Thấy trên mặt chàng trai không có bất cứ một phản ứng nào, Vu Tình Tình vội vàng nói thêm: “Bữa party night chào đón tân sinh viên hôm đó, trên ban công…”
Cô nói đến điều này khiến Tô Hoài hồi tưởng lại chút ký ức, hình như là cô gái đã khóc buổi tối hôm đó.
Anh nhìn cô gái: “Có gì sao?”
Vu Tình Tình chắp hai tay vào nhau nói: “Tớ là muốn cảm ơn cậu, buổi tối hôm đó may nhờ có cậu, bọn họ mới rời đi.”
Khuôn mặt Tô Hoài không có biểu cảm gì: “Không cần để ý, tôi tiện tay thôi, do bọn họ quá ồn.”
Lời này là sự thật, lúc đó phần lớn lí do là bởi vì mấy cô gái đó ồn ào đến nhức cả tai, vậy nên anh mới phải ra tay, giúp cô thực sự chỉ là tiện tay.
Trước giờ Tô Hoài không phải kiểu người thích lo chuyện bao đồng, mấy cái việc đâu đâu mà anh quản nhiều nhất chỉ có chuyện của Ninh Manh.
“Tớ là Vu Tình Tình, có thể cho tớ hỏi một chút tên của cậu không ạ?”
“Tô Hoài.”
Cô gái đang còn muốn nói gì đó, nhưng phía sau lại có mấy nam sinh đi tới, một người trong số họ đi từ xa đã hét ầm lên: “Hế lu anh Hoài.”
Là nhóm Tần Phóng, bọn họ mới từ tiệm net trở về, vừa đúng lúc bắt gặp Tô Hoài đang ở dưới lầu, vấn đề là Tô Hoài lại đang đứng cùng với một cô gái, mà cô gái này lại không phải Ninh Manh nữa chứ.
Hưmmmm.
Có phải là bọn họ xuất hiện không đúng lúc lắm không?
Tần Phóng theo bản năng từ xa đã hét gọi, lúc ấy anh chưa có chú ý đến xung quanh Tô Hoài, bây giờ lại gần mới phát hiện thì ra bên cạnh người nọ còn có một cô gái.
Đây là cái tình huống qq gì vậy chứ, chẳng lẽ Tô Hoài đã có niềm zui mới? Tình tay ba?
Ba tên thẳng nam đã tưởng tượng ra vô số khả năng NTR [*] trong đầu, sau đó lại nghĩ dù là như thế nào thì nghĩ như vậy cũng không hay cho lắm.
[*] 1 thể loại anime có kịch bản chung là nhân vật phụ cướp đoạt yêu của nhân vật chính,…
Nếu chưa gọi ầm lên thì bọn họ còn có thể làm bộ không quen biết mà trực tiếp đi qua luôn, nhưng bọn họ lại gọi ra rồi nên rất khó để không thực hiện tiếp bước tiếp theo, vì vậy Tần Phóng đành lúng túng ho khan hai tiếng: “Ách, anh Hoài, làm phiền rồi…”
Tô Hoài: “…”
Anh quét mắt qua biểu cảm của ba người kia là biết liền trong lòng họ đang suy nghĩ cái gì rồi, thế nên trực tiếp ngăn chặn luôn, cũng không để ý đến cô gái nhà người ta nữa mà nói: “Bớt tưởng tượng, tôi với cô ấy không thân.”
Lời vừa nói ra, hiện trường lập tức trở lạnh.
Trong lòng ba người nọ thầm nghĩ: Dù là như vậy cũng đừng nói ra trước mắt người ta chứ, người ta dù sao cũng là con gái đó, còn cần mặt mũi nữa.
Quả nhiên Vu Tình Tình nghe được lời này cũng có chút không biết làm sao, cô lập tức tìm lý do rời đi: “Tớ chỉ là muốn nói cảm ơn với bạn học Tô Hoài, vậy tớ đi trước đây.”
Nhìn bóng lưng người mới vừa rời đi, Tần Phóng cảm thán một câu: “Anh Hoài, có thể tìm được chị dâu nhỏ là may mắn của cậu rồi đó.”
Tô Hoài liếc anh ta một cái, không thèm lên tiếng.
Tần Phóng vỗ vỗ vai anh: “Cái loại tính tình giống như cậu, chỉ có mỗi chị dâu nhỏ mới nhìn trúng được.”
Tô Hoài hất “cái chân” của Tần Phóng ra rồi một mình bỏ đi, ánh mắt hàm ý “Đừng chạm vào ông đây”.
Kiều Viễn ở bên cạnh nhỏ giọng thì thầm: “Cậu nói xem anh Hoài ngoại trừ khuôn mặt thì còn chỗ nào tốt nữa không? Tính cách thì khó ở lên tận trời, ai mà chịu nổi.”
