Quá Đỗi Dịu Dàng

Chương 5: Tiền tiêu vặt



Khi Ôn Ninh tỉnh dậy ở trên giường vào ngày hôm sau, Hạ Chi Châu đã không còn ở đó nữa.

Cô sờ soạng chỗ bên cạnh, ngay cả nhiệt độ còn sót lại cũng chẳng còn, xem ra đã rời đi một thời gian rồi.

Cô xoay người, đưa tay sờ điện thoại di động trên tủ đầu giường rồi click mở xem giờ.

Ngày thường, từ trước đến nay cô làm việc và nghỉ ngơi không tệ, thói quen ngủ sớm dậy sớm, nhưng bây giờ, thế nhưng đã 10 giờ rưỡi!

Đôi mắt cô không khỏi mở to, đỡ lấy cơ thể ngồi dậy từ trên giường.

Toàn thân hơi đau nhức như là bị vật nặng nghiền qua, cô vén chăn lên kiểm tra một lát, nơi nơi là dấu vết của anh để lại, dấu hôn dấu cắn còn có dấu ngón tay.

Đây có lẽ là một lần điên cuồng nhất giữa cô và Hạ Chi Châu trong hai năm nay. Đàn ông ấy mà, thật là không nén nổi trêu chọc.

Thức khuya tổn hại đến sức khỏe, túng dục càng tổn hại đến sức khỏe hơn, cô ngáp một cái, vén chăn lên một cách vô lực, chậm rãi xoay người bước xuống giường.

Tối hôm qua cuối cùng cũng không thể thu dọn vali dùng để đi công tác cho Hạ Chi Châu, anh đi công tác năm ngày thanh toán với cô trước năm lần, trên tủ, trước gương to, sô pha, bệ cửa sổ, vòi sen ở nhà tắm, nơi nơi đều đến một lần.

Toàn bộ phòng để quần áo đều bị giày vò như là từng bị cướp bóc vào nhà, nhưng từ trước đến nay Hạ Chi Châu thích sạch sẽ, khi Ôn Ninh vào phòng để quần áo để lấy quần áo cho mình, cô phát hiện mọi thứ trong đó đã được sắp xếp lại trật tự.

Cô cười cười, thực sự là một người đàn ông hết sức chú ý.

Sau khi ăn trưa xong, Ôn Ninh lại trở về phòng ngủ bù mấy tiếng đồng hồ, đặt đồng hồ báo thức cho mình.

3 giờ chiều, đồng hồ báo thức đúng giờ vang lên.

Ôn Ninh lại vào phòng tắm để rửa mặt, tìm đại một bộ quần áo thay ra ngoài rồi mang theo một cái túi nhỏ ra ngoài.

Ước chừng hơn nửa tiếng sau, Ôn Ninh lái xe đến trung tâm mua sắm cao cấp, thời thượng và được hoan nghênh nhất ở Nam Thành, Triumph – Metropolis.

Cô bạn tốt Giản Sơ là một nhà thiết kế thời trang, cô ấy đã mở một studio riêng của mình ở Nam Thành vào mùa hè năm ngoái, hơn nữa đã mở cửa hàng quần áo thật đầu tiên tại đây, việc kinh doanh ngày càng ăn nên làm ra.

Sau khi lái xe vào ga ra ngầm và đỗ lại, Ôn Ninh đi thang máy đến lầu hai, sau đó quen cửa quen nẻo đi vào một cửa hàng có tên là JC.

Lúc trước Giản Sơ mới vừa chuyển đến Nam Thành, Ôn Ninh đã cho cô ấy thuê một căn hộ cao cấp ở số 1 Giang Loan, hai người có mối quan hệ tốt, cô cũng không có ý định thu tiền thuê nhà nhưng Giản Sơ băn khoăn, hứa hẹn mỗi quý sẽ đưa sẽ gửi cho cô một lô thiết kế mới nhất, coi như để trừ tiền thuê. Bởi vậy, thỉnh thoảng Ôn Ninh sẽ đến cửa hàng chọn quần áo, thường xuyên qua lại nên nhân viên trong tiệm đều biết cô.

