Niệm nhanh chóng sửa lại, "Quý sư huynh."

Sắc mặt Quý Minh Bác cũng không tốt, nhìn thấy Thời Niệm thì tươi cười trên mặt càng cứng thêm vài phần, gật gật đầu, "Vào đi."

"Được ạ."

Thời Niệm vào phòng, nhìn thấy những người trong phòng thì khựng lại.

"Chào phó viện trưởng Triệu, chào Triệu phu nhân."

Trong nhã gian xác thật là không có người ngoài, trừ Triệu Viên và Quý Minh Bác thì chính là phó viện trưởng Triệu và phu nhân của ông ta, cũng chính là mẹ Triệu Viên, bà ta mặc một chiếc sườn xám màu lục đậm, đeo khuyên tai trân châu to đến chói mắt, Triệu Viên ngồi cạnh bà ta, hai mẹ con giống nhau đến tám phần.

"Tới rồi à," phó viện trưởng Triệu gạt tàn thuốc, hất hất cằm, ý bảo Thời Niệm, "Ngồi đi, đừng câu thúc, hôm nay cũng không có người ngoài, toàn người trong nhà mà thôi."

Trong nhã gian vốn đã có mùi hoa nhài nhàn nhạt, nay lại thêm cả mùi nước hoa trên người phụ nữ và cả mùi thuốc lá của phó viện trưởng Triệu, tất cả chồng chéo vào nhau khiến không khí trở nên ngột ngạt.

Thời Niệm cúi đầu, rũ mắt, chịu đựng sự khó chịu đang trào dâng trong dạ dày, ngồi xuống.

Triệu phu nhân nhìn Thời Niệm từ trên xuống dưới, có chút bất ngờ, bà ta nghe Viện Viện cả ngày ở nhà oán giận thì cho rằng vị bác sĩ Thời này chỉ biết vùi đầu vào công tác, không hiểu đối nhân xử thế, là một kẻ quê mùa, không nghĩ tới lại có thể xinh đẹp như vậy!

Ánh mắt tươi đẹp, môi đỏ hớp hồn.

Nhìn gần mới thấy tàn nhang trên mặt càng khiến ngũ quan trở nên xinh đẹp lạ kỳ.

Triệu phu nhân nhìn Thời Niệm, cười nói:

"Đây là bác sĩ Thời à, ở nhà tôi thường nghe Viện Viện nhà tôi khen cô, nói rằng cô rất lợi hại."

Thời Niệm xấu hổ cười cười, "Ngài khách khí rồi."

Nghĩ bằng đầu gối cũng biết Triệu Viên chắc chắn không nói được lời hay ý đẹp gì về cô, nhưng trước mặt phó viện trưởng Triệu và Triệu phu nhân nên cô cũng không biết nói sao cho tốt.

Thời Niệm hối hận, sớm biết thế cô phải cứng rắn hơn, dứt khoát cự tuyệt, chứ không phải như bây giờ, vô cùng xấu hổ mà ngồi đây.

"Đương nhiên là lợi hại rồi," Triệu phu nhân đứng dậy, tự mình múc cho Thời Niệm một chén canh, "Tôi nghe nói năm năm liên tiếp bác sĩ Thời đều xin được đề tài nghiên cứu quốc gia, so với Viện Viện nhà chúng tôi thì đúng là giỏi hơn nhiều."

"Cảm ơn, cảm ơn," Thời Niệm vội đứng lên nhận lấy, ngượng ngùng nói, "Vận khí tốt, vận khí tốt mà thôi."

Triệu Viên nhịn không được mỉa mai một câu, "Vậy vận khí của cô đúng là quá tốt."

Cô ta đúng là chưa gặp ai vận khí tốt như Thời Niệm đâu, may mắn thế thì phải đi mua vé số luôn mới phải.

Thời Niệm cười trừ, không đáp lại.

Trong lúc nói chuyện, phó viện trưởng Triệu mở bình rượu, rót một chén đầy cho Thời Niệm, "Hôm nay tìm cô tới cũng không có chuyện gì, chẳng qua là liên quan tới chuyện đề tài nghiên cứu quốc gia năm sau."

Thời Niệm đau đầu, "Phó viện trưởng Triệu, tôi không uống rượu."

