Nhan An An nghĩ thế nào cũng không ra công ty làm ăn như thế nào lại cử một người như thế nào đi ký hợp đồng, nhưng là cũng đã tới rồi, cô cũng không thể bỏ dở giữa chừng. Hơn nữa đây là vì lợi ích của công ty, không thể vì sự không cảm tính của mình mà quyết định.
“Nhan tổng, không nghĩ tới cô mới trẻ tuổi đã có thể ngồi lên vị trí tổn tài, rất giỏi, rất ghê gớm. Tôi đã lớn tuổi như vậy nhưng ở công ty chỉ có thể liều sống thiếu chết mà tìm kiếm nhà đầu tư cầu hợp tác. Nhan tổng ưu tú như vậy, tôi muốn kính cô một ly.”
Lời trong lời ngoan đều là châm chọc, Nhan An An cũng không chút để ý.
Bàn tay của ông ta ở bên người thư ký được một bước lại lấn thêm một tấc, cho nên ly rượu rót cho Nhan An An liền bị tràn ly.
Đinh Duyệt tiến lên một bước mở miệng nói:”Lưu tổng, Nhan tổng của chúng tôi không được ly rượu như vậy, ly này tôi giúp ngài ấy uống.”
Cô cúi người muốn lấy đi ly rượu, kết quat lại bị tên Lưu Tụng rống một câu: “Cô là cái thá gì? Có thể dễ dàng thay thế Nhan tổng uống rượu sao?”
Đinh Duyệt còn muốn mở miệng giải thích thích, Nhan An An liền ngăn cản cô.
“Lưu tổng, tôi uống.”
Nhan An An cầm lấy ly rượu, đàn áp sự phẫn nộ trong anh mắt xuống, đem ly rượu kia một ngụm uống sạch.
Nếu đổi là trước kia, ai dám cùng cô nói chuyện như vậy, cô tuyệt đối liền đem ly rượu trước mắt hất lên mặt đối phương. Nhưng hôm nay cô là tổng tài của Nhan Thị, lại còn có đã đáp ứng đợi Tư Hành trở về, cho nên liền uống.
“Khổng hổ là Nhan tổng, tới, lại uống một ly nữa.” Thấy Nhan na An chần chờ, ông ta lại cười nói: “Nào có người mời rượu lại từ chối không uống, đúng không?”
Nhan An An cười cười, “Đúng vậy.”
Cô tiếp nhận ly rượu, lại uống lên ly thứ hai.
Đinh Duyệt ở một bên sốt ruột không thôi, dưới tình thế cấp bách, cô đành phải cúi người nói với Nhan An An một tiếng, “Nhan tổng, tôi đi toilet.”
Nhan An An ngầm đồng ý gật gật đầu.
Đinh Duyệt vừa ra khỏi phòng, lập tức gọi cho Tư hành một cuộc điện thoại, kể lại một chút tình huống.
Đến khi cô quay lại, Nhan An An đã uống thêm vài ly, gương mặt cũng dần đỏ lên.
“Nhan tổng, đừng uống nữa.”
Đối diện người đàn ông bắt đầu bất mãn, hướng về phía Đinh Duyệt mắng: “Cô là tổng tài hay Nhan tổng mới là tổng tài, làm trợ lý thì nên làm trợ lý, nhìn vị trợ lý bên người tôi mà học hỏi.”
Đinh Duyệt phảng phất như không nghe thấy lão ta nói gì, liền đưa cho Nhan An An một ly nước ấm, kiên nhẫn nói: “Nhan tổng, uống trước một ngụm nước.
Lưu Tụng uống không ít rượu, đột nhiên đứng lên, một tay đem ly nước trong tay Đinh Duyệt đánh văng ra ngoài, nước ấm toàn bộ bắn hết lên người Đinh Duyệt.
Ông ta hùng hùng hổ hổ nói: “Nếu muốn hợp tác, còn muốn uống nước sao, cô nếu lại tôi cùng Nhan tổng bàn chuyện liền cút.”
Nhan An An vốn dĩ cũng đã nhẫn nhịn lão ta lâu thật lâu, cái hạng mục này mọi người trong công ty đã chuẩn bị tận một tháng, cô không muốn lãng phí công sức của mọi người, cho nên vẫn luôn chịu đựng lại chịu đựng.
Nhưng là, chọc ghẹo cô thì có thể nhưng lại dám khi dễ người của cô thì không thể.
Cô đứng lên, nỗ lực cố gắng đứng vững, lúc này trên ghế ba người đều nhìn cô, không biết cô muốn làm gì.