“Chị đã tới.” Cô vào cửa hàng, cửa hàng trưởng đã nhiệt tình chào đón, giơ tay ra hiệu lên lầu hai, “Sếp Giản chờ chị ở trên ạ.”

“Vâng, cảm ơn.” Ôn Ninh hơi gật đầu, lễ phép nói lời cảm ơn rồi sau đó xoay người bước lên cầu thang dẫn lên lầu hai.

Giản Sơ vừa mới thay lễ phục của mình, đứng đánh giá trước gương trong phòng thử đồ, nghe được tiếng bước chân, theo thanh nguyên hướng cửa thang lầu nhìn lại.

Ôn Ninh cất bước đi lên, vừa lúc xoay người bắt gặp ánh mắt của cô ấy.

Hai người nhoẻn miệng cười, Giản Sơ vẫy tay với cô, “Mau đến đây.”

Ôn Ninh cười dạo bước qua đó, Giản Sơ dẫn cô đến trước bộ lễ phục đã chuẩn bị trước đó rồi cười hỏi: “Cho cậu mặc cái này được không?”

Đây là một chiếc váy dài thủy mặc phong cách retro, Ôn Ninh hoàn toàn tin tưởng vào ánh mắt nhà thiết kế của bạn mình nên cười nói: “Được nha.”

Sau đó, Ôn Ninh vào phòng thử đồ để thay, Giản Sơ đến bên cạnh ngăn tủ lấy giày cao gót cho cô, vừa lúc xoay người thấy cô mặc xong.

Khí chất dịu dàng phối hợp với váy phong cách retro tôn lên khí chất quý phải đoan trang của Ôn Ninh, siêu phàm thoát tục tựa như tiên trên trời hạ phàm.

“Cái này cũng rất thích hợp với cậu.” Giản Sơ vừa xách theo giày qua đó vừa khen thẳng cô, “Xinh đẹp không dính khói lửa phàm tục.”

Ôn Ninh từ trước đến nay đều khiêm tốn, cụp mắt đùa nghịch dưới làn váy rồi cười nói: “Là cậu thiết kế đẹp đó.”

“Cậu lại đây làm người mẫu đại diện cho tớ là được rồi.” Giản Sơ cười nói rồi đặt đôi giày cao gót trong tay cô ấy đến bên chân cô, “Vừa lúc gần đây bên chỗ tớ đang có kế hoạch ra mắt một bộ sưu tập retro.”

“Cái này……” Ôn Ninh do dự nhìn đôi giày trên sàn.

Giản Sơ ngồi dậy và lấy lại tinh thần, “Tớ chỉ đùa một chút thôi.”

Nếu nói Ôn Ninh chỉ được gả vào một gia đình giàu có bình thường thì không sao nhưng cô được vào nhà họ Hạ – một trong hai gia tộc lớn ở Nam Thành nổi danh với nhà họ Văn.

Gia đình nhà quyền thế có phú quý mà người ngoài hy vọng xa vời không được cũng có vài khuôn phép và trói buộc mà người ngoài khó có thể chịu đựng. Theo quan điểm của nhà họ Hạ, bọn họ không thích phụ nữ trong gia tộc mình xuất đầu lộ diện buôn bán khuôn mặt và dáng người ra bên ngoài, bị người ta tùy ý đánh giá. Hạ Di – em gái của Hạ Chi Châu vẫn luôn muốn gia nhập vào làng giải trí để phát triển nhưng bị những người lớn tuổi trong nhà mãnh liệt phản đối và cản trở.

Đặc biệt, thương hiệu quần áo của Giản Sơ trước mắt tương đối kén người, tuy rằng làm ăn càng ngày càng rực rỡ nhưng vẫn tồn tại khoảng cách nhất định so với các tên tuổi lớn trên thế giới, cũng không xứng tầm với thân phận nhà quyền quý.

Mà Ôn Ninh kết hôn với nhà họ Hạ vốn đã trèo cao, mấy năm nay luôn cẩn thận dè dặt, trước khi làm bất luận chuyện gì đều cẩn thận suy xét xem có phù hợp với thân phận của mình hay không, để tránh mắc sai lầm trong khâu nào đó ném đi thể diện của nhà họ Hạ.