Nhận thấy uống rượu dễ xảy ra chuyện nên cô đã kiêng rượu một thời gian dài, huống chi, đã trễ thế này, cô một thân một mình bên ngoài, càng không thể uống rượu.

"Đây chính là rượu ngon," phó viện trưởng Triệu nhìn cô, cố ý để Thời Niệm nhìn nhãn của bình rượu, "Cô thấy không, tôi phải nhờ bạn mang từ Pháp về đấy, ngày thường cũng không nỡ uống, lần này nếu không phải mời cô tới thì tôi cũng không dám lấy ra đâu."

Thời Niệm cười khổ, "Tôi thật sự không uống rượu."

Quý Minh Bác ngồi một bên nhìn chén rượu đầu trước mặt Thời Niệm, do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định im lặng, chỉ an tĩnh ngồi yên một chỗ.

"Cô ấy à...." Phó viện trưởng Triệu vốn định nói cô hai câu nhưng nhớ đến chuyện cần nhờ vả nên nhịn xuống, ngửa đầu uống một ngụm rượu, nhìn Thời Niệm, không vòng vo nữa.

"Thời Niệm, hôm nay tìm cô cũng không phải vì chuyện gì khác, chính là vì đề tài nghiên cứu quốc gia năm sau của Viện Viện nhà chúng tôi."

Rốt cuộc cũng đi vào chủ đề,

Thời Niệm thở phào trong lòng, nhìn về phía phó viện trưởng Triệu, cười nói:

"Chờ lúc cô ấy nộp cho tôi, tôi sẽ chú ý xét duyệt, có vấn đề gì thì sẽ"

"Không phải chuyện này, cô hiểu lầm rồi." phó viện trưởng Triệu giơ tay ngắt lời cô, nhìn Thời Niệm, "Con bé sẽ không chuẩn bị đề tài năm sau."

Thời Niệm ngẩn người, không hiểu ý phó viện trưởng Triệu.

Triệu phu nhân đang vuốt tóc Triệu Viên, giải thích cho Thời Niệm: "Năm nay Viện Viện bận lắm, không có thời gian làm thực nghiệm, số liều gì đó cũng đều không có, đương nhiên sẽ không viết cái đề tài nào cả."

Dự cảm được đối phương chuẩn bị nói gì, Thời Niệm thu lại nụ cười.

"Tôi nghe nói năm nào cô cũng chuẩn bị hai bài nghiên cứu," Phó viện trưởng Triệu tiếp lời, "Năm nay cô dùng một phần xin được đề tài, không phải vẫn còn dư một phần sao? Đưa nó cho Viện Viện đi, cũng đỡ lãng phí, cô nói có đúng không?"

Đưa nó cho Viện Viện đi, cũng đỡ lãng phí.

Đưa nó cho Viện Viện đi, cũng đỡ lãng phí.

Đưa nó cho Viện Viện đi, cũng đỡ lãng phí.

......

Không biết cửa sổ nhã gian được mở ra từ khi nào, gió đêm thổi vào, còn có mưa nhỏ nhè nhẹ.

Mùa đông còn chưa tới nhưng cả người cô lại như rơi vào động băng.

Thời Niệm im lặng, chậm rãi quay đầu nhìn Quý Minh Bác.

Chuyện mỗi năm cô đều chuẩn bị hai bài nghiên cứu rất ít người biết, trừ chủ nhiệm Trần và Đỗ sư tỷ, người còn lại duy nhất chính là Quý sư huynh, tại trung tâm thương mại lần đó, cô vô ý nói ra.

Phó viện trưởng Triệu biết chuyện này khiến cô vô cùng bất ngờ.

Nhưng nghĩ lại thì cũng không bất ngờ đến thế.

"Thật ra tôi cảm thấy bác sĩ Thời căn bản là chẳng cần xin đề tài làm gì nữa," Triệu thái thái nhìn Thời Niệm, trên mặt là tươi cười vừa chân thành lại tự nhiên, tựa như thật sự đang vì Thời Niệm mà suy nghĩ, "Bớt một năm đối với cô mà nói hẳn là không sao đâu."

"Hay là thế này," Phó viện trưởng Triệu vung tay lên, "Sang năm cô đừng xin đề tài nữa, để Viện Viện xin cho, đến lúc đó có tiền thưởng thì cho cô, con bé cũng không thiếu vài đồng bạc lẻ này."

