Từ trước đến nay Hạ Chi Châu không thích ăn đồ ngọt, từ nhỏ Ôn Ninh đã biết điều này cho nên mỗi lần cô làm bánh Palmier cho anh đều sẽ cố ý cho ít đường và điều chỉnh độ ngọt vừa phải cho phù hợp với khẩu vị của anh.
“Sao lại không có hứng thú.” Đồ bên ngoài với anh mà nói quá ngọt, Hạ Chi Châu vẫn muốn ăn món Ôn Ninh nấu, anh ngước mắt vươn tay về phía cô, “Lại đây.”
Ôn Ninh mang tâm trạng phức tạp chết lặng đi đến.
Hạ Chi Châu thuận tay lấy thứ trong tay cô, ôm eo cô rồi ôm cô vào lòng.
Cô thoáng cái đã ngã ngồi trên đùi anh, anh vòng tay ôm cô, đẩy món tráng miệng trước mặt ra và đặt món cô mang đến lên trên.
Ôn Ninh liếc nhìn món tráng miệng bị anh đẩy ra, từ trong khe hở xem ra trông giống như mới vừa ăn một miếng.
Hạ Chi Châu cầm lấy một miếng bánh Palmier rồi đưa tới bên môi cô, “Cùng nhau ăn nhé?”
Thấy anh chả động đến món tráng miệng kia nhiều, hơn nữa anh thân mật với cô như vậy, Ôn Ninh ít nhiều cũng cảm nhận được chút an ủi, sau đó đặc biệt nghe lời hé môi cắn một miếng.
Chẳng còn cách nào cả, ở trước mặt người mình thích thì dễ dỗ dành như vậy đấy.
Mảnh vụn rơi xuống, Ôn Ninh vội vàng vươn tay kéo khăn giấy trên bàn, Hạ Chi Châu ăn nốt phần thức ăn còn lại trong tay cô vào miệng rồi giơ tay cầm thêm một miếng.
Ôn Ninh quay đầu nhìn anh sau đó âm thầm dựa sát vào một chút, cẩn thận ngửi một tí, xác nhận trên người anh không có hương nước hoa của Dương Ảnh.
Tuy rằng động tác của cô rất nhỏ, nhưng dù sao cũng đang ngồi trong lòng Hạ Chi Châu, cách nhau cũng gần, Hạ Chi Châu phát hiện hành động của cô thì cụp mắt nhìn cô, “Hửm?”
Ôn Ninh mím môi, “Không có gì.”
Đêm đó, hai người cùng nhau về biệt thự nhà họ Hạ ăn cơm.
Thật ra Ôn Ninh không thích trở về, nhưng ngày 1 và 15 hàng tháng theo lệ thường phải qua đó ăn bữa cơm đoàn viên, là phép tắc do người lớn của nhà họ Hạ lập ra. Làm con dâu, vì gia đình hòa thuận nên cô cũng cần phải tuân thủ.
Khi hoàng hôn buông xuống, chiếc xe từ từ chạy vào khu vườn riêng, cuối cùng vững vàng dừng lại.
Hai năm trước, sau khi Ôn Cát An từ chức, nhà họ Hạ lại mời một người quản gia mới, người quản gia mới biết hôm nay bọn họ trở về nên cố ý chờ ở cửa để chào đón, thay bọn họ mở cửa xe.
Hạ Chi Châu đi xuống trước, Ôn Ninh theo sát sau đó.
“Cậu cả, mợ cả.” Quản gia khoảng chừng bốn năm chục tuổi, tươi cười ân cần, cung kính chào hai người bọn họ.
Ôn Ninh mỉm cười gật đầu tỏ vẻ đáp lại rồi khoác tay chồng.
Hạ Chi Châu dẫn cô vào trong nhà, hai bảo vệ ở cửa ra vào thay bọn họ đẩy cửa ra.
Dinh thự nhà họ Hạ đã có chút tuổi, phần ngoài ít nhiều nhìn ra được một số dấu vết của năm tháng nhưng trình độ xa hoa bên trong vẫn tựa như lâu đài cổ tráng lệ kiểu châu Âu, phòng khách to lớn hùng vĩ, bày biện càng hết sức xa hoa hơn, có thể nhìn thấy các tác phẩm điêu khắc và tranh sơn dầu của người nổi tiếng ở khắp mọi nơi.
Đã từng có người hầu gái sau khi thất tình say rượu đã chụp dinh thự nhà họ Hạ và đăng lên trên mạng, theo lời người bên ngoài nói lấy đại một món bên trong đó, chỉ sợ đều là của cải mà người thường làm cả đời mới có thể kiếm về.
Nhà họ Hạ từ trước đến nay khiêm tốn không thích khoe giàu, cuối cùng sa thải người hầu gái kia, nhưng từ đó về sau những từ ngữ hình dung như “Phú khả địch quốc” (*) “Giàu nứt đổ vách” lại không thể gỡ khỏi đầu nhà họ Hạ.
(*) 富可敌国: Phú khả địch quốc: khi tài sản cá nhân của một người có thể sánh ngang hay vượt qua cả ngân khố của một quốc gia. (https://www.ntdvn.net/the-gioi/loi-nguyen-do-ky-phu-kha-dich-quoc-258908.html)
Trong phòng khách, ba Hạ và chú út còn có em họ của Hạ Chi Châu đang bàn chuyện, Ôn Ninh nghe không hiểu lắm, đi theo Hạ Chi Châu qua đó chào hỏi rồi tự giác tìm lấy cái cớ tránh đi.
Trong nhà ăn, mẹ chồng Tô Minh Lan đang loay hoay với hoa tươi, thím út thì hỗ trợ cắt tỉa cành lá ở bên cạnh.
Thật ra những việc này trong nhà đều có người hầu phụ trách, nhưng họ ngại người hầu không hiểu nghệ thuật, thích tự mình làm.
Ôn Ninh chủ động tiến lên chào hỏi, Tô Minh Lan dùng khóe mắt nhìn cô một cái rồi nói bằng lời lẽ vô tình: “Suốt ngày, lại không có chuyện gì quan trọng, cũng không biết về sớm giúp đỡ một tay.”
Thím út ở bên cạnh yên lặng nhìn chị dâu của mình, nhìn cháu dâu, mắt nhìn mũi mũi nhìn chân cẩn thận duy trì im lặng.
Dù sao mỗi lần lại đây đều không có sắc mặt tốt, Ôn Ninh đã quen, cô cúi người, “Con đến phòng bếp xem.”
Thật ra, lúc còn nhỏ Ôn Ninh vẫn rất được người lớn nhà họ Hạ yêu thích, đặc biệt là bà nội của Hạ Chi Châu.
Bà nội thấy cô ngoan ngoãn trầm tĩnh, vẻ ngoài xinh đẹp nên thường xuyên gọi cô đến bên cạnh, dạy cô viết chữ vẽ tranh. Sau đó Ôn Ninh một lòng nghiên cứu hội họa Trung Quốc, hoặc nhiều hoặc ít là bởi vì được bà nội hun đúc. Mà ba mẹ Hạ Chi Châu cũng chính là nhìn thấy cô mới muốn sinh thêm một đứa con gái nữa, vì thế Hạ Chi Châu mới có một cô em gái là Hạ Di.
Cô lớn lên cùng anh em nhà họ Hạ, sau đó vào học cùng một trường quý tộc, cùng nhau tham gia các lớp học năng khiếu nghi thức, hội họa, khiêu vũ,…
Mỗi ngày lễ, quà nhà họ Hạ cho con cháu, cũng sẽ chuẩn bị một phần cho cô.
Có thể nói anh em nhà họ Hạ có thì cô cũng có.
Lúc ấy, người lớn nhà họ Hạ quả thực xem cô như con cái nhà họ Hạ để thương yêu.