Nhưng gạt những lo lắng trên sang một bên, bản thân Ôn Ninh cũng rất sẵn lòng giúp đỡ bạn bè, cô đỡ tay Giản Sơ, vừa mang giày cao gót vào chân vừa để lại đường lui: “Để tớ về hỏi một chút.”

Dù cô không có cách nào quyết định ngay nhưng vẫn có thể đi về thương lượng một chút với chồng trước.

Giản Sơ nghe thấy có khả năng nên đôi mắt sáng rực lên, “Được nha.”

Thay lễ phục trang điểm xong, Giản Sơ lại phối cho cô một chiếc túi nhỏ, Ôn Ninh đưa điện thoại di động và chìa khóa xe bỏ vào, đi theo chị em tốt cùng nhau xuất phát.

Hai người hôm nay đều mặc lễ phục và mang giày cao gót nên không thích hợp lái xe, sắp xếp tài xế đón đưa.

Khi đến khách sạn nơi tổ chức sự kiện, Giản Sơ đẩy cửa xuống xe trước, sau khi đứng vững thì xoay người lại vươn tay dắt cô.

Ôn Ninh đưa tay qua đó, cúi người bước ra từ trong xe.

Phía trước có hai người trên một chiếc xe khác bước xuống xe, một nam một nữ. Sau khi người nữ xuống xe thì nhìn trái ngó phải, lúc ánh mắt chạm phải Ôn Ninh bước xuống khỏi chiếc xe phía sau thì sắc mặt thay đổi thất thường.

Ôn Ninh ngồi dậy, vừa ngước mắt cũng vừa lúc va vào ánh mắt của người phụ nữ bước xuống xe phía trước.

Cô sợ run lên, Dương Ảnh bước trên đôi giày cao gót, khóe môi nhếch lên tựa như trào phúng cũng tựa như cười đi về phía cô

“Đã lâu không gặp Ôn Ninh.”

“Đã lâu không gặp.”

Ôn Ninh không có biểu cảm gì đáp lại.

“Hai ngày trước tôi tổ chức một bữa party về nước, mời A Châu lại đây, còn cố ý bảo ảnh dẫn theo cô.” Dương Ảnh nói, vẻ trào phúng trên khóe môi càng đậm hơn, “Sao không thấy cô vậy?”

Anh trai Dương Chí của cô ta lúc này cũng đã đi tới đứng ở bên cạnh Dương Ảnh, dường như nhìn Ôn Ninh giống như làm trò cười.

Ôn Ninh âm thầm nắm chặt túi xách trong tay, trên mặt vẫn bình thản như cũ không gợn sóng đáp lời: “Anh ấy nói với tôi nhưng rất là không khéo, đêm đó tôi có việc bận.”

“Vậy sao?” Dương Ảnh khẽ nhướng mày, trên trán suýt chút nữa đã viết “Tôi không tin”.

Hơn nữa sao cô ta có thể để Hạ Chi Châu dẫn Ôn Ninh qua đó, tất nhiên là lừa cô.

“Bằng không thì sao?” Ôn Ninh khẽ nhếch môi, không mặn không nhạt hỏi lại.

Lúc này, một chiếc ô tô khác chạy tới từ phía sau, cô gái ở ghế sau đang chuẩn bị đẩy cửa đi xuống, đột nhiên nhìn thấy mấy người ngoài cửa sổ xe thì động tác đẩy cửa ngừng lại.

Cô ấy mở to mắt, luống cuống tay chân móc điện thoại ra từ trong túi xách rồi gửi tin nhắn cho anh trai mình: 【 Xong rồi xong rồi, anh hai anh xong rồi! 】

Cô ấy không đầu không đuôi, ở bên kia Hạ Chi Châu hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra nên đã nhắn lại dấu chấm hỏi cho cô ấy.

【 Tình tay ba đến rồi! 】

Hạ Di không nói nhiều lời vô nghĩa, nhanh chóng giơ điện thoại lên để chụp ảnh hai người ngoài cửa sổ rồi gửi cho anh.