"Đều cho cô ta?" Triệu Viện thét lên, ngay sau đó bị Triệu phu nhân nhéo một cái, không tình nguyện nói, "Được được, đến lúc có tiền thì cô hết, tôi không thèm, cô mau đưa đề tài cho tôi là được."

Ngoài cửa sổ, mưa bắt đầu nặng hạt, từng tiếng "Tích táp" đập vào mái hiên.

Thời Niệm tỉnh lại, nhìn phó viện trưởng Triệu, cười cười.

"Năm nay tôi không làm hai bài nghiên cứu nữa."

"Tôi chỉ viết một phần thôi, nếu phó viện trưởng Triệu nguyện ý, tôi có thể đề cử cho mọi người mấy công ty chuyên phụ trách chuyện này, cứ đến đó nhờ cũng có thể làm xong một phần."

Bên ngoài có rất nhiều công ty làm nghề này, chỉ cần người ta nguyện ý chi tiền, đừng nói đề tài, ngay cả toàn bộ quá trình thực nghiệm tiếp theo họ cũng làm hộ luôn, không nhất thiết phải đè đầu cô ra mà chèn ép.

Phó viện trưởng Triệu nhíu mày.

Triệu Viên lập tức nói: "Tôi đương nhiên biết bên ngoài có công ty làm thay, nhưng trình độ của bọn họ như thế thì ai mà dám tin, cũng đâu phải là đảm bảo trăm phần trăm."

Thời Niệm mấy năm liên tiếp đều xin được đề tài, tỉ lệ đã đạt mức tuyệt đối, so với mấy công ty thử thuốc bên ngoài không đáng tin thì hiển nhiên là đề tài của Thời Niệm chất lượng hơn.

Huống chi, Thời Niệm còn đang ở đây, cô ta tội gì bỏ tiền đi ra ngoài mua.

Trầm mặc hai giây.

Thời Niệm bật cười, lắc đầu, "Vậy thì không được đâu."

Triệu Viên thay đổi sắc mặt, muốn nổi đóa nhưng bị Triệu phu nhân đè lại, bĩu môi, không nói gì.

"Ăn cơm trước đi, đều là chuyện nhỏ thôi mà, đừng nóng giận," Triệu phu nhân cười hòa giải, "Cũng đâu phải là không thể thương lượng, có phải không? Ăn cơm trước nào, ăn cơm trước."

Thời Niệm cúi đầu, gió thổi đến khiến đầu cô hơi đau, nhịn không được nhấp một ngụm rượu.

Vừa đắng vừa chát, một chút cũng không dễ uống.

Đột nhiên, cô đứng dậy nói: "Tôi đi toilet môt chút."

Nói xong cũng không đợi những người khác phản ứng lại mà đứng dậy đi ra ngoài luôn.

".....Đã nói là đừng lanh chanh, con vội cái gì?"

"Con nóng vội chỗ nào, không phải là do cô ta vốn dĩ không muốn sao?"

"Chờ lát nữa lại khuyên nhủ....."

.....

Khoảnh khắc đóng cửa lai còn nghe được tiếng nói chuyện trong phòng, không hề có ý tứ tránh cô, tựa hồ còn đang thương lượng xem nên khuyên thế nào để cô đáp ứng chuyện này.

Thời Niệm khuỵu người xuống, may được nhân viên phục vụ bên cạnh đỡ được, "Tiểu thư, cô không sao chứ?"

"Không, không sao," Thời Niệm tỉnh lại, sắc mặt có chút tái nhợt, "Tôi không sao, cảm ơn."

"Không cần khách khí."

Toilet ở ngã rẽ cuối hàng lang.

Thời Niệm chậm rì rì đi vào, ghé sát lại gần bồn rửa tay, nước lại theo kẽ ngón tay chảy xuống, dòng nước "xôn xao" che khuất tiếng mưa bên ngoài.

Sau một lúc lâu,

Thời Niệm ngẩng đầu, nhìn người mới xuất hiện qua gương, khóe miệng khẽ nhếch.

"Anh tới làm thuyết khách à?"

Quý Minh Bác nhìn cô, do dự một chút, cuối cùng vẫn khuyên nhủ.

"Thời Niệm, anh cảm thấy em không nhất thiết phải vì chuyện đề tài mà gây sự với phó viện trưởng Triệu, như vậy thật sự rất khó coi."

Thời Niệm im lặng.

Quý Minh Bác tiến lại gần hơn một bước, "Thời Niệm, mấy ngày trước thật ra em đã đắc tội phó viện trưởng Triệu rồi, em biết không?"

"Phụt," Thời Niệm bật cười, cười đến nước mắt cũng chảy ra, nhìn Quý Minh Bác.

"Cho nên? Phó viện trưởng Triệu muốn khai trừ tôi à?"

Cô cũng không phải là nhất định phải ở lại bệnh viện này, hơn nữa cô một chút cũng không cảm thấy phó viện trưởng Triệu có cái quyền này, muốn khai trừ liền có thể tùy tùy tiện tiện đá một nhân viên chính thức như cô.

Quý Minh Bác nhíu mày.

"Em biết ý anh không phải thế."

Phó viện trưởng Triệu đương nhiên không có quyền khai trừ Thời Niệm, nhưng bởi vì chuyện này mà đắc tội ông ta thì Thời Niệm được chỗ nào tốt, cô cũng không thiếu đề tài, thật sự không nhất thiết phải vì chuyện này mà nháo đến khó coi như vậy.

Thời Niệm không hé răng, rút khăn giấy, cúi đầu lau tay.

"Tôi phải về đây," Thời Niệm nói xong liền xoay người đi ra ngoài, "Về sau, mấy trường hợp thế này, Quý sư huynh, anh đừng tìm tôi"

"Thời Niệm," Quý Minh Bác ngắt lời cô, "Em hà tất phải đối đầu với phó viện trưởng Triệu."

Thời Niệm nhắm mắt lại, không muốn tranh cãi với hắn nữa.

"Cha cô ấy là phó viện trưởng, cha em thì sao? Nếu em cảm thấy địa vị của cha mình có thể chống lại cha cô ấy thì về sau em cứ tiếp tục đối nghịch với cô ấy," ngữ khí của Quý Minh Bác nặng vài phần, nói không lựa lời, "A, anh quên mất, em chắc chắn như vậy là bởi vì còn có Cố Thành chống lưng, phải không?"

"Quý Minh Bác!"

Thời Niệm đột nhiên xoay người, chẳng mấy chốc mà khóe mắt đã đỏ lên.

Quý Minh Bác thở dài, muốn nói thêm, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống, chỉ nói: "Em tự mình nghĩ kĩ lại đi." Nói xong liền rời đi.

Thời Niệm lui về sau một bước, thân mình dựa vào vách tường chậm rãi trượt xuống.

Tiếng di động bên cạnh vang lên, Thời Niệm cúi đầu, nhìn chằm chằm cuộc gọi trên điện thoại trong chốc lát rồi bắt máy.

"Thời Niệm Niệm," thanh âm nam tính vẫn tản mạn như xưa, "Em tính toán lêu lổng bên ngoài cả đêm đấy à?"

Nháy mắt,

Thời Niệm không nhịn được nữa, cô khóc, hàm răng dùng sức cắn chặt đầu lưỡi, cảm giác đau đớn kíƈɦ ŧɦíƈɦ khiến đầu óc thanh tỉnh vài phần.

Thời Niệm nhắm mắt lại, hít sâu, cố tình đè thấp giọng, nói:

"Về ngay đây."

Bên kia an tĩnh lại.

Cẩn thận nghe có thể nghe ra được giọng của Thời Niệm là giọng mũi, tiếng hít thở còn hơn nghẹn ngào.

"Được."

Cố Thành không nói gì thêm, cúp điện thoại.

Thời Niệm cố bình tĩnh lại, chậm rãi bò dậy, quay về nhã gian, trong đó đã không còn một bóng người, chỉ còn túi của cô vẫn ở yên chỗ cũ.

Thời Niệm ngẩn người, ngay sau đó khẽ nhếch miệng, trước khi rời đi còn cầm lấy chén rượu, ngửa đầu uống sạch.

Cô không uống rượu, càng không muốn cùng loại người như phó viện trưởng Triệu uống.

Ra khỏi "Mãn Hương các", đầu bắt đầu trướng đau, ngẩng đầu nhìn màn mưa nhỏ tí tách bên ngoài, đang chuẩn bị quay lại nhà hàng mượn cái dù thì nhìn thấy người đàn ông cầm ô cách đó không xa.