Tần Phóng: “Chuẩn vãi.”
Người phía trước thính lực vô cùng tốt, liền dừng bước quay đầu lại nói: “Lớn lên được như tôi đi rồi cũng được khó ở thôi.”
Ba người: “…”
Ninh Manh không trả lời tin nhắn của Tô Hoài nữa vì cô cho rằng từ “Hừ” kia tự thêm dấu chấm câu thì ý là kết thúc câu chuyện rội, vậy nên cũng cứ thế yên tâm học tập. (Tiểu Hoài chết tâm)
Bởi vậy mà chờ đến ngày hôm sau rồi Tô Hoài vẫn chưa thấy Ninh Manh tới tìm anh, anh cảm thấy Ninh Manh càng ngày càng hờ hững, vì thế liền suy nghĩ kỹ càng rồi lên mạng tìm đọc những kinh nghiệm yêu đương của người ta, đúc kết rồi ghi chép một bài, sau đó nhấn lại vào mục gửi tin nhắn gửi nội dung phần ghi chép cho Ninh Manh.
Lúc này Ninh Manh và Lâm Vưu Nhiên đang ngồi trong ăn mỳ trong một tiệm mỳ, buổi trưa tiệm đông khách, còn có người thì gọi cơm hộp nên đầu bếp nấu mì có hơi chậm.
Ninh Manh xem điện thoại liền thấy mười mấy cái tin nhắn Tô Hoài gửi.
【Ninh Manh, em phải nhớ cho kỹ những lời nói bên dưới của anh, đây là những suy xét của anh về sau này, không được có ý kiến khác, cũng không được chen lời vào.】
【Không được để điện thoại ở chế độ im lặng, cài đặt chế độ rung, không biết làm sao thì tra Baidu.】
【Mỗi ngày em đều phải chủ động gọi cho anh một cuộc điện thoại.】
【Thấy tin nhắn anh gửi tới thì phải lập tức trả lời ngay khi nhìn thấy.】
【Không được ra ngoài, nói chuyện, còn có cười đùa với tên con trai nào khác.】
… …
Lâm Vưu Nhiên buồn chán cũng lé mắt qua nhìn, sau đó lập tức hít thở sâu rồi chửi thề một tiếng, biểu cảm vô cùng lố lăng.
Ninh Manh quau đầu lại hỏi cô ấy làm sao thì nói: “Ăn nhiều đường quá, sún cả răng.”
Thế nhưng trong lòng Ninh Manh lại hết sức vui mừng, cô chưa từng một lần nhận được nhiều tin nhắn như vậy từ Tô Hoài, trước đây toàn là cô gửi đến 5-6 câu, một lát sau anh mới trả lời lại 1-2 chữ, bây giờ lại nói với cô nhiều như vậy, khiến cô từ từ cảm nhận được, Tô Hoài là thực sự thích mình.
Cô suy nghĩ đến Tô Hoài liền mỉm cười rạng rỡ, Lâm Vưu Nhiên thấy cô ngốc dán mắt vào màn hình rõ lâu, ra vẻ bất đắc dĩ nói: “Người đang yêu đều thật là ngốk nghếck mà ~”
Tuy nhiên đồng thời cũng có chút ngưỡng mộ, Ninh Manh chỉ toàn tâm toàn ý nhìn về phía trước, mà phía trước của cô ấy chính là Tô Hoài, ngay cả khi đứng giữa biển người mênh mông thì cô ấy cũng chỉ cần vẫy tay một cái, người đó nhất định sẽ dừng chân nhìn lại,… Đó là loại cảm giác thế nào nhỉ.
Cô tưởng tượng hổng ra, chỉ biết chắc chắn sẽ rất tốt đẹp.
Từ sau khi Ninh Manh tham gia hội sinh viên đương nhiên sẽ phải bắt đầu làm các công việc của hội, cũng may là chị gái nhỏ xót cho cô là sinh viên năm nhất, chương trình học lại nhiều nên không giao cho cô quá nhiều công việc, chỉ đơn giản là đi tuần tra các giờ học.
Bởi vậy trước mỗi buổi học, Ninh Manh đều phải đi tuần tra một vòng hết khu dạy học, mặc dù lết lên lết xuống rất mệt, nhưng vẫn có một điểm lợi chính là cô có thể nhìn thấy Tô Hoài.
Có một hôm, Tô Hoài đang ngồi chơi game cùng mấy người Tần Phóng ở cuối lớp, vừa vào học không bao lâu thì cửa sau có một tiếng “két”, theo ý thức an toàn Tần Phóng liền quay đầu ra nhìn, rồi lại quay đầu lại.
(Hội này dám chơi game trong giờ học)
Giây tiếp theo anh ta đột nhiên xoay qua, đẩy đẩy người bên cạnh mình: “Anh Hoài, anh quay đầu lại đi.”
Tô Hoài lườm Tần Phóng một cái, không thèm để ý đến mà nhìn vào màn hình điện thoại tối sầm của anh ta nói: “Cậu chết rồi đó.”
Tần Phóng lại đẩy anh hai cái nữa: “Không phải đâu anh Hoài, cậu xem ai tới kìa!”
Bấy giờ Tô Hoài mới get đến trọng tâm lời nói của Tần Phóng, khi nhìn qua thì thấy một cô gái mặc váy màu hồng cánh sen tay cầm giấy bút đang đứng đó, thấy anh quay đầu thì dường như rất hứng khởi mà cười tươi với anh.
Tần Phóng đang định nói gì đó nhưng lại bị người nọ ném chiếc điện thoại lại và một câu nói: “Cầm lấy.”
Sau đó anh ta thấy Tô Hoài quang minh chính đại đứng lên rồi đi ra ngoài giữa lúc giảng viên còn đang giảng bài, lúc này ba người bọn học cũng không dám chơi nữa, rốt cuộc thì giảng viên cũng đã quét ánh mắt qua đây rồi mà.
Tất nhiên là Tô Hoài không biết tại sao Ninh Manh lại ở đây, nhưng thời điểm vừa nhìn thấy đằng sau Ninh Manh còn có một nam sinh nữa thì lập tức thay đổi sắc mặt.
Anh nhìn liếc qua nam sinh kia một cái, nhìn đến con trai nhà người ta ngượng cả luôn, còn tưởng bản thân đã làm gì điều gì.
Sau đó mới nhìn chằm chằm vào Ninh Manh hỏi cô: “Làm sao vậy?”
Phản ứng đầu tiên khi Tô Hoài thấy cô gái nhỏ xuất hiện ở đây là Ninh Manh có việc tìm anh, cho nên cũng không hỏi nhiều, nào biết cô gái nhỏ lại nhón chân lên dựa sát vào anh như muốn ghé vào tai anh thì thầm, nhưng nhón thế nào cũng không tới nơi được.
Tô Hoài liền khom lưng chủ động tới gần cô thì nghe thấy cô nói: “Em tới tuần tra lớp học thôi.”
“Tuần tra lớp học?” Anh nói.
“Ừm ừm.” Ninh Manh gật gật đầu còn đưa luôn cả danh sách cho anh xem: “Trước đó em mới tham gia vào hội sinh viên còn gì, đây là công việc đàn chị giao cho em.”
Tô Hoài xem như đã hiểu, lại liếc nhìn nam sinh phía sau một cái: “Anh ta cũng vậy?”
Nam sinh buộc phải mở miệng: “Bạn học Ninh Manh mới tham gia hội học sinh, tôi phụ trách chỉ dạy cô ấy.”
Lời nói ẩn chứa khao khát sống mãnh liệt, có điều cũng khá ổn, quả nhiên Tô Hoài cũng không còn nhìn anh ta bằng ánh mắt bọc đá nữa.
Tần Phóng ngồi trong lớp đã sớm không còn tâm tư chơi game nữa, anh lén chọc chọc hai người anh em cùng nhau quay ra hóng hớt, lúc anh ta nhìn thấy bàn tay Tô Hoài đang xoa đầu Ninh Manh thì liền quay lại nhìn giảng viên đang đứng trên bục giảng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc mà giảng bài trên ppt.
Tần Phóng không nhịn được mà thán phục một câu: “Đúng là đủ mù.”
Kiều Viễn châm biếm: “Anh Hoài là thủ khoa đầu vào của trường mà, lúc đó không phải còn lên cả báo sao, có điều cậu ta lại từ chối xuất hiện trước ống kính, nhưng đoán chừng giảng viên của cả cái trường này đều biết đến, chuyện thế này cũng chỉ dễ như ăn bánh thôi ~”
Văn Khiêm: “Thầy giáo cũng khổ tâm lắm đó hahahaha…”
Sau khi nói chuyện với Ninh Manh xong, Tô Hoài quay lại chỗ ngồi, anh lấy lại điện thoại từ chỗ Tần Phóng, không ngoài ý muốn ván game này đã thua, cái loại chuyện như chơi game này á, không có Tô Hoài dắt sẽ thua trận là điều không cần nghi ngờ.
Mà điều kỳ lạ là Tô Hoài lại không châm chọc ba người bọn họ “gà” như trước đây.
Tần Phóng nói nhỏ: “Anh Hoài, sau này thường xuyên được thấy chị dâu nhỏ, vui hơm?”
Tô Hoài chẳng thèm nhìn đến anh ta chỉ lướt lướt điện thoại nói: “Vậy sau này thường xuyên được xem người ta ân ái, vui không?”
Ba người: “…”
Gần đây sinh viên của ban Văn Nghệ đến xin phép làm một hoạt động, nói là muốn tổ chức “Ba dòng thư tình” mà hằng năm đều sẽ tổ chức, còn nói trắng ra thì đây chỉ là một hoạt động xã giao.
Thực ra là nhân dịp hoạt động này để kết bạn, quen biết thêm một số bạn bè, nhà trường cũng rất ủng hộ, đối với việc tổ chức các hoạt động có ích của sinh viên thường sẽ không nhúng tay vào, đều giao cho hội sinh viên đứng ra xử lý hết.
Vậy nên vừa khéo Ninh Manh cũng trở thành một thành viên của ban tổ chức.
Sau một thời gian ở ẩn thì lần nay Khâu Thần đã xuất hiện lại, chẳng biết được dạo trước anh bận cái gì mà lâu lắm rồi không thấy, hơn nữa lần này còn là một trong những thành viên tham dự.
Phương Tư Niên vô cùng nghiêm túc khi sắp xếp nhiệm vụ, thường ngày mọi người đều thích trêu chọc anh, nhưng những lúc thế này đều hết sức ngoan ngoãn nghe theo.
“Địa điểm và thời gian tổ chức hoạt động là ở hội trường khu phía Nam từ thứ 2 đến thứ 6, kế hoạch cụ thể của hoạt động sẽ được giao cho Lý Nguyệt, các thành viên phụ trách hoạt động này đi theo cô ấy để làm việc.” Phương Tư Niên nói xong thì nhìn qua chỗ Ninh Manh, lúc im lặng nhìn vô cùng ngoan ngoãn duyên dáng giống như em gái nhà bên được bảo vệ quá mức.
Anh đi qua vỗ vai cô khích lệ: “Đừng lo lắng, cứ đi theo đàn anh, đàn chị làm là được, đây cũng là một cơ hội để rèn luyện, hồi năm nhất anh cũng thường xuyên được giáo sư Thẩm giao cho phụ trách xử lý những công việc kiểu này, lúc đó anh vẫn còn chân tay lóng ngóng lắm.”
Ninh Manh gật gật đầu: “Đàn anh, anh yên tâm, em sẽ làm thật tốt ạ.”
Vào hôm thứ 2 đó, hội trường khu phía Nam treo đầy những quả bóng bay màu hồng, ở giữa có một bức tường thư tình rất lớn được trang trí vô cùng khéo léo trên giá đứng, phía trên ghi dòng chữ “Hoạt động sưu tập bài viết Ba dòng thư tình”.
Ninh Manh đã từng tham gia kiểu hoạt động này rồi, cấp 2, cấp 3 đều từng tổ chức, lần nào cô cũng mỉm cười mang nộp bức thư tình viết rất cẩn thận của mình dưới ánh mắt uy hiếp của Tô Hoài.
Lần này cũng như vậy.
Ở đại học, có rất nhiều các buổi tọa đàm gì mà bảo vệ môi trường rồi hoạt động thể thao, có điều đều không nhiều người chú ý đến như nhau, nhưng kiểu hoạt động về tình yêu thế này, bất luận là xuất phát từ việc muốn xem biểu diễn, xem náo nhiệt hay thực sự cảm thấy hứng thú thì đều sẽ hấp dẫn một lượng lớn sinh viên.
Chỉ đến giữa trưa ngày đầu tiên, trên tường đã được dán lên cực kỳ nhiều các bức thư tình, mỗi bức đều là do các sinh viên gửi bài.
Đương nhiên loại hoạt động này cũng sẽ có khen thưởng, ở góc phải bên dưới mỗi bức thư đều có đánh số, sau đó người gửi bài sẽ đăng ký thông tin ở chỗ Ninh Manh, nếu được bình bầu đoạt giải thì sẽ được thông báo lại.
Có người thì viết, cũng có người thì đọc.
Các nữ sinh chia bè kết hội tan học đi ăn cơm đều sẽ tiện đường bu lại xem một chút, trên mặt tường thể loại nào cũng có, có cả kiểu tiếu lâm, nhưng đại đa số đều thiên hướng nghệ thuật hơn, dù sao thì việc viết thư tình cũng thường là con gái.
Có điều có một bức thư được rất nhiều người chú ý đến, nội dung bức thư rõ ràng ngắn gọn, nét chữ ngay ngắn đáng yêu, nổi bật giữa rất nhiều những bức thư khác:
【Tô Hoài
Em thích anh
Thích anh nhất thế giới.】
Nội dung lộ liễu, không một chút hàm súc mơ hồ nhưng lại vô cùng thẳng thắn, không kiêng dè điều gì.
Giống như muốn nói: Em thích anh, em chỉ muốn nói như vậy.
Tác giả có lời muốn nói: Tại sao các bạn đều lo lắng Vu Tình Tình sẽ gây chuyện, các bạn cho rằng có thể ư hahahaha 🙂
- -----oOo------