Chớp mắt một cái là hết tháng 9, cũng có nghĩa là kỳ thi tháng đầu tiên sau khai giảng sắp tới.
Rất nhiều bạn học than khóc ở khắp mọi nơi, mặc dù kỳ thi tháng không phải kỳ thi quá lớn, nhưng chỉ cần là kỳ thi thì chẳng ai thích cả.
Nhưng bất cứ việc gì cũng sẽ có ngoại lệ, chẳng hạn như bạn nữ sinh nào đó thực là vui vẻ vỗ vỗ vai Tô Hoài ở trên hành lang: “Tô Hoài, cuối tuần sau là đến kỳ thi tháng rồi, tớ kích động quá đi.”
(Học tra như tui thì hơi mệt ấy ♡˖꒰ᵕ༚ᵕ⑅꒱)
Hai tay Tô Hoài đút túi, cũng không quay đầu lại, chỉ nói: “Ồ.”
Tô Hoài đang đi cùng Ninh Manh sở dĩ là bởi vì giáo viên Tiếng Anh lúc trước khi tan học đã kêu lớp trưởng đến văn phòng lấy bài tập, còn đặc biệt thêm một câu: “Tô Hoài, em cũng cùng đi đi, một mình Ninh Manh không thể ôm hết được.”
Vì vậy, cậu đành “lâm nguy thụ mệnh”*, không thể từ chối.
(*nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, nghĩa của cụm này cũng không khó dịch lắm nhưng tớ thấy viết rõ ra thì nó nhẹ nhàng quá nên giữ nguyên. ◕દ◕)
Lúc này người nào đó vẫn không để yên, ríu rít không ngừng bên tai cậu.
Thật vất vả mới đến được văn phòng, cậu chỉ muốn ôm bài tập rồi đi luôn, ai mà biết các giáo viên đều ở trong văn phòng, nhìn thấy Ninh Manh thì đều khen ngợi: “Ninh Manh à, sắp đến kỳ thi tháng rồi, biểu hiện cho tốt nha.”
Ninh Manh cũng gật gật đầu: “Vâng ạ, em sẽ thi thật tốt, đạt kết quả cao ạ.”
Tô Hoài tùy ý liếc cô một cái, cô nàng này từ khi nào trở thành trò cưng của cái văn phòng vậy.
Kết quả một giây sau, giáo viên Toán đã mở miệng: “Tô Hoài, em có thành tích tốt, lại là bàn cùng bàn với Ninh Manh, nếu có rảnh thì hãy phụ đạo cho Ninh Manh nhiều hơn đi.”
Tô Hoài trầm mặc gần đầu, tuy rằng nhìn qua có vẻ rất không tình nguyện.
Ninh Manh cười với giáo viên nói lời này, chậm rãi đi tới chỗ của giáo viên Tiếng Anh, nhìn hai chồng bài tập trên sách*, cô sắn tay áo chuẩn bị ôm lấy.
(Đoạn này tớ thấy hơi kỳ kỳ, “trên sách” là sao ta, nhưng so với bản raw thì đúng là 书上.)
Kết quả, vừa mới đưa tay ra, người bên cạnh đã lấy hơn nửa từ chồng của cô đặt lên chồng của cậu.
Ninh Manh nhìn cái người đã ra khỏi văn phòng, lại nhìn xuống năm sáu quyển còn lại trên tay mình, cảm thấy có hơi nhẹ nhàng quá rồi.
Cô chạy ra đuổi theo Tô Hoài, còn may Tô Hoài lớn lên cao ráo, chồng sách nhân đôi lên cũng chỉ cao ngang ngực cậu, nếu Ninh Manh mà một mình ôm nhiều như vậy, nhất định là vở cao hơn người.
Cô thấy Tô Hoài ôm nhiều như vậy liền nói: “Tô Hoài, có nặng lắm không, cậu đưa cho tớ đi, tớ ôm được mà.”
Ninh Manh không phải là cậy mạnh mà cô thật sự có thể ôm được, bởi vì cô đang học Karate, tuy rằng thoạt nhìn trông dáng người nhỏ nhắn, lại thấp và gầy, nhưng sức vẫn rất khỏe, cũng chẳng biết từ đâu ra.
Tô Hoài không nhìn cô, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước đi tiếp: “Không nặng.”
Vì vậy, hai người họ cùng nhau tạo nên một mỹ cảnh tuyệt đẹp.
Có không ít nữ sinh lớp bên cạnh chạy ra xem Tô Hoài, nhưng thấy Ninh Manh đang đi theo Tô Hoài thì rất tức tối, lại nhìn thấy Tô Hoài ôm nhiều sách như vậy trong khi Ninh Manh chỉ cầm một chút lại càng tức hơn.
“Tại sao Tô Hoài phải ôm nhiều sách như vậy, Ninh Manh chỉ cầm có ba bốn quyển, cô ta là “kiều hoa*” sao??”
(*Kiều hoa: những bông hoa mỏng manh, cũng là chỉ những người con gái yếu ớt. Nguồn: Baidu, tớ nghĩ chắc cũng chắc ai vào link tớ tra để đọc xem nó là gì đâu nên từ giờ tớ sẽ chỉ để là Baidu hay Google ngắn gọn như này thoi nhé (*^3^)/~♡)
“Người ta đúng là như vậy nha, bông hoa trong nhà kính đấy ~ chẳng lẽ cậu không biết chú của cô ta chính là giáo sư Thẩm sao?”
“Cô ta thật là phiền quá đi, nhất định là cô ta giả bộ nhu nhược nói mình không ôm được, rồi để Tô Hoài ôm hộ cô ta luôn.”
“Nếu cậu có thể không biết xấu hổ như cô ta thì cậu cũng có thể được ở bên Tô Hoài rồi đấy.”
“A, tớ học không có nổi nha.”
…. ….
Hôm nay, nữ sinh ghét Ninh Manh cùng với nữ sinh thích Tô Hoài vẫn là số lượng như nhau.
Trở về lớp học, Tô Hoài nhớ đến lúc ở văn phòng giáo viên có nói cậu phụ đạo thêm cho Ninh Manh, vì vậy nói cho có lệ: “Không hiểu gì có thể hỏi tôi.”
Nhưng Ninh Manh lại lắc đầu, chuyên tâm viết những đề sai vào vở, trả lời cậu: “Không cần, tớ hiểu rồi.”
“……”. Tô Hoài ngẩng đầu nhìn cô, cậu đúng là tự mình đa tình nhỉ.
Nhưng không biết tại sao, từ khi học kỳ này bắt đầu Ninh Manh đã rất nghiêm túc học tập, tuy rằng trước đó cô cũng đã đi học rất nghiêm túc rồi, nhưng đều không tập trung bằng học kỳ này.
Tựa hồ….. thời gian đến tìm cậu cũng ít hơn.
Hình như là thực sự rất coi trọng kỳ thi lần này.
Tô Hoài sớm đã tự học đến chương trình đại học năm 2* rồi, vì vậy kiến thức lớp 11 đối với cậu là vô cùng đơn giản, đi học không nghe giảng thầy cô cũng sẽ không nói gì, nhưng Tô Hoài vẫn là một học trò tốt, đây chính là nguyên nhân vì sao cậu là một học sinh đặc biệt ưu tú.
(Bạn Tô Hoài đúng là học thần a, chưa thi đại học đã học đến chương trình năm 2, lúc đầu tớ hơi ngờ hay là lớp 12 nhưng lớp 12 thì phải là cao tam mới đúng chứ, còn đại nhị là năm 2, rồi lên baidu tra thì đúng đại nhị là khoảng 19, 20tuổi, tức là đại học năm hai thật. Tại hạ bái phục (づ ̄ ³ ̄)づ)
Buổi tối lúc tan học về nhà, Ninh Manh tay cầm hai quai cặp sách, có chút mong chờ hỏi: “Tô Hoài, nếu thành tích của tớ cải thiện, cậu có thể thích tớ một chút không?”
“Sẽ không.” Nhanh chóng quyết đoán chắc như đinh đóng cột.
Ninh Manh ngẩn người rồi cười ngốc nghếch: “Hì hì, không sao cả, thành tích của tớ mà cải thiện thì ít nhất cũng khiến mẹ tớ vui vẻ.”
Trong não Ninh Manh chỉ có ba thứ: Tô Hoài, ba mẹ và Thẩm Diệc Thư.
Tô Hoài nhìn cô cười, không biết vì nguyên nhân gì, có lẽ là do tia sáng ban đêm đúng lúc vô cùng say đắm lòng người, hoặc có thể cậu bị lóe mắt bởi ánh đèn neon, ma xui quỷ khiến mà nói:
“Tôi cũng sẽ rất vui vẻ.”
“Hả?”. Nữ sinh bên cạnh ngẩng đầu, không rõ mà nhìn cậu.
Cậu khụ hai tiếng rồi chêm thêm: “Là vì tôi không thích người ngu ngốc đi theo mình.”
Ninh Manh trước đó cũng từng nghe cậu nói như vậy, lúc cô nghĩ Tô Hoài thật sự là không thích con gái ngốc, nếu không thì sao có thể lặp lại những hai lần, cô nhất định phải thi cho thật tốt, đạt thành tích thật cao mới được.
Cô gái bên cạnh bỗng nhiên tràn đầy ý chí quyết đấu, không ngừng từ đắm chìm trong thế giới của mình.
Tô Hoài lại cảm thấy may mắn, cũng may bây giờ là buổi tối, tia sáng rất mờ, hơn nữa thị lực Ninh Manh cũng khôn tốt lắm, nếu không nhất định sẽ bị cô nàng phát hiện tai mình đỏ.
Cậu vừa rồi, là muốn nói cái gì vậy?
Chỉ có bản thân cậu biết, người “tâm khẩu bất nhất” thật sự là ai?
(*Lời nói không đúng với ý nghĩ trong lòng.)
Rất nhanh là đến kỳ thi tháng, buổi tối trước một ngày, Ninh Manh đã nhắn tin nhắc nhở cậu phải mang theo bút chì 2B, bút gel cũng phải chuẩn bị cho tốt, quả thật là so với mẹ cậu còn chu đáo hơn.
Mẹ của Tô Hoài là một người đại mỹ nhân cóa tính cách phóng khoáng, là bạn tốt của mẹ Ninh Manh, vẫn luôn xem Ninh Manh như con gái ruột mà đối xử, còn thường xuyên nói giỡn bảo cậu sau này cưới Ninh Manh về làm con dâu.
Có đôi khi Tô Hoài không hiểu nổi, một người dịu dàng, ôn như như dì Ôn có thể là bạn tốt với người mẹ không nghiêm túc của mình được cơ chứ?
Có điều mỗi khi cậu nghĩ như vậy, thì lại nghĩ cũng chẳng phải có gì là kỳ lạ cả.
Cũng giống như cậu vậy mà có thể chịu đựng Ninh Manh được suốt 11 năm, cậu chưa bao giờ hiểu nổi nó.
Sáng sớm hôm sau, Tô Hoài đã được Ninh Manh tặng cho “đoạt mệnh liên hoàn call*” rõ ràng cậu nhớ rõ tối hôm qua đã đặt đồng hồ báo thức là 6:30 rồi, kết quả cầm điện thoại lên mới thấy mới có 6:10 thôi.
(*là dạng tiếng lóng, kỹ năng mà các bạn gái thường sử dụng khi không gặp được bạn trai mình 〜( ̄▽ ̄〜), người bạn trai sẽ liên tục nhận được cuộc gọi của bạn gái mình để thúc giục anh ta làm việc gì đó. Nguồn: Baidu)
Tô Hoài là kiểu người mắc chứng rối loạn ám ảnh tâm lí cưỡng chế**, nhất định đồng hồ báo thức phải kêu lên thì cậu mới dậy, nếu vì lí do khác mà thức dậy sẽ cảm thấy rất khó chịu.
(** Rối loạn ám ảnh cưỡng chế là một loại rốiloạn lo âu, trong đó có suy nghĩ và lo sợ không hợp lý (ám ảnh) dẫn đến tham gia vào các hành vi lặp đi lặp lại. Nguồn: Google)
Cậu luôn luôn tức giận khi thức dậy, nhìn đến tên người gọi, tâm tình càng không tốt hơn, ngữ khí trầm xuống, còn có chút giọng ngái ngủ nói: “Cậu điên à?”
Đầu bên kia điện thoại là giọng nói trong trẻo của con gái: “Alo, Tô Hoài à, dậy đi thôi, hôm nay đi thi đó.”
Giọng nói của Ninh Manh rất êm tai, là cái loại giọng nói mà hầu hết các bạn nam đều thích ở các bạn gái nhỏ, giống như hoàng oanh vậy, nhưng giờ phút này Tô Hoài chỉ cảm thấy đó là tiếng ồn.
Cậu bực bội mà cúp máy, không muốn nghe cô nàng kia nói tiếp chút nào.
Kết quả vừa mới nằm xuống chưa được mười giây thì điện thoại lại vang lên, cậu liền cúp máy luôn.
Ba giây sau, lại vang lên, cậu lại cúp máy.
Hai giây sau…….
Điều này cứ lặp lại như vậy, mãi đến khi mà không biết cậu đã cúp điện thoại bao nhiêu lần, Ninh Manh mới ngừng gọi.
Tô Hoài xoa xoa đầu, trở mình chuẩn bị ngủ tiếp, ‘reng reng reng ~~’ đồng hồ báo thức vang lên…….
Tô Hoài ngồi dậy, cảm thấy toàn thân mệt mỏi, cậu nghĩ Ninh Manh đúng thật sự là khắc tinh của cậu mà.
Sau khi xử lí xong thì đi ra cửa, thấy cô đứng ngoài cửa vẫy tay với cậu, hôm nay còn đặc biệt mặc một bộ quần áo màu đỏ bên trong áo khoác đồng phục, không cần hỏi Tô Hoài cũng biết là do sự mê tín của Ninh Manh, lúc đi thi là phải mặc màu đỏ.
“Tô Hoài, cuối cùng thì cậu cũng chịu dậy rồi, có phải cậu quên hôm nay phải đi thi không? May mà tớ gọi cho cậu đấy.” Nữ sinh bên cạnh trưng ra vẻ mặt “may mà có tớ đấy”.
Tô Hoài rất muốn phản bác lại cô, nhưng ngẫm nghĩ lại thì cũng vô ích thôi.
6:55, hai người đến trường từ rất sớm, trường học chỉ vừa mới mở cổng, Tô Hoài nhìn trường học trống trải lại nghĩ đến giấc mộng đẹp của bản thân bị quấy rầy.
Một lát sau, sắc trời dần dần sáng lên, mùa hè bình minh lên sớm, qua 7:00 đã rất sáng rồi, học sinh, giáo viên cũng lần lượt đến hết.
Bởi vì là lớp trưởng, nên Ninh Manh và Tô Hoài được giao nhiệm vị sắp xếp phòng thi, các bạn còn lại thì ở trong lớp ôn tập lại, đúng 9:00 sẽ bắt đầu thi.
Đi đến phòng học trống ở tầng dưới, Tô Hoài phụ trách dọn bàn, còn Ninh Manh quét dọn cho sạch sẽ phòng học.