Bước ngoặt xuất hiện sau khi cô phát sinh quan hệ với Hạ Chi Châu, Hạ Chi Châu nói muốn chịu trách nhiệm với cô, muốn cưới cô về nhà vào một ngày kia.
Thái độ của mọi người trong nhà họ Hạ, ngoại trừ hai anh em và bà nội cao tuổi với cô đều chuyển biến bất ngờ.
Thật ra cũng không phải là không thể hiểu hết, Hạ Chi Châu là con trai trưởng của nhà họ Hạ, người thừa kế tương lai, trên người anh gánh vác trách nhiệm không phải người bình thường có thể gánh vác, đối tượng kết hôn của anh tất nhiên là một nhà quyền thế có thực lực tương đương với nhà họ Hạ.
Cũng chính là những gì chúng ta thường nói, môn đăng hộ đối.
Nhớ rõ lúc ấy, nhà họ Hạ đang chuẩn bị liên hôn với nhà họ Dương, thúc đẩy liên minh hùng mạnh giữa hai nhà.
Nhưng cuối cùng, lại bởi vì ngoài ý muốn bất thình lình mà thất bại.
Cũng từ đó về sau, nhà họ Hạ thành đề tài câu chuyện trà dư tửu hậu của toàn bộ giới quyền quý thậm chí là toàn bộ xã hội.
Có người cười cậu ấm nhà quyền thế danh giá sao có thể nhìn trúng con gái của quản gia? Sợ là đã làm việc gì không thể lộ ra ngoài, bị người ta bắt được nhược điểm mới không thể không thỏa hiệp.
Cũng có người nói, Ôn Ninh từ nhỏ đã lớn lên cùng hai anh em nhà họ Hạ, nhà họ Hạ dường như cũng đối đãi với cô như con gái ruột, từ nhỏ đã để cô tiếp thu sự giáo dục quý tộc, nói không chừng nhà họ Hạ đã sớm coi cô như con dâu nuôi từ bé để bồi dưỡng.
Thậm chí có người còn nói bao nhiêu người tích lũy bao nhiêu thế hệ mới có thể thực hiện bước nhảy vọt tầng lớp, mà cuộc hôn nhân của Ôn Ninh đã trực tiếp nhảy vọt từ từ tầng lớp dưới của xã hội lên tầng lớp thượng lưu, dễ như trở bàn tay đã nhảy mấy cấp tới kim tự tháp, ba Ôn thật sự là mưu tính sâu xa, Ôn Ninh tuổi còn trẻ nhưng suy nghĩ trù tính không nhỏ.
……
Bên ngoài bàn tán sôi nổi, không ít đánh giá tiêu cực, càng làm sâu thêm sự bất mãn của cha mẹ nhà họ Hạ.
Không thể tránh né, bọn họ sẽ đem phần bất mãn giận chó đánh mèo đến trên người Ôn Ninh, cho rằng là bởi vì cô mà nhà họ Hạ mới có thể trở thành trò cười của giới quyền quý.
Mà sự không chào đón của cha mẹ nhà họ Hạ là nguyên nhân Ôn Ninh không thích về biệt thự nhà họ Hạ.
Nhưng tính tình Ôn Ninh mềm mỏng, cũng chưa từng ra vẻ phô bày sự giàu sang quá, người hầu trong nhà lại thích cô nhất, hai chú dì trong nhà bếp nhìn thấy cô tới thì mặt mày đều hớn hở chào hỏi cô, “Mợ cả đã tới……”
Đúng bảy giờ tối khai tiệc, 8 giờ hơn kết thúc.
Một nhà chú út ngồi uống trà trong phòng khách một lúc, sắp đến giờ thì đứng dậy chào tạm biệt và về nhà, Hạ Chi Châu đi theo ba lên lầu đến phòng làm việc trao đổi công vụ. Trong phòng khách, chỉ còn lại hai người mẹ chồng nàng dâu và em út Hạ Di.
Hạ Di ăn quả hạch lướt điện thoại thì nhìn thấy studio JC đã đăng một bộ ảnh của Ôn Ninh.
“Chị dâu.” Hạ Di kinh ngạc cảm thán, “Chị làm người mẫu cho studio của chị Sơ hả, chụp những bức ảnh đó, cảm giác cũng quá chất đó ạ!”
Nói xong, người cô ấy nhoài sang cạnh Ôn Ninh, đưa điện thoại qua đó cho cô xem rồi chỉ tấm hình trên màn hình, “Đặc biệt là tấm này.”
“Người mẫu gì?” Tô Minh Lan nhấm một tí cà phê, buông tách xuống ngước mắt nhìn lại đây.
“Là……” Hạ Di khựng lại, đột nhiên ý thức được gì đó.
Mẹ không biết hả?
Cô cho rằng chị dâu đã báo với người trong nhà mới đi.
Không xong…… Hạ Di xin lỗi nhìn về phía chị dâu mình.
Bản thân thẳng thắn cũng tốt hơn ngày nào đó không cẩn thận bị Tô Minh Lan phát hiện, Ôn Ninh nhanh chóng cân nhắc mới nói năng thật cẩn thận: “Studio của bạn con, khoảng thời gian trước mời con làm người mẫu mấy ngày, chụp một vài bộ ảnh về trang phục mới của cậu ấy.”
Tô Minh Lan nghe xong thì không vui cau mày, “Không có việc gì đi chụp mấy thứ đó làm gì?”
Ôn Ninh im lặng, không dám nói nữa, Hạ Di phát hiện bản thân gặp rắc rối nên vội hát đệm: “Mẹ, thì chụp……”
“Còn có con.” Tô Minh Lan trừng cô ấy một cái và nói với giọng nghiêm khắc, “Đừng suốt ngày nhớ thương chuyện đi làm minh tinh gì đó, giới giải trí đều là những người nào hả? Õng ẹo tạo dáng bán nhan sắc, phụ nữ nhà họ Hạ chúng ta, khi nào cần phải lưu lạc đến nông nỗi như vậy?”
Thật sự vạ lây, làm sao Hạ Di cũng chẳng ngờ được lửa đạn của mẹ chuyển hướng về phía mình từng chút nên bĩu môi nói: “Mẹ là mang thành kiến nhìn người, rõ ràng……”
“Được rồi.” Tô Minh Lan lười nghe cô ấy tiếp tục bậy bạ, “Nơi này không liên quan đến con, trở về phòng đi thôi.”
Bà ta lại nhấm nháp một hớp cà phê trên bàn, “Mẹ nói chuyện riêng với chị dâu con.”
“Con…… Này……” Hạ Di nhìn mẹ lại nhìn chị dâu, muốn nói lại thôi.
Tô Minh Lan buông tách xuống, lườm cô ấy, cuối cùng cô ấy cũng sợ hãi uy nghiêm của mẹ, đành phải không tình nguyện đứng dậy rời đi.
Nhưng đi chưa được mấy bước, cô ấy lại không yên tâm quay đầu lại nhìn.
Nếu không phải cô ấy nói lỡ lời thì chị dâu cũng không đến mức bị mẹ răn dạy.
Trong lòng cô ấy băn khoăn, lúc lên lầu thì nhanh chóng gửi một tin nhắn cho anh hai xin giúp đỡ.
**
“Nay đã khác xưa, nếu thân phận của chính con đã thay đổi thì tư duy cũng phải theo đó mà chuyển biến.” Tô Minh Lan bắt chéo hai chân, sống lưng thẳng, ngồi ngay ngay ngắn ngắn, bày ra tư thế của bà chủ gia đình, “Bớt làm những chuyện không ra hồn kia lại, để tránh làm mất mặt chồng con.”
Nói đến chuyện cô đi làm người mẫu cho Giản Sơ, Ôn Ninh gật đầu, “Con đã biết.”
Thấy cô thuận theo, nếp uốn giữa lông mày Tô Minh Lan dịu lại một chút.