Thời Niệm nín thở.

Cô dùng sức chớp chớp mắt, sửng sốt, chạy qua màn mưa bụi, trốn vào dưới tán ô của Cố Thành, ngửa đầu nhìn hắn.

"Anh tới đón tôi sao?"

Cố Thành im lặng, duỗi tay nâng cằm cô lên, cẩn thận đánh giá một phen, lúc này mới lười biếng nói:

"Tôi tới đón một tên bợm rượu."

"Tôi không có uống rượu," Thời Niệm phản bác theo thói quen, vừa nói xong đã tự ngửi thấy trong miệng mình có mùi rượu, cô chột dạ, "Chỉ uống có một ly thôi."

Bởi vì lúc đó giận quá nên mới uống một ly.

"Loại rượu rẻ tiền," Cố Thành lạnh mặt, kéo cửa xe ra, "Đi vào."

Thời Niệm xoa xoa huyệt Thái Dương, khom lưng vào xe trước, nhìn Cố Thành, oán giận:

"Thái độ của anh không thể tốt hơn được à?"

Hung dữ, một chút cũng không ôn nhu.

Cố Thành cười khẩy, lười so đo với con quỷ rượu này, khom lưng ngồi xuống, cố nén giận, "Lái xe đi."

"Dạ được."

Suốt đường đi, ai cũng không nói chuyện.

Thời Niệm đưa lưng về phía Cố Thành, ghé vào bên cạnh cửa sổ, nhìn màn mưa bên ngoài, đầu ong ong, trướng trướng.

____

Lúc ra khỏi thang máy, vào nhà, nhìn thấy Cố Thành đang đi phía trước, Thời Niệm lắc lắc đầu, duỗi tay bắt lấy hắn, trong lòng nghẹn khuất.

"Ai cho phép anh tiến vào?"

Đây là nhà cô, ai cho phép hắn vào? Không biết là cô đang say sao? Chỉ sợ hôm sau tỉnh dậy lại bị hắn ồn ào ăn vạ.

Biết rõ còn cố vi phạm.

Cố Thành nhắm mắt, đột nhiên xoay người, đè cô trên ván cửa.

Trán chống lên trán Thời Niệm, nhéo cằm cô, trong mắt là màu đen không thể hòa tan.

Dày đặc, thâm trầm.

"Thời Niệm Niệm," tiếng nói trầm thấp khàn khàn càng lên bên tai, tựa như vuốt ve vành tai, khiến ngón chân người ta co quắp, muốn lui về sau, bàn tay to lớn bên hông lại gắt gao giữ chặt, không thể động đậy, "Tôi bây giờ đang rất tức giận, em có biết không?"

Hơi thở nam tính vô cùng dễ ngửi, là hương bạc hà mát lạnh, hòa tan hoàn toàn mùi vị hỗn độn trên bàn tiệc, Thời Niệm nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.

Ái muội, say mê.

Hơi thở nhu quấn quýt với nhau, kèm theo cả mùi rượu nhàn nhạt và hương hoa nhài.

Lồng ngực bực bội, ồn ào náo động, tựa như kêu gào muốn thoát xác, nóng lòng được phóng thích.

Thời Niệm ghé vào ngực Cố Thành, ngửa đầu nhìn hắn, đôi mắt vốn trong trẻo khi xưa lúc này lại trở nên mịt mờ, khuôn mặt trắng nõn nhiễm một tầng hồng nhạt, không biết là vì rượu hay vì xấu hổ.

Cô muốn một cái ôm, muốn một cái hôn, muốn một người đàn ông ở thời khắc này hôn cô, muốn cảm giác được người ta yêu thương.

Ngay tại lúc cô cảm thấy bất lực nhất.

Cô cần những hành động nguyên thủy nhất giữa nam và nữ để phóng thích toàn bộ bất an và sợ hãi trong nội tâm, vứt bỏ bộ mặt đoan trang mà rụt rè, bình tĩnh mà thông tuệ ban ngày vẫn diễn cho mọi người xem.

"Cố Thành," Thời Niệm hé mắt, hơi nhón mũi chân, tiến sát gần môi hắn, nỉ non giống như tình nhân:

"Chúng ta làʍ ŧìиɦ đi."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv