Sau khi ý thức được Bái Chính làm thật chứ không phải nói giỡn nhốt mình trong một căn biệt thự nằm ở nơi vắng vẻ, Thịnh Kỳ Phương ra sức chửi cũng có, khuyên bảo cũng có, thậm chí đau khổ cầu xin cũng làm. Nhưng Bái Chính vẫn nghe không hiểu, cho anh ăn cơm để ăn uống nước, bất chợt tránh không kịp, bị Thịnh Kỳ Phương nhổ cơm nước ra đầy tay, cũng không một chút buông lỏng.
Ba ngày đầu, Thịnh Kỳ Phương chủ động nói chuyện với Bái Chính, lời nói ra so với tổng số lời đã nói trong suốt tám tháng cộng lại còn muốn nhiều hơn. Nhưng trái lại, mặc cho Thịnh Kỳ Phương nói khô cả cổ, Bái Chính cũng chỉ trả lời anh đúng bảy chữ. " Anh gạt em, anh không thể đi. "
Vé may bay của anh là vào 5h30 tuần sau, căn phòng khép kín của anh ngoài bốn bức tường vây quanh và giường ngủ ra, không còn vật gì khác, càng khỏi nhắc đến đồng hồ, Thịnh Kỳ Phương đếm số lần mặt trời lặn và mặt trăng lên mà biết được đã qua bảy ngày.
Ngày đó thời tiết rất tốt, dựa theo khe hở của bức màn nhìn ra ngoài, khung cảnh trời nắng khó có được giữa mùa đông ở C thị.
Buổi sáng Bái Chính đã rời nhà, hiện chưa trở về, lúc đầu Thịnh Kỳ Phương còn ôm một tia hy vọng, cho đến khi tâm như tro tàn, trải qua sáng sớm đến chạng vạng tối ở đây, Trái Đất đã tự quay được một vòng.
Một ngày khổ cực như mười năm, lý tưởng đã từng ở ngay trước mắt, tương lai tràn gập hy vọng, đều chỉ vì một người, dùng chân tâm đối xử với người đó, mà ngay trong một đêm toàn bộ đều bị nghiền nát.
Thịnh Kỳ Phương là người dịu dàng được trải qua mài dũa, cho dù trở thành như hôm nay, anh cũng chưa từng nghĩ sẽ chết.
Nhưng cả một ngày chỉ nằm bất động, mặc dù không cần ăn cơm uống nước, cũng chắc chắn cần đi vệ sinh. Ánh tà dương dần dần biến mất, trong một khắc không khống chế được, hắc ám kéo Thịnh Kỳ Phương vào góc chết tuyệt vọng, lòng tự trọng cố giữ cuối cùng cũng vỡ tan.
Anh đã từng rất cố gắng sống, ở cái thế giới không công bằng này, tận lực lạc quan mà sống, anh đôi khi cũng ích kỉ muốn giành cái lợi về mình, nhưng xác thực chưa từng làm chuyện gì trái với lương tâm.
Ở trong căn phòng ngập tràn bóng tối, anh nghĩ, nếu như quãng đời còn lại chỉ có thể vây quanh nơi này, không có tôn nghiêm, thậm chỉ còn thua cả một con chó, còn không bằng giơ cờ đầu hàng vào thời khắc.
Thịnh Kỳ Phương lật cổ tay, tầm mắt chuyển dời, muốn vào phòng tắm lấy đồng hồ, lại không muốn động, cứ như vậy dựa vào ghế ngủ một giấc.
Buổi chiều tỉnh lại, hai người đều phát sốt, Thịnh Kỳ Phương là vì tối hôm qua trời mưa, anh quay lưng về hướng gió, vừa rồi còn mở cửa sổ ngủ hai tiếng. Bái Chính...Bái Chính đại khái là bởi vì mệt nhọc quá độ, hơn nữa còn chưa rửa sạch vật bắn ở bên trong.
Bái Chính thoạt nhìn sốt nặng hơn cả Thịnh Kỳ Phương, mở miệng nói không nên lời, mặt ửng hồng, chỉ biết trông mong nhìn Thịnh Kỳ Phương.
Thịnh Kỳ Phương cho cậu ngậm nhiệt kế một lúc, 38.9 độ C, nhìn số chỉ nhiệt kế, Thịnh Kỳ Phương cất nó lên tủ đầu giường, thay quần áo ra ngoài mua thuốc.
Hai đại nam nhân, thân thể đều rất tốt, uống thuốc xong thì đến tối cũng bớt sốt. Bái Chính không có tinh thần, tóc mềm có chút loạn, cả người cũng ỉu xìu, quấn chăn bông nằm trước mặt Thịnh Kỳ Phương.
Thịnh Kỳ Phương đang xem tiếng Anh, cậu cũng đưa cổ xem, nhẫn nại một chút mới nói với Thịnh Kỳ Phương, hỏi Thịnh Kỳ Phương một từ đơn giản đọc như thế nào, lại cố ý đọc sai, khiến cho Thịnh Kỳ Phương phải chỉ lại tận mấy lần.
