Tác giả: Tùng Lan
Editor: Tiểu Màn Thầu
Chuông tan học vang lên, Lâm Sơ lẫn trong đám học sinh bước ra khỏi cổng trường.
Có rất nhiều người ở cổng trường
Nhưng không có màu tóc vàng
Cô nhấc dây đeo của cặp, không nhìn thêm nữa, tiếp tục đi về phía trước.
Bên đường có tiếng cười lớn...
Lâm Sơ rất nhạy cảm với loại âm thanh này.
Bên cạnh cửa hàng tiện lợi, nhóm nam sinh nữ sinh tụi tập thành bầy, đồng phục khác nhau, Màu tóc xanh đỏ vàng như đèn giao thông
Trong nháy mắt cô lập tức thấy Lý Tư Xảo, theo bản năng muốn trốn thoát, đi được vài bước liền khựn lại.
Ngẩn đầu nhìn lần nữa
Mái tóc vàng quen thuộc đung đưa trong gió, chiếc khóa kéo đồng phục đen trắng bị bung ra.
Thiếu niên và Lý Tư Xảo đứng đối mặt nhau. Anh rũ mắt xuống cùng lúc cô ta đột nhiên mỉm cười.
Lâm Sơ cụp mi, che đi cảm xúc, bước nhanh rời đi.
Thua cuộc.
Ai cũng nhận thức được mối quan hệ không tồi này.
Trong công viên bên đường, ông lão đang chơi cờ, bà lão đi dạo, Đường băng ghế dài không ai, thùng rác cũng không đầy.
Lâm Sơ yên vị ngồi trên băng ghế, từ trong cặp sách lấy ra một hộp thuốc nhỏ
Cô gập góc quần lên vài lần để lộ vết thương ở bắp chân, mở hộp sắt nhỏ lấy ra một cục bông tẩm cồn đã được khử trùng sơ cứu thành thạo
“Bị thương?”
Giọng nói yếu ớt truyền đến bên tai
Lâm Sơ khẽ nhướng mi. Không nhìn lên, Cô bỏ ống quần, bên tay tiếp tục sát trùng vết thương
Ghế dài nặng trĩu, mọi người lần lược ngồi vào ghế trống bên cạnh.
Trần Chấp quay đầu lại nhìn cô đang khử trùng, lập tức thờ ơ hỏi:
“Ai làm?” Không có một tiếng hồi đáp
Anh kéo cổ tay cô, nâng vết thương lên phía trước liếc mắt, cũng lười xử lý, “Ai làm vậy?”
Lâm Sơ không thoải mái với sự đụng chạm, cô cau mày, rụt tay lại.
Trần Chấp nhìn thoáng qua vẻ mặt của cô, anh nghĩ đến việc tối hôm qua nắm cổ tay thiếu nữ cô cũng vội rút ra
“ghét bỏ tôi?”
“Không.”
Cô từ đầu đến cuối đều không ngước mắt lên.
“Sợ tôi sao?”
“Không có.... ”
Anh không nói nữa, nhưng cũng không buông tay, sau nửa phút im lặng, Lâm Sơ Không muốn liên lụy anh bị đám người Lý Tư Xảo biết
Điều chỉnh giọng điệu, nhẹ nhàng nói: “Muộn rồi, tôi phải về nhà.”
Trần Chấp chăm chăm nhìn cô, lực đạo từ năm ngón tay tăng lên
Lâm Sơ cau mày, nhưng cũng không nói gì.
Anh lạnh lùng nhếch môi dưới, “Nói dối."
Buông cánh tay thiếu nữ. Lâm Sơ lập tức kéo tay áo lên, ném đồ đã dùng vào thùng rác, đeo cặp sách lên lưng rồi im lặng rời đi.
Trần Chấp không ngăn cô lại, nhìn bóng dáng nhỏ tập tễnh ra khỏi công viên sau lưng là chiếc cặp nặng trĩu.
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Trong hộp đêm, Nhiều ánh đèn màu đung đưa, xoay vòng. Chúng nhấp nháy, mờ ảo. Trên bàn đầy rượu với trái cây, người tụ tập chơi game, hát múa,
Trần Chấp ngồi ở góc sô pha, nửa mê nửa tỉnh.
"Chấp ca đây là KTV. Mọi người đều vui vẻ chơi. Ngày nào cậu cũng chỉ nằm dài, Không chán a?"
Tiền Khiêm mở hai chai bia, một cho hắn, một cho Trần Chấp
Thiếu Niên nhận lấy nó nhưng không uống
"Bạn gái Từ Dật ban nào?”
Anh đột nhiên hỏi. Tiền Khiêm ngơ ngác một lúc sau mới phản ứng lại.
"Bạn gái Từ Dật? Cậu hỏi cô ấy làm gì?" Anh nhớ lại nữ sinh lúc chiều, thân hình khá chuẩn mặc đồng phục học sinh cũng ổn, có điều không ngực.
Tiền Khiêm nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không nhịn được hỏi: “Đừng nói cậu coi trọng người ta nga?”
Trần Chấp không cảm xúc liếc nhìn hắn
Tiền Khiêm nhún vai, cho rằng anh không có hứng thú với bạn gái Từ Dật, "Đùa thôi. Được rồi, tôi đi tìm hiểu."