【 Chị Dương Ảnh thiếu chút nữa thành vợ chưa cưới của anh lúc trước chạm mặt với chị dâu của em, cũng chính là vợ bây giờ của anh! 】

Cô ấy kích động ấn điện thoại, giải thích tình huống trực tiếp với anh trai bằng văn hay chữ tốt.

Bên kia Hạ Chi Châu click mở ảnh chụp. Do khoảng cách, hơn nữa chỉ chụp được sườn mặt, hình ảnh sau khi được phóng lớn thì vẫn không thấy rõ nét mặt của Ôn Ninh.

Anh nhướng mày, môi mỏng hơi mím lại, cụp mắt ấn vào màn hình và hỏi: “Chị dâu em có phản ứng gì?”

Hạ Di tựa vào cửa sổ xe, đôi mắt đều muốn dính sát lên kính, nhìn chằm chằm chị dâu mình cẩn thận rồi nhìn lại.

【 Em không thấy phản ứng gì, đặc biệt bình thản. 】

Cô ấy thuật lại điều mình nhìn thấy với Hạ Chi Châu.

Ở đầu kia Hạ Chi Châu cười khẽ.

【 Anh cũng đoán là vậy. 】 anh nhạt nhẽo đáp lại một câu rồi đặt điện thoại sang một bên và không chú ý nữa.

Nhưng mà khói thuốc súng tại chỗ còn đang tiếp tục…

“Lần trước là cô không có thời gian, như vậy lần này……” Dương Ảnh nghiêng đầu quét qua Giản Sơ bên cạnh Ôn Ninh, “Sao A Châu không lại đây cùng cô vậy nhỉ?”

Ôn Ninh mang dáng vẻ dầu muối không ăn, Dương Ảnh sao có thể dễ dàng buông tha cho cô như vậy? Khăng khăng muốn tìm chỗ đau của cô và nói.

“Tổng giám đốc Hạ thật ra muốn đến nhưng mà lần này Ninh Ninh đi với tôi.” Giản Sơ bên cạnh tay nắm tay với Ôn Ninh, không nhìn nổi nữa mới thay cô mở miệng, “Tổng giám đốc Hạ ghen tị, nói Ninh Ninh của chúng tôi theo giúp tôi mà không đi với anh ấy.”

“Ồ.” Dương Ảnh cười lạnh, “Không phải anh ấy đi công tác sao?”

Cái gì?

Sắc mặt Ôn Ninh hơi cứng đờ.

Sao cô ta biết Hạ Chi Châu đi công tác? Hai người đều đang giữ liên lạc mỗi ngày sao?

Dương Ảnh thấy sắc mặt cô cũng đã thay đổi thì lúc này cuối cùng cũng có tí niềm vui của người chiến thắng, châm chọc cười khẽ rồi nắm lấy tay anh trai mình, xoay người đi vào khách sạn.

“Này là ai vậy? Sao có mùi trà xanh đâu đây?” Giản Sơ rất khó chịu hỏi cô.

Ôn Ninh nói: “Cô chủ của Dương thị, lúc trước thiếu chút nữa đã liên hôn với Hạ Chi Châu.”

“Chậc~” Giản Sơ lĩnh ngộ, “Khó trách nói chuyện móc xỉa với cậu như vậy, trong bông có kim.”

“Chị dâu.”

Đột nhiên có một giọng nữ ngọt ngào lanh lảnh phía sau, Ôn Ninh xoay người thì nhìn thấy Hạ Di xách theo làn váy đang đi về phía cô với một nụ cười rạng rỡ.

Ôn Ninh quan sát bộ váy lộng lẫy trên người cô ấy, hiển nhiên cũng tới tham gia sự kiện này, “Sao em cũng đến đây?” Ôn Ninh hơi kinh ngạc hỏi.

Dù sao người lớn nhà họ Hạ không cho phép Hạ Di gia nhập làng giải trí, bóp chết ý tưởng của cô ấy từ trong trứng nước, từng mang lệnh cấm rõ ràng không cho phép cô ấy tham dự bất kỳ sự kiện nào liên quan đến giới giải trí. Mặc dù hôm nay là đại tiệc trong giới thời trang nhưng giải trí và thời trang không phân nhà, không thể thiếu minh tinh lão làng tụ tập.

Hạ Di một tay xách theo làn váy, một tay dựng thẳng ngón tay để bên môi, kêu suỵt với cô, “Em lén đến.”

Nói xong, còn nhìn chung quanh có người quen khác hay không.

**

Hoạt động kéo dài đến hơn chín giờ tối mới kết thúc, Giản Sơ để tài xế đưa Ôn Ninh về nhà trước.

Xe ngừng ở trước căn biệt thự độc lập xa hoa, Ôn Ninh đẩy cửa xe đi xuống, Giản Sơ vừa đưa túi xách cho cô vừa nhắc nhở cô, “Đừng quên thương lượng với chồng cậu xem có thể đi làm người mẫu trang phục cho tớ không nhé.”

“Được.” Ôn Ninh cười cười rồi nhận lấy túi xách của mình.

Cô xoay người đi vào nhà, cụp mắt lấy điện thoại của mình ra khỏi túi xách rồi lập tức gửi tin nhắn cho Hạ Chi Châu.

Nhưng giọng điệu cô gửi nó không phải là trưng cầu ý kiến của anh mà chỉ vẻn vẹn thông báo cho anh thôi.

Dù sao chuyện Hạ Chi Châu giữ liên lạc với Dương Ảnh thật sự không có cách nào khiến cô không để ý.

Trong lòng tựa như ẩn giấu một cây kim đau đớn trong mơ hồ.

Nhưng có lẽ buổi tối Hạ Chi Châu có tỉ lệ xã giao, không thể trả lời nhanh như vậy, sau khi cô gửi đi thì khóa màn hình điện thoại, ngước mắt đi lên bậc thang trước cửa.

Trước cửa bật đèn, cô nghiệm chứng vân tay vào nhà.

Lúc này người giúp việc trong nhà cũng đã về phòng của mình, hai chiếc đèn tường retro được bật trong nhà chào đón chủ nhân về nhà.

Ngày thường Ôn Ninh chỉ thích mang giày đế bằng, đêm nay kiên trì mang giày cao gót vài tiếng đồng hồ chỉ cảm thấy hai chân mỏi thật sự.

Cô khom lưng cởi giày cao gót ra xách trên tay, sau đó đôi chân trần lặng yên không một tiếng động đi lên lầu.

Đèn cầu thang tự động cảm ứng và sáng lên theo từng bước chân cô.

Làn da vốn đã trắng mịn lại trở nên trắng hơn nhờ ánh đèn chiếu đến chân cô, hệt như viên ngọc bích thượng đẳng.

Cô lên lầu trở lại phòng ngủ, bỏ giày cao gót vào tủ giày trong phòng để quần áo, sau đó lấy áo ngủ cho mình.

Chờ cô tắm rửa xong, xỏ đôi dép lê bước ra khỏi phòng tắm, cuối cùng mới nhận được câu trả lời của Hạ Chi Châu.

【 Anh sẽ bảo tài vụ phát thêm 300.000 vào thẻ của em mỗi tháng. 】

Ôn Ninh cụp mắt nhìn tin nhắn trên điện thoại, động tác cầm khăn lông lau tóc chợt ngừng lại.

Gia tộc quyền quý như nhà họ Hạ tất nhiên sẽ mời nhân viên tài chính chuyên nghiệp tới quản lý tình huống thu chi của từng thành viên trong gia tộc bọn họ. Sau khi kết hôn, Ôn Ninh nhận được một tấm thẻ ngân hàng được mở dưới danh nghĩa cô, cuối mỗi tháng sẽ có 600.000 được chuyển vào đúng hạn làm tiền tiêu vặt cho tháng sau.

Cô gửi tin nhắn cho Hạ Chi Châu nói muốn đến làm người mẫu cho Giản Sơ, anh cho rằng tiền cô không đủ dùng, là ám chỉ anh cho thêm chút tiền tiêu vặt ư?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv