Tác giả: Tùng Lan
Editor: Thể màn thầu
Chuông tang học vừa vang, tiếng bàn ghế di chuyển, Những cuộc trò truyện trộn lẫn tiếng soạt soạt do cất sách vở. Tạo nên khung cảnh ồn ào
Lâm Sơ vẫn không nhúc nhích, yên lặng nhìn họ
Như thường lệ Đám người Lý Tư Xảo ra từ cửa sau, đi qua chỗ của cô, sẽ vỗ bàn nói câu quen thuộc: “Gặp lại sau, tiểu tạp chủng.”
Hôm nay không có gì.
Như những đồng học khác, Lâm Sơ chép bài, sắp xếp bàn học sách vở, Đồng phục trên người giống nhau, hành động cũng vậy. Họ tựa như bức họa người trong mắt cô.
Mở khóa cặp sách chuẩn bị cất đồ vào, cô chợt cứng người khi nhìn thấy bên trong
có túi áo khoác màu đen của Trần Chấp
Lâm Sơ trầm mặc một hồi, lấy áo ra, tiếp tục chuyển sách vào trong.
Quảy cặp trên vai, Lâm Sơ bước ra cổng trường, đi đến nơi đã hẹn trước
Trong thành phố cổ tấp nập, Cây Xanh cổ thụ nối đuôi, xem kẻ rậm rạp bắt tay nhau vắt vẻo sát đường nhựa rộng. Mặt trời hắt qua tòa nhà thương mại xuyên vào những kẽ hở giữa các cành cây, tô điểm cho ô cửa sổ trong suốt từ trần đến tầng thấp nhất sáng lung linh
Nhìn đến nơi lấp loáng.cô tình cờ thấy Trần Chấp
Cách vách quán cà phê, Thiếu niên đứng trước khu trò chơi, bên cạnh điểm sáng, cúi đầu nghịch điện thoại. Vô tình ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Sơ
Hai người nhìn nhau một lúc.
Cô ra hiệu cho anh
“Quần áo của cậu.” Lâm Sơ tiến đến đưa túi áo cho anh, “Hôm qua tôi giặc rồi.”
Trần Chấp cầm lấy.
Lâm Sơ xoay cặp sách ra trước mặt anh, lấy trong đấy một hộp sữa chua.
"Cái này cho cậu. Hôm qua, cám ơn cậu..."
Hộp sữa chua được bọc bằng lớp giấy ăn, mặt trên là một nửa lô hội, bàn tay thiếu nữ bao trọn lấy
Trần Chấp không nhận lấy, nhìn chằm chằm ngón tay cô hỏi: “Ngón tay bị sao vậy?”
“Hả?”
Lâm Sơ cúi đầu, phát hiện trên ngón áp út có vết xước, “ah, chắc vô tình bị thương ”
Trần Chấp nhìn cô, nhận lấy hộp sữa chua
Từ xa có một chiếc xe buýt chạy tới, vừa hay là chuyến về nhà
Lâm Sơ do dự, chỉ tay lên, "Chiếc xe buýt đó..."
Trần Chấp nhìn theo hướng cô nói: "ân".
Bên cạnh quán cà phê là trạm xe. Lâm Sơ nắm dây đeo cặp nói nhỏ: “Vậy...tôi đi đây”
Trần Chấp một tay đút túi quần, không nhúc nhích.
Cô vẫy tay với anh, “Hẹn gặp lại.”
Lâm Sơ xoay người, vừa đi được hai bước, người phía sau đột nhiên gọi cô.
“Này.”
Cô quay đầu lại.
Trần Chấp đứng yên, đầu nghiêng về phía cô, vạt áo sơ mi trắng, theo làn gió bay nhẹ. Mái tóc màu vàng của anh ấy bồng bềnh hơi rối vì gió, lông mày đen như mực, vô cùng nghiêm nghị
Cơn gió thoảng qua, Nhàn Nhạt nói một câu:
"Em nghĩ sao? Muốn cùng tôi yêu sớm không?"