Quá Giang

Chương 18



Còn chưa dứt lời thì Mèo Con đã cảm nhận được cậu nhỏ của Hàn Chinh mất khống chế nhảy lên trong tay mình.

Cậu quay mặt đi rồi che miệng cười trộm, ngón tay chọc chọc vật cứng dưới quần thể thao, híp mắt lẩm bẩm.

"Nghịch ngợm, không nghe lời."

"Nói ai nghịch ngợm thế hả?"

"Nói Hàn Chinh."

Mèo Con ngày càng hoạt bát trước mặt Hàn Chinh, sau khi hoàn toàn buông bỏ sự cảnh giác và sợ hãi theo phản xạ, những lúc cậu "liến thoắng", thậm chí là "mạnh miệng" cũng dần nhiều hơn.

Chẳng những Hàn Chinh không phiền mà còn hết sức tự hào, "phế phẩm nhỏ bé" nửa đường nhặt về được mình nuôi tốt như vậy, ngay cả người lạ trong tiệm lẩu cũng khen Mèo Con đáng yêu nữa!

Anh ôm cậu dụi dụi, hít mạnh mùi mồ hôi thoang thoảng trên tóc và mùi dầu trên trán, hệt như xuân dược, càng ngửi càng nghiện.

Một sợi tóc mềm bị Hàn Chinh ngậm vào miệng rồi quấn quanh đầu lưỡi, bàn tay trên lưng cũng dời xuống cặp mông căng mẩy của Mèo Con xoa bóp.

"Đói chưa?" Anh hỏi.

Vừa muốn nghe Mèo Con nói đói để ngăn cản mình lại vừa không muốn bị gián đoạn.

Cằm Mèo Con cọ xát ngực anh mấy lần, có lẽ là gật đầu, nhưng Hàn Chinh cũng không xác nhận lại, bàn tay to rộng đột nhiên siết chặt người trong lòng khiến cậu kêu lên, giãy giụa muốn thoát ra. Hàn Chinh mím môi không nói lời nào, chỉ bóp cặp mông kia lắc lên lắc xuống, định cọ mấy cái cho đỡ thèm nhưng lại phát hiện đũng quần bị cọ xát càng lúc càng nhô cao, càng lúc càng căng đau.

Hàn Chinh vốn đang khổ sở kìm nén bỗng nhiên nhớ ra, mẹ nó đây là nhà mình mà!

Bốn bề có tường, không có hàng xóm, trong phòng có giường rộng hai mét!

Nghĩ đến đây, dục vọng lập tức áp đảo lý trí, Hàn Chinh ưỡn lưng tụt quần xuống, hai chân chỉ đạp mấy lần đã đá quần ra xa, bất thình lình bế Mèo Con chạy vào phòng ngủ.

"Ưm!" Đột nhiên bị bế bổng lên khiến Mèo Con hoảng hồn, thấy mình sắp bị bế vào phòng thì luôn miệng hỏi: "Đồ ăn đâu?"

"Lát nữa sẽ cho Mèo Con ăn ngon."

Nệm cao su đắt tiền gánh chịu sức nặng của hai người trưởng thành bị lún xuống, Hàn Chinh đè mạnh hai đầu gối, đúng như lời người bán nói, hiệu quả đàn hồi quả thực rất tốt.

"Bụng nhỏ ráng nhịn thêm chút nữa nha." Hàn Chinh lột quần Mèo Con rồi vén áo len mỏng lên, hôn cái bụng trắng nõn một cái.

"Cho ông xã ăn no trước được không?"

Trong lòng Mèo Con khao khát được thân mật với Hàn Chinh mỗi ngày, háo hức chờ mong mỗi lần "sảng khoái", bộ não nhỏ bé không mấy thông minh cố gắng ghi nhớ mọi hành động có thể làm Hàn Chinh mất khống chế.

Giống như bây giờ, không cần nhắc nhở cậu đã tự giác cởi đồ ra rồi vuốt ve hai núm vú hồng hào mà không hề ngại ngùng, nhiệt tình mời mọc.

"Muốn ăn, meo meo của Mèo Con không?"

Hai mắt Hàn Chinh trợn to như sắp lồi ra, vật khổng lồ ẩn nấp trong quần lót hung hăng nhảy lên, loang ra một vệt nước.

"Bé cưng, em học lời này ở đâu thế hả?" Hàn Chinh đáp ứng lời mời cúi người liếm láp quả anh đào thơm ngon kia.

"Ngoan, sau này chỉ được nói vậy với ông xã thôi, tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối không được nói với người khác nghe chưa." Anh lấy gel bôi trơn dưới gối rồi thành thạo bôi vào lỗ hậu chặt khít.

Thịt mềm trong lỗ nhỏ đói khát lập tức ngậm lấy ngón tay, cố gắng hút dị vật vào sâu hơn.

Cơ thể nhạy cảm của Mèo Con bị làm run rẩy, rụt vai lẩm bẩm: "Chỉ được, nói với ông xã."

"Đúng vậy."

Khi ngón tay thứ ba đút vào, Hàn Chinh ngậm núm vú Mèo Con cắn nhẹ như trừng phạt.

"Vẻ lẳng lơ này chỉ thuộc về anh thôi, tuyệt đối không được để người khác thấy."

"Dạ ~" Mèo Con run rẩy gật đầu, ngoan đến nỗi làm người ta càng thương yêu hơn.

Hàn Chinh rút ngón tay ra rồi dịu dàng nói: "Bé cưng tự vạch mông ra cho ông xã ngắm được không?"

Mèo Con ngoan ngoãn làm theo.

Lỗ nhỏ đỏ tươi giữa hai bờ mông trắng như tuyết vẫn chưa khép kín, liên tục mấp máy như đang thèm khát vật thô to nào đó. Hàn Chính đổ gel bôi trơn lên gậy thịt rồi tuốt thật nhanh, si mê ngắm nghía.

"Ông xã ~"

Mèo Con lại vô sự tự thông, chân phải giẫm lên bụng Hàn Chinh, hai chân banh rộng, ngón tay để ở đáy chậu, nũng nịu cầu xin.

"Làm Mèo Con sướng đi."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv