Hạ Chi Châu giũ áo tắm dài ra phủ thêm cho mình.
“Em không biết.” Ôn Ninh rút tay về, quệt nước trên cổ tay rồi xoay người đi ra, “Không nói chuyện đã cúp máy rồi.”
Hạ Chi Châu thắt dây lưng bên hông áo ngủ rồi đi theo cô ra khỏi phòng tắm.
Anh đi đến sô pha kia, cầm lấy điện thoại của mình xác nhận một chút, nhìn thấy dãy số hơi quen mắt đấy thì thoáng ngẩn ra.
Anh quay đầu nhìn Ôn Ninh phía sau.
Lúc này, một tin nhắn đến trên WeChat.
Chu Vĩ: 【 Nghe nói Dương Ảnh đã trở lại. 】
【 Cậu ấy có đi tìm mày không? 】
【 Liếc mắt cười xấu xa jpg.】
Hạ Chi Châu quay đầu nhìn xuống, im lặng buông chiếc điện thoại ra rồi đến phòng khách bên ngoài rót nước uống.
Ôn Ninh vẫn đi vào mép giường cầm lấy điện thoại của mình, click mở danh bạ lướt đến số điện thoại của Dương Ảnh.
Nhiều năm trước, mọi người quen nhau khi còn học cấp 2 và cấp 3. Lúc ấy Dương Ảnh theo đuổi Hạ Chi Châu còn nhờ cô giúp một vài chuyện, cho nên từng trao đối phương thức liên hệ của nhau.
Ôn Ninh giờ đây đã tìm được số của Dương Ảnh và xác nhận, không sai, dãy số vừa rồi gọi cho Hạ Chi Châu quả thật là của cô ta.
Ôn Ninh không khỏi nhíu mày, nhìn chằm chằm dãy số này thật lâu
Cô ta gọi cho anh làm gì?
Bọn họ vẫn luôn giữ liên lạc sao?
……
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, cô quay đầu nhìn lại.
Hạ Chi Châu ra ngoài uống nước cũng mang vào cho cô một ly.
Tắm rửa xong quả thật có hơi khát, Ôn Ninh buông điện thoại xuống rồi đưa tay nhận lấy, “Cảm ơn anh.”
Hạ Chi Châu xoay người vào phòng tắm, cầm máy sấy làm khô tóc mới trở ra.
Ôn Ninh thất thần uống nước sôi để nguội, uống từng ngụm từng ngụm lặp lại một cách máy móc.
Hạ Chi Châu đi đến trước mặt cô rồi cầm lấy ly nước trong tay cô, “Ngủ.”
Ôn Ninh ngẩng đầu nhìn anh.
“Ừm.” Cô nghe lời vén chiếc chăn bên cạnh lên rồi nghiêng người nằm vào.
Hạ Chi Châu tiện tay đặt cái ly ở trên tủ đầu giường rồi đi vòng qua cuối giường, nằm xuống bên kia.
Anh giơ tay tắt ngọn đèn trên đầu, chỉ để lại ngọn đèn ngủ êm dịu trong góc.
Ôn Ninh khép mắt lại, trong đầu đều là những suy nghĩ lung tung rối loạn, buồn bực mất tập trung, hoàn toàn ngủ không được.
Cô trở mình rồi lại trở mình.
Mặc dù cô cử động rất nhẹ nhưng phòng ngủ yên tĩnh, điều này vô hình phóng đại động tác lật người của cô lên gấp đôi.
Một người khác cùng chung chăn gối rõ ràng cảm giác được sự bồn chồn của cô.
“Muốn không?” Trong bóng đêm, đột nhiên vang lên giọng điềm tĩnh gợi cảm của anh.
Ôn Ninh chuẩn bị trở mình lần nữa nghe vậy thì cả người cứng đờ.
Lưng cô hướng về phía anh, bỗng nhiên bị anh nắm lấy vai xoay người qua, còn chưa đợi cô kịp phản ứng thì hơi thở nóng bỏng của anh đã xâm nhập, đôi môi ấm áp của anh áp vào cô.
Khi ở bên người mình thích thì thường sẽ có phản ứng khi bị người kia chạm vào.
Hạ Chi Châu thử dò xét, biết cô đã sẵn sàng nên chợt xoay người lại đây, hai tay chống xuống ở phía trên cô.
Trong tăm tối không thấy rõ mặt đối phương nhưng có thể rõ ràng cảm nhận được độ ấm và sức nặng của đối phương.
Cả hai đều là người tương đối hướng nội và sẽ không gây ra động tĩnh quá lớn nhưng tựa như nguyên nhân là vì sự kiềm chế này mà thần kinh và tế bào trong cơ thể càng ngày càng hưng phấn.
Đêm xuân lạnh lẽo nhưng trên người cả hai đều toát ra một tầng mồ hôi mỏng, Hạ Chi Châu lại ôm cô vào phòng tắm để tắm rửa.
Ôn Ninh vẫn luôn cảm thấy Hạ Chi Châu có lẽ là người phát huy phong độ thân sĩ và giáo dục của cậu chủ nhà quyền thế đến mức tận cùng.
Mặc dù không có tình yêu nhưng cũng sẽ nghiêm túc thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, cho đối phương đầy đủ chăm sóc từ trước đến sau.
Mỗi khi vào lúc này, cô đều cảm thấy Hạ Chi Châu yêu hay không yêu cô tựa như cũng chẳng quan trọng gì mấy, dù sao mình yêu anh đồng thời có được anh, mà chỉ cần anh có thể sắm vai một người chồng tốt thì cô đã thấy đủ lắm rồi.
Dù sao người đàn ông này với cô mà nói vốn cao không thể thể chạm tới, có thể lấy anh trở thành vợ anh là đã thuộc về trời cao ban ân nên cô không dám yêu cầu xa vời thêm nữa.
Cô thường cảnh báo bản thân rằng chỉ có hài lòng mới có thể hạnh phúc.
Chỉ là không biết vì sao sau khi tắm vòi sen về, Hạ Chi Châu lại bỗng nhiên đứng ở mép giường không nhúc nhích.
Ôn Ninh treo hai tay trên cổ anh, dựa vào bả vai anh mơ màng sắp ngủ, giống như một con thú nhỏ được thỏa mãn.
Bỗng nhiên cảm giác được sự khác thường của anh, Ôn Ninh ngẩng đầu hơi mở mắt ra, theo tầm mắt anh quay đầu nhìn ra sau.
Khăn trải giường vốn màu xám nhạt được hai người vẽ nên “bản đồ”, vài chỗ đều có màu đen sẫm.
Xét cho cùng Ôn Ninh từ nhỏ đã thích Hạ Chi Châu, dược làm những điều thân mật nhất trên thế gian với người mình thích là thú vui tột bậc cả về thể xác lẫn tinh thần.
Cho nên mỗi lần Hạ Chi Châu đều có thể dễ như trở bàn tay khiến cô quân lính tan rã, dấu vết hút mắt này là bằng chứng cho thấy cô đã hoàn toàn bị chinh phục.
Nhưng bị Hạ Chi Châu tận mắt nhìn thấy thì cô quả thực mắc cỡ chết đi được.
Ôn Ninh nhanh chóng nhảy xuống khỏi vòng tay anh rồi cúi gầm đi ra: “Em đi lấy cái mới.”
Bởi vì thường xuyên xuất hiện loại tình trạng này nên Ôn Ninh trữ sẵn hai tấm ga sạch sẽ trong thời gian dài, có thể được thay bất cứ lúc nào.
Cô đến phòng để quần áo để lấy, Hạ Chi Châu nhìn chằm chằm những dấu vết thấm ướt đó, đôi mắt híp lại, nghiền ngẫm nhếch môi dưới rồi sau đó cúi người kéo khăn trải giường bị làm dơ xuống.
Ôn Ninh nhanh chóng ôm cái mới lại đây, hai người hợp lực thay một lần nữa.
**
Sáng sớm hôm sau, Ôn Ninh tỉnh lại trước.
Ánh mặt trời ấm áp len lỏi qua khe hở của bức màn len lén tiến vào, thừa dịp Hạ Chi Châu còn chưa tỉnh, gương mặt dịu dàng của cô nhìn chằm chằm thưởng thức khuôn mặt tuấn tú đang say ngủ của anh một lúc lâu rồi lén xích lại gần hôn anh một cái, sau đó mới vén chăn lên thật cẩn thận, xoay người xuống giường rồi cầm lấy áo ngủ bên cạnh quấn mình lại.
Vào phòng vệ sinh rửa mặt xong, Ôn Ninh tiện tay túm tóc lên, cầm cây trâm hoa mộc la, vừa xoay người đi ra ngoài vừa cài lên tóc.
Khi bước ra khỏi nhà tắm, cô ngước mắt nhìn người đàn ông còn đang ngủ say trên giường rồi mỉm cười rời khỏi phòng.
Đi xuống lầu, Ôn Ninh đi vào nhà bếp, dì Lan phụ trách một ngày ba bữa cơm cho bọn họ đang ở bên trong chuẩn bị làm bữa sáng cho họ.
Có lẽ là nghe thấy tiếng động phía sau, dì Lan quay đầu lại nở nụ cười thân thiết chào hỏi cô.
Bởi vì cha Ôn Ninh năm đó cũng là quản gia của nhà họ Hạ cho nên khi cô đối mặt với quản gia nhân viên phục vụ thì đặc biệt lễ phép khách khí, không hề có thói kiêu căng của nhà giàu quyền thế, cũng bởi vậy mà dì giúp việc trong nhà với nhóm tài xế đều vô cùng tôn trọng và thích cô.
“Để con đến làm.” Ôn Ninh mỉm cười đến gần, lấy đi chiếc tạp dề treo trên tường ấy rồi cúi đầu tự mình mang lên.
Mặc dù trong nhà có dì phụ trách đặc biệt nhưng Ôn Ninh cũng sẽ thường tự tay nấu ăn cho Hạ Chi Châu. Theo cô, rửa tay nấu canh vì người mình yêu là một điều cực kỳ hạnh phúc.
Đặc biệt là như tối hôm qua, sau khi hai người làm tình thì cảm giác thân mật tăng lên, vì anh cô làm chút gì đó thì cảm giác hạnh phúc sẽ cao hơn.
Không thể không nói chuyện chăn gối quả thật có tác dụng cực kỳ quan trọng trong vấn đề điều hòa quan hệ vợ chồng.
Từ lúc bọn họ dọn vào căn biệt thự này thì dì Lan đã tới đây làm việc nên có hiểu biết nhất định về Ôn Ninh, bà cười hỏi: “Cậu Hạ đã về rồi sao?”
“Dạ.” Ôn Ninh đi đến tủ lạnh kia rồi mở cửa lấy trứng gà.
Nụ cười của dì lập tức mập mờ, nói với dáng vẻ tôi hiểu: “Tôi biết rồi.”
Ôn Ninh thẹn thùng cười cười, gương mặt hiện lên hai vệt ửng đỏ.
Buổi sáng hôm nay, cô tự mình ninh cháo, chiên trứng gà, nướng bánh mì và còn làm một phần salad hoa quả.
Dì ở bên cạnh hỗ trợ, sau đó đưa từng món đến nhà ăn bên ngoài.
Đúng lúc này, Hạ Chi Châu cũng bước xuống từ trên lầu.
“Chào buổi sáng cậu Hạ.” Dì đặt bánh mì nướng trong tay lên bàn rồi ngẩng đầu nhìn anh cười nói, “Mợ tự mình làm bữa sáng cho cậu.”
Hạ Chi Châu vừa xuống lầu vừa cụp mắt cài cúc áo, nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn về phía nhà bếp.
Ôn Ninh bưng trứng gà mới vừa chiên xong đi ra, gương mặt dịu dàng cười nhoẻn: “Ăn sáng thôi.”
Hạ Chi Châu theo đó cong môi, “Vất vả cho em rồi.”
“Không vất vả.” Ôn Ninh thích thú nói như thế.
Sau đó, hai người mặt đối mặt ngồi xuống bên bàn ăn, cùng nhau thưởng thức bữa sáng.
Sau khi ăn xong, Hạ Chi Châu phải đến công ty, Ôn Ninh cũng phải đến phòng làm việc của mình nên cô lên lầu chuẩn bị thay quần áo.
Phòng để quần áo của hai người được dùng chung, hơn nữa mỗi một món đều là tự tay Ôn Ninh sắp xếp. Cô thích đặt quần áo của mình và Hạ Chi Châu chung với nhau. Thí dụ như bên cạnh áo ngủ của mình là của anh, bên cạnh lễ phục của anh là lễ phục của mình, mà bên cạnh giày cao gót của mình là giày da của anh…… Như vậy trực quan sẽ khiến cô cảm giác được bản thân gần gũi hơn với Hạ Chi Châu.
Tâm tư của cô dành cho anh rất nhiều chi tiết đều được giấu trong cái nhà này.
Những chiếc áo được treo ngay ngắn thành một dãy, cô đi đến trước giá áo, ánh mắt trong lúc vô tình đảo qua ngăn tủ bên cạnh thì phát hiện điện thoại của Hạ Chi Châu ở kia.
Có lẽ là lúc thay quần áo anh đặt ở đấy, lúc đi thì quên cầm theo.
Người hiện đại gần như không thể rời xa điện thoại, đặc biệt là với thân phận như Hạ Chi Châu, một cuộc điện thoại một cái tin nhắn đều có thể liên quan đến chuyện hợp tác trăm triệu, lát nữa cô phải đưa qua đó cho anh mới được để tránh chậm trễ chuyện quan trọng của anh.
Ôn Ninh nghĩ như vậy nên vội vàng vươn tay lấy một chiếc áo, tranh thủ thời gian thay cho mình.
Chỉ là không ngờ đến cô mới vừa cởi áo ngủ trên người xuống thì bên ngoài phòng ngủ lại đột nhiên vang lên tiếng bước chân.
Bước chân vội vàng, chờ lúc Ôn Ninh nghe thấy thì Hạ Chi Châu đã đi nhanh xông vào phòng để quần áo.
Ôn Ninh theo bản năng giơ tay vớt áo tắm dài của mình chặn trước ngực, quay đầu sang nhìn thì thấy là chồng mình đã đi mà quay lại.
Bước chân của Hạ Chi Châu khựng lại, ánh mắt lại không e dè trực tiếp dừng ở trên người cô.
Nước da cô cực trắng, hơn nữa cực kỳ mềm mại, tùy tiện chạm vào một chút là dễ dàng bị bầm tím một mảng. Nhìn xem, trên người cô bây giờ có không ít vết tích đêm qua anh để lại.
Tuy rằng lúc này nhìn thấy Hạ Chi Châu, Ôn Ninh đặc biệt vui mừng vì người tiến vào không phải là dì giúp việc trong nhà mình nhưng tình hình trước mắt này hình như cũng cũng không khả quan mấy.
Hạ Chi Châu mặc chỉnh tề đến như vậy nhưng cô lại áo rách quần manh, mãnh liệt đối lập quá khiến người ta cảm thấy xấu hổ.
Ôn Ninh cắn môi, rụt bả vai hận không thể trực tiếp ẩn thân.
Hạ Chi Châu thấy cô gần như ẩn mình trong dãy móc treo áo thì ho nhẹ một tiếng rồi dời tầm mắt từ trên người cô sang nhìn lướt qua nơi khác: “Có nhìn thấy điện thoại của anh không?”
Nghe được câu hỏi đứng đắn của anh như thế, Ôn Ninh mới tránh khỏi hơi xấu hổ, một tay đè lên áo ngủ trước ngực, một tay lấy điện thoại đặt trên ngăn tủ bên cạnh rồi vươn tay đưa cho anh, “Ở đây.”
Hạ Chi Châu tiến lên vài bước, giơ tay muốn nhận mà đúng lúc này điện thoại vang lên.
Ôn Ninh cụp mắt nhìn một cái, phát hiện không ngờ lại là dãy số không lưu tên tối hôm qua.
Cả người cô ngơ ngẩn mà cánh tay đang vươn ra của Hạ Chi Châu sau khi nhìn thấy dãy số kia thì cũng ngừng lại, động tác ngừng ở giữa không trung.