Bà ta nhìn cô từ trên xuống dưới, không tiếp tục dây dưa vấn đề này nữa nên chuyển đề tài: “Con kết hôn với A Châu cũng đã hai năm, sao bụng vẫn không thấy động tĩnh thế?”
Ngón tay Ôn Ninh đặt ở đầu gối không khỏi cuộn tròn lại.
Tô Minh Lan lại bất mãn tiếp tục nói: “Mấy năm nay, con đang ở độ tuổi sinh đẻ tốt nhất, cho nhà họ Hạ thêm nhiều con cháu cũng coi như là làm chút cống hiến cho nhà họ Hạ.”
Ý ngoài lời là ngoại trừ điểm sinh con ra thì cô với nhà họ Hạ mà nói không có gì khác.
Tuy rằng lời nói hơi khó nghe nhưng hình như… cũng đúng.
Suy cho cùng xuất thân con gái quản gia như cô, sao cũng không bằng cô chiêu nhà quyền thế có thể mang đến nhiều lợi ích cho nhà họ Hạ. Nếu Hạ Chi Châu không cưới cô thì khả năng cao là có thể cưới một người môn đăng hộ đối, thí dụ như Dương Ảnh, đối với anh và sự nghiệp của nhà họ Hạ mà nói đều là như hổ thêm cánh.
Gia đình giàu có có lẽ càng chú ý đến việc tối đa hóa lợi ích, mặc dù là hôn nhân nhưng cũng có thể trở thành một công cụ để tối đa hóa lợi ích.
Nhưng chuyện con cái, không phải Ôn Ninh chưa từng đề cập với Hạ Chi Châu mà do anh không muốn.
Nhưng trước mắt, nếu cô đẩy Hạ Chi Châu ra, Tô Minh Lan có lẽ lại đi làm phiền anh, đến lúc đó, Hạ Chi Châu sẽ nghĩ rằng cô mách lẻo với mẹ chồng.
Bây giờ cô thật sự khó lòng giãi bày, đành phải mơ hồ đáp một câu: “À.”
À?
Tô Minh Lan chỉ cảm thấy thái độ của cô có lệ, không thể thiếu giáo dục cô một trận.
Phòng làm việc ở tầng hai.
Hạ Chi Châu cụp mắt lia nhanh tin nhắn do em gái gửi đến trên điện thoại, vội vàng đứng dậy chào tạm biệt ba.
Anh bước đến phía sau cửa, đưa điện thoại cất vào trong túi rồi kéo cửa ra cất bước đi ra ngoài.
Trần cao của phòng khách mở thông tầng 1 và tầng 2. Từ hành lang nhìn xuống, anh có thể nhìn thấy vợ mình đang ngồi trên ghế sô pha, hơi cúi đầu, dáng vẻ cụp mắt, mà mẹ anh quý bà Tô Minh Lan cả vú lấp miệng em ngồi đối diện cô.
Cách đằng xa nên không nghe rõ hai người đang nói gì lắm.
“Ninh Ninh.” Hạ Chi Châu đút tay vào túi, vừa từ trên lầu xuống vừa kêu vợ mình một tiếng.
Ôn Ninh ngẩng đầu, Tô Minh Lan bị ngắt ngang lời nói cũng quay đầu nhìn anh một cái.
“Con và ba con bàn chuyện xong rồi sao?” Tô Minh Lan hỏi.
Hạ Chi Châu dạ một tiếng rồi nhìn về phía Ôn Ninh, “Đi thôi, chúng ta về nhà.”
Ở nhiều với Tô Minh Lan thêm một lát đều là sự dày vò, Ôn Ninh như được đại xá, vội vã đứng dậy chào tạm biệt mẹ chồng rồi bước nhanh đi đến bên cạnh Hạ Chi Châu.
Hạ Chi Châu lấy một tay từ trong túi ra, thuận theo tự nhiên ôm lấy eo cô rồi dẫn cô đi ra ngoài.
Tuy nói tính tình Ôn Ninh từ trước đến nay dịu dàng nhã nhặn, nhưng tâm trạng không tốt vẫn nhìn ra được, đặc biệt sau khi lên xe, cô im lặng không nói, áp suất không khí cả người cực thấp.
Hạ Chi Châu ngồi bên cạnh cô tất nhiên đã phát hiện được, anh giơ tay giúp cô vén những lọn tóc lòa xòa bên mặt ra sau tai, “Mẹ nói em hả?”
Ôn Ninh cúi thấp đầu, ngón tay quấn lấy nhau hơi rối rắm.
Trong lòng đều là tủi thân nhưng cáo trạng sau lưng lại không phải là phong cách của cô.
Tóc được bới lên để lộ toàn bộ vành tai, hôm nay Ôn Ninh đeo một đôi khuyên tai trân châu.
Hạ Chi Châu thấy đôi khuyên tai này, trong đầu đột nhiên hiện lên ảnh chụp nhìn thấy ở vòng bạn bè của Giản Sơ mấy ngày trước. Ôn Ninh mặc xường xám, ngồi trên đùi người mẫu nam, ôm cổ người mẫu nam, liếc mắt đưa tình nhìn đối phương. Lúc ấy trên lỗ tai cô đang đeo một đôi hoa tai trân châu tương tự như hiện tại.
Ngay sau đó, người mẫu nam dùng súng ngắn hất cằm Ôn Ninh, hình ảnh ôm eo cô cũng theo sát xuất hiện, Hạ Chi Châu cau mày.
“Sau này vẫn đừng đi chụp.”
Anh đột nhiên nói như vậy, Ôn Ninh cũng không rảnh lo anh rõ ràng không ở tại chỗ, vì sao sẽ biết đếm vấn đề đối thoại giữa cô và mẹ chồng, đột nhiên cô ngẩng đầu lên, theo bản năng hỏi: “Vì sao?”
“Dù sao cũng không phải công việc đặc biệt quan trọng gì.” Hạ Chi Châu buông tay, xõa sợi tóc tùy ý ngăn cản đôi hoa tai trân châu kia.
Tựa như không nhìn thấy thì sẽ không nghĩ về nó.
Nhưng rõ ràng trước đó anh đã đồng ý rằng cô có thể đi chụp, hiện tại bởi vì Tô Minh Lan không đồng ý mà anh lại thay đổi chủ ý ư? Ôn Ninh đột nhiên cảm thấy cơn ớn lạnh trong lòng, dù sao ở cái nhà này, cô chính là người ngoài.
Nghe lời mẹ anh nói như vậy phải không? Vậy……
Ôn Ninh nắm chặt lòng bàn tay rồi quay đầu, “Mẹ anh còn nói, bảo chúng ta nhanh chóng sinh con.”
Cô nói với vẻ hơi giận dỗi, Hạ Chi Châu ngẩn ra, nắm lấy tay cô đang đặt trên đầu gối, “Cũng không cần để lời nói của mẹ ở trong lòng.”
À, Tô Minh Lan bảo cô đừng đi chụp quảng cáo quần áo, anh để cô nghe lời mẹ nói, bảo anh phối hợp sinh con thì nói không cần để lời này ở trong lòng, dù sao có nghe lời mẹ anh nói hay không đều do anh định đoạt.
Tiêu chuẩn đều do anh đặt ra, cô chỉ có phần phối hợp.
Mà anh, cứ như vậy không tình nguyện sinh con với cô ư? Ngay cả chính mẹ anh tạo áp lực cũng vô dụng sao?
Có lẽ anh cũng chỉ muốn sinh với người anh yêu, tựa như cô muốn sinh với anh.
Hiện thực luôn không lúc nào là không nhắc nhở cô, Hạ Chi Châu không yêu cô, cho nên liên quan không có bất luận sự chờ mong gì đối với đứa con cô sinh ra.
“Không sinh thì không sinh!” Ôn Ninh hoàn toàn hết hy vọng, “Đời này cũng đừng sinh!”