Thu dọn hồi lâu, cuối cùng chỉ còn lại việc dán tên công tác.
Tô Hoài nhanh chóng cắt tên từ trên giấy A4 xuống, đưa cho cô, sau đó cậu lấy keo nước trên bàn đi xuống: “Tôi bôi keo ở góc trên cùng bên trái mỗi bàn, cậu cứ trực tiếp dán lên là được rồi.”
Ninh Manh gật đầu, cô trước kia cũng chưa từng sắp xếp phòng thi, đây là Tô Hoài đang chỉ cô.
Vừa lúc, phòng thi mà bọn họ sắp xếp là phòng thi hạng nhất, cũng chính là phòng thi của Tô Hoài, thành tích hạng nhất, vị trí dĩ nhiên cũng là số 1.
Ninh Manh nhìn cái tên trên tay nói: “Nếu như tớ có thể thi cùng phòng với cậu thì tốt biết mấy.”
Tô Hoài dừng lại động tác bôi keo, không nói gì.
Hai mươi phút sau, hai người cuối cùng cũng đã sắp xếp phòng thi xong xuôi.
Sau khi trở về phòng học, Ninh Manh lại bắt đầu nghiêm túc ôn tập, không bỏ qua thời gian cuối cùng.
Tô Hoài thì gục trên bàn ngủ thêm một chút, cảm giác bị điện thoại đánh thức thực sự là không thoải mái chút nào, nhớ lần trước gọi cho cậu là một thành viên đội bóng rổ, đã bị kéo vào danh sách đen rồi.
Trong phòng học bây giờ chỉ còn tiếng lật trang, dù sao học sinh lớp 1 cũng là học sinh top đầu của trường, lúc này trật tự thật sự rất tốt, không giống lớp bên cạnh vẫn đang chơi đùa.
Thời gian trôi qua thật nhanh chóng, 8:50 tiếng chuông vang lên, nhắc nhở thí sinh chuẩn bị đến phòng thi của mình.
Tô Hoài vừa đúng lúc tỉnh dậy, vừa vặn lúc chuông chuẩn bị kêu, ngủ một giấc cũng có thể mơ tới Ninh Manh, đúng là ác mộng mà.
Nữ sinh bên cạnh đứng dậy đi ra ngoài, còn nói với cậu: “Tô Hoài, tớ đến phòng thi đây.”
Tô Hoài vừa mới tỉnh nên cũng không để ý lắm, đứng dậy lấy đồ dùng cần nhất chuẩn bị đi xuống tầng, thì phát hiện trong ngăn kéo của Ninh Manh có một túi đồ dùng học tập…
Cậu vừa mới nói, đúng là ác mộng.
Phòng thi của Ninh Manh ở tầng 4, bởi vì học kỳ 1 thành tích ở hạng trung bình, cho nên cách Tô Hoài những ba tầng.
Thầy giám thị nhắc nhở một lần cuối cùng: “Còn năm phút nữa là bắt đầu thi, các bạn học mang những thứ không liên quan ra khỏi phòng thi, đặc biệt là điện thoại, một khi phát hiện coi như gian lận mà xử lý…”
Ninh Manh nghe xong liền chuẩn bị đem cặp sách ra ngoài, kết quả quay trái quay phải đều không thấy túi đồ dùng.
Giáo viên ở trên bục giảng lại thúc giục một lần nữa, cô đành đem cặp ra ngoài trước.
Nghĩ nên đi tìm thầy giám thị nói một chút, kết quả còn chưa kịp mở miệng thì thầy giám thị đã nói: “Trước tiên trở lại chỗ ngồi đi, thầy có việc muốn nói.”
Ninh Manh bất đắc dĩ quay trở lại chỗ của mình, đang nghĩ ngợi xem nên làm cái gì bây giờ, thì cửa phòng học bị gõ hai tiếng, cũng đánh gãy lời của thầy giám thị.
“Thật ngại quá, em đến đưa đồ.”