Thịnh Kỳ Phương sau nhiều lần bị gạt mới kịp phản ứng, nhưng Bái Chính bên cạnh vẫn điềm nhiên như không có gì nhưng lỗ tai lại đỏ lên, anh cảm thấy vạch trần cũng không được gì, chỉ cần không để ý cậu là được.
Bái Chính bị ngó lơ vẫn tựa lên vai Thịnh Kỳ Phương, còn vươn hai tay ra khỏi chăn, khóa chặt eo anh, Thịnh Kỳ Phương lật hai trang, Bái Chính mới nhỏ giọng hỏi: " Thi, là vào lúc nào? "
" Không thi. "
Bái Chính cúi đầu nhìn bìa sách dưới tay Thịnh Kỳ Phương, " Nhờ phúc, không thi sao? "
Thịnh Kỳ Phương nói: " Không thi "
Bái Chính tự cầm điện thoại kiểm tra, " Kết quả học tập có hiệu lực hai năm. "
Thịnh Kỳ Phương " ừ " một tiếng.
" Những vật dụng khác thì sao, có cần giao thêm cái gì nữa không? "
" Phải từ từ liên hệ trường học mới biết "
Bái Chính không dựa vào anh nữa, tự mình ngồi trong chốc lát, không biết đang suy nghĩ gì.
Thịnh Kỳ Phương mơ hồ cảm nhận được điềm báo Bái Chính sắp nổi điên, ngày hôm qua trở về đã quậy đến gà bay chó sủa, anh không muốn lại cãi nhau, vì vậy đặt sách lên bàn, cầm điều khiển từ xa mở TV, đúng lúc là bản tin thời sự.
" Đến lúc anh đi Mỹ, Thịnh Kỳ Viên phải làm sao? " Nhẫn nhịn rất lâu, Bái Chính hỏi ra một vấn đề không liên quan.
Thịnh Kỳ Phương quay đầu nhìn cậu, Bái Chính cúi đầu chơi ngón tay, cả người bị chăn bông bao lấy, lập tức liền muốn co mình thành một con rùa đen.
" Trước tìm trường học, sau mười tám tuổi tự nó quyết định. "
Bái Chính hiển nhiên không ngờ Thịnh Kỳ Phương lại có thái độ tùy ý như vậy, " Cứ như vậy sao? "
Thịnh Kỳ Phương thở dài, tiếp tục xem tin tức. " Cứ như vậy. "
Lề mề đến hơn tám giờ, Bái Chính vào bếp nấu một nồi cháo hoa, hai người ăn uống xong xuôi, lên giường sớm nghỉ ngơi.
Thịnh Kỳ Phương trước khi ngủ hay có thói quen muốn gối đầu lên tay nằm một chút, đúng lúc này quanh thân đều không phòng bị, Bái Chính liền theo thói quen gối đầu lên tay anh.
Nằm không được bao lâu, Bái Chính đã đặt tay lên ngực Thịnh Kỳ Phương, ngỏ trỏ nhẹ nhàng lướt trên hai khối cơ ngực.
Thịnh Kỳ Phương cho rằng cậu không biết sống chết lại muốn làm, tức giận gạt tay cậu ra, ánh mắt tương đối nghiêm khắc.
Mặt Bái Chính đỏ hồng, tay bị gạt ra, người cũng theo đó mà lui về sau, nhỏ giọng nói: " Lão công, em không phải có ý đó... "
" Được rồi, ngủ. "
Thịnh Kỳ Phương quay lưng đi, bất quá mới ba giây, Bái Chính vừa lui ra nay lại từ phía sau dính vào ôm anh, " Lão công, lạnh. "
Nếu là bảy tháng trước, Thịnh Kỳ Phương sẽ lập tức đi phòng khác, Bái Chính cũng không buông tha theo sát anh, thực lực hai người chênh lệch đánh một trận, nhưng chỉ một mình Bái Chính bị đánh, Thịnh Kỳ Phương bắt đầu yên ổn ngủ, sáng dậy vẫn bị Bái Chính ôm.
Năm tháng trước, anh sẽ bảo Bái Chính bật điều hòa, Bái Chính mắt điếc tai ngơ, anh sinh một bụng khí, kết quả cuối cùng vẫn cho ôm.
Đến bây giờ, Thịnh Kỳ Phương im lặng ngủ, thật giống như sau lưng không hề có ai.
Bọn họ lại bình tĩnh trải qua một thời gian.
Bái Chính tựa hồ có bệnh mất ngủ, nhưng không quá rõ ràng.
Mỗi ngày cậu đều lên giường với Thịnh Kỳ Phương, buổi sáng thức dậy nấu cơm, ngày thường sẽ không thể nhìn thấy, chỉ có cuối tuần mới nhìn ra manh mối. Mặt Bái Chính rõ ràng có vẻ tái nhợt vì thiếu ngủ, thời điểm đi đường không chú ý, không có trọng tâm.
Muốn về trường một lần nữa, không thể tránh khỏi phải liên hệ trường học, bởi vì chênh lệch múi giờ, Thịnh Kỳ Phương phải thường xuyên nhận điện thoại vào rạng sáng.
Anh chỉnh điện thoại ở chế độ rung, nhưng sau khi nói chuyện xong trở về, Bái Chính cũng tỉnh, chăn đắp hết phân nửa khuôn mặt cậu, chỉ để lộ đôi mắt, ở trong bóng đêm không thấy rõ thần sắc.
Thịnh Kỳ Phương vén chăn đi lên, Bái Chính liền lập tức chui vào lòng anh, ướt át gọi lão công, khuôn mặt thịt mềm dán lên áo ngủ mở rộng của anh, tay quấn quít Thịnh Kỳ Phương, ôm một lúc lại ngửa đầu hôn anh. Cơ thể của lành lạnh cọ tới cọ lui trong lòng Thịnh Kỳ Phương, đôi khi lại đốt hoả trên người anh, không thể làm gì khác hơn là làm.
Việc đó còn chưa là gì, ngoại trừ vấn đề giấc ngủ, lượng cơm Bái Chính ăn tựa hồ càng ngày càng ít.
Bái Chính không ăn sáng, cơm trưa hai người cũng không cùng ăn, nhưng buổi tối có thể rõ ràng cảm giác được, Bái Chính tuy rằng cầm đũa, nhưng thật ra từ đầu tới cuối đều không ăn được bao nhiêu.
Dựa vào mắt thường có thể thấy được Bái Chính gầy xuống, trong lúc làm tình, đôi khi Thịnh Kỳ Phương đè lên lưng cậu, thậm chí còn bị xương bả vai của cậu cấn đau.
Tốc độ sa sút tinh thần của người này, còn nhanh hơn độ héo của hoa hồng chậu.
Thịnh Kỳ Phương nhẫn nại, rốt cục vào một ngày trên bàn ăn, Bái Chính vẫn như vậy, cầm đũa đâm đâm vào chén, cách một lúc gắp rau bỏ vào, lại đâm đâm hai cái, Thịnh Kỳ Phương buông bát đũa nhìn cậu, gương mặt trẻ con nguyên bản có chút mập đã không còn, thay vào đó là gương mặt trở nên nhỏ hơn, hai cánh tay cũng ốm không tưởng nổi, nhìn qua không có sức sống.
Anh đứng bậy dậy, kéo Bái Chính ngoan ngoãn từ bàn ăn đến phòng khách, đặt cậu ngồi trên ghế sô pha, nhíu mày khiển trách: " Bái Chính! Em đến cùng là đang suy nghĩ cái gì? "
Hỏa khí của Thịnh Kỳ Phương nhanh chóng nổi lên, Bái Chính ở trước mắt nhìn thấy không biết làm sao, trong mắt cậu mê mang, bị anh thoáng đẩy không ngồi vững, xiêu vẹo ngã trên ghế sô pha, thành thành thật thật trả lời: " Nghĩ...Không nghĩ gì hết, lão công, làm sao vậy? "
Thịnh Kỳ Phương chậm rãi hồi tưởng dạo gần đây Bái Chính rất khác thường, trở nên lặng lẽ không nói gì, ngoài trừ cậu như trước nghiện quấn lấy anh muốn làm tình, có lẽ đã chấp nhận được việc không lâu nữa anh sẽ thật sự rời đi, Bái Chính không còn ở khắp nơi quản thúc anh, anh liên hệ trường học, liên hệ bạn học trong mắt Bái Chính trước đây chính là tội ác tày trời, mà hiện giờ cũng không còn kích thích đến cậu nữa.
Người này nghe lời một cách khác thường, Thịnh Kỳ Phương cho rằng cậu hiểu chuyện hơn một chút, đến nay mới biết không phải.
Thời gian còn một tháng, nguyên bản Thịnh Kỳ Phương không có ý định vào lúc này đi nói chuyện đó với Bái Chính.
Anh xoa mi tâm, nhắm mắt hít sâu một hơi, tận lực thả lỏng cảm xúc, không để bản thân tức giận như lúc đầu, một lần nữa hỏi Bái Chính: " Nếu như tôi đi rồi, em có phải sẽ không sống nổi? "
Thịnh Kỳ Phương hỏi một câu gọn gàng dứt khoát, Bái Chính sửng sốt hồi lâu, ngón tay trắng mịn cắm chặt vào ghế sô pha càng trở nên trắng. Thần sắc nhát gan dần lui mất, ngược lại đổi thành loại thái độ kiên quyết mà Thịnh Kỳ Phương không hiểu. Bái Chính ngẩng đầu nhìn anh, nghi hoặc và khổ sở cực điểm hỏi lại: " Anh không cần em nữa, em sống thế nào đây? "
Hết chương 7.