Nhan An An lại cầm một ly nước ấm, sau đó không lệch một chút nào, tất cả đều đổ lên mặt của lão ta.
Nhan An An cong cong môi, khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh, “Ông vừa mới làm cái gì, hiện tại tôi đều làm như vậy.”
Nhan An An lần này không có giữ lại, người có thể thỏa hiệp, nhưng là không thể nguyên tắc đều không cần, bảo vệ người của mình chính là nguyên tắc từ nhỏ đến lớn của cô.
Cô thư ký của lão ta cũng nhanh chóng đứng dậy đỡ lão họ Lưu từ dưới đất đứng lên, hai người vừa muốn rời đi, cửa đột nhiên truyền đến một trận cười.
Ngay sau đó, Tả Nhiên cùng Hàn Triết đẩy cửa đi vào.
Căn bản trong phòng chỉ có bốn cái ghế, lúc này lại có hai người tiêns vào, lập tức trong phòng liền có cảm giác chật trội.
Tả Nhiên trên mặt mang theo nụ cười, nhưng không có chỗ nào là vui vẻ, mà trên mặt Hàn Triết từ đầu đến cuối vẫn vô cùng lạnh nhạt.
“Lưu tổng, cứ như vậy mà muốn rời đi rồi?” Tả Nhiên cười như không cười hỏi lão ta, đôi mắt đào hoa đột nhiên trở nên sắc bén, không giống ngày thường vô cùng phong lưu, hôm nay ngược lại mang theo một tia hơi thở nguy hiểm.
“Tả, Tả thiếu, Hàn tổng, hai vị như thế nào lại tới?” Lưu Tụng vừa nhìn hai Tả Nhiên cùng Hàn Triết, đột nhiên lời nói, nói cũng không xong.
“Nghe nói là chị dâu của chúng tôi bị khi dễ, chúng ta liền tới đây nhìn thử.”
Lưu Tụng run rẩy hỏi: “Tả thiếu, vị nào mới là chị dâu của hai người.”
Tả Nhiên bình tĩnh mà chỉ chỉ về phía Nhan An An đang bị say.
Lưu Tụng lập tức nói xin lỗi: “Tả thiếu, tôi thật không biết Nhan tổng cùng với ngài có quan hệ, đêm nay chỉ là uống vài ly rượu, không có ý khác.”
“Ồ, không có ý khác, vậy cô gái kia trên người toàn là nước là như nào?” Tả Nhiên đột nhiên đem ánh mắt nhìn về phía Đinh Duyệt.
Đinh Duyệt không biết như thế nào sự việc lại đột nhiên chuyển lên người cô, đặc biệt là thời điểm bị Tả Nhiên nhìn chằm chằm, cô có chút lo lắng mà cúi đầu xuống.
“Tả thiếu, là ngoài ý muốn, thật sự chỉ là ngoài ý muốn, vừa mới không cẩn thận nên bị ướt mà thôi.”
Tả Nhiên đột nhiên lạnh giọng. “Lưu tổng, ông đang xem tôi là đứa trẻ lên ba mà lừa gạt sao?”
Lưu tổng lập tức khom lưng chắp tay quỳ lạy, hèn mọn xin tha.
“Lưu tổng, muốn tôi buông tha cho ông cũng đơn giản thôi, hợp đồng, ký!”
Ông ta đáp: “Ký, tôi liền ký.”
Tả Nhien câu môi cười, “Tôi lời nói còn chưa có nói xong ông đã đánh gãy rồi, muốn tìm đường chết? Còn có, đem toàn bộ rượu trên bàn uống hết cho tôi.”
Vì chọc ghẹo Nhan An An, Lưu tổng cố ý gọi toàn rượu có nồng dộ cao, nếu uống hết toàn bộ số rượu ở đây, cho dù là người sắt cũng không chịu nổi.
Nhưng là bị Tả Nhiên trừng, lão ta thật sự không có lựa chọn khác, “Tả thiếu, tôi uống, tôi uống.”
Tả Nhiên chính mình chỉ là một người buôn bán nhỏ, quán bar, nhà hàng, chỗ ăn chơi gì đó đều có, nhưng phía sau anh còn có cả tập đoàn Tả Thị, không phải là người mà Lưu Tụng có thể dễ dàng chọc tới.
Anh nhìn chằm chằm Lưu Tụng rót rượu ra, sau đó ông ta nhìn một lúc một ngẩng đầu uống cạn, lúc này Tả Nhiên mới xoay người đối diện với Đinh Duyệt mở miệng nói: “Bên kia có cái khách sạn, trước hết đưa chị dâu đến đó nghỉ ngơi.”
“Ân.”