*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ninh Manh vẫn không mở miệng, Nguyễn Lê ở bên cạnh kéo cô, lên tiếng trước: “Không liên gì đến mấy cậu. Chúng ta đi.”
Nói xong liền chuẩn bị kéo Ninh Manh rời đi, cô thừa biết mấy nam sinh này có ý định gì, loại này tiếp cận cô, cô thấy nhiều rồi.
Nguyễn Lê thật sự là một đại mỹ nhân, vì thế, chỉ đi trên đường thôi cũng đã thường xuyên có nhiều người đến xin Wechat rồi, có điều Nguyễn Lê lại là một trạch nữ thích sống trong thế giới ảo diệu, chồng là Natsume Takashi, nam thần là Saiki Kusuo, người tình trong mộng thì là đội trưởng. [*]
[*] Ảnh cuối chương nhé. (◍•ᴗ•◍)
Còn nếu nói đến người thật thì cô chỉ yêu Hiroshi Kamiya. [11]
[*] Một diễn viên lồng tiếng người Nhật. Nguồn GG
Bởi vậy, đối với ba nam sinh này là khinh không muốn nhìn, nói cụ thể hơn thì tất cả các chàng trai ở thế giới thật này trong mắt cô đều là cà chua lớn.
Ba quả cà chua lớn trước mặt vẫn còn đang nói: “Đừng lạnh lùng như vậy chứ, kết bạn được không?”
Ninh Manh thực nghiêm túc nhìn cậu ta nói: “Thật xin lỗi bạn học, mẹ tớ không cho chơi với xã hội đen.”
Ba người: “???”
Bọn họ từ khi nào lại thành xã hội đen vậy, không phải chỉ nhuộm tóc, xỏ khuyên, chạy theo mốt thôi sao, sao lại trở thành xã hội đen rồi chứ.
Nguyễn Lê cũng đỡ trán, cô không biết đứa nhỏ này lại nghĩ đến cái tình tiết gì trong Manga rồi, truyện tranh thiểu năng thực sự đã đầu độc một tâm hồn thiếu nữ mà.
Nhưng nhìn sang người đó, dường như đang nhíu mày, cũng dường như là rất nghiêm túc.
Làm cho ba nam sinh trước mắt có vẻ không được tự nhiên, đều cảm thấy mình quá vồ vập, nhất thời sửa lại tư thế, có hơi không biết đặt tay ở đâu.
Các học sinh đi qua đều nhìn qua đây để xem kịch hay.
Nguyễn Lê không muốn tiếp tục ở lại chỗ này thêm nữa, vì vậy liền ghé vào tai Ninh Manh nói nhỏ: “Đây không phải là xã hội đen, tiểu thuyết, truyện tranh đều phóng đại cả lên, bọn họ chỉ là mấy cậu thiếu niên học theo phong cách trai hư thôi.”
Ninh Manh hiểu ý gật gật đầu, sau đó hướng ba người kia cười cười: “Xin lỗi nhé, tớ hiểu lầm rồi, có điều, vẫn hy vọng các cậu sớm ngày trở thành ba học sinh ngoan nhé.”
Nói xong liền cùng Nguyễn Lê rời đi luôn.
Vẻ mặt ba người kia như bừng tỉnh, nụ cười đơn thuần của Ninh Manh như một đòn tâm lý đối với họ.
Nguyễn Lê vừa kéo Ninh Manh đi vừa khuyên nhủ: “Sau này mà gặp những người kiểu này, cậu nhớ cách xa bọn họ đấy.”
Cuối cùng cũng đến được ban tuyên truyền, Nguyễn Lê mới nhớ ra một vấn đề: “Này, sao lại không đi gặp Tô Hoài?”
Ninh Manh cầm tờ rơi trong tay: “Đàn anh nói phải hoàn thành nhiệm vụ mới được tự do hoạt động, tớ phát xong sẽ đi tìm cậu ấy luôn.”
Nghe vậy, Nguyễn Lê vốn đang có cảm giác bị cưỡng bách lập tức hừng hực tinh thần chiến đấu, cô cũng đã hỗ trợ như vậy suốt mười mấy năm rồi, chưa kể cô còn muốn hóng chuyện yêu đương của Ninh Manh với Tô Hoài nữa.
Cho nên liền chủ động lấy đi một nửa tờ rơi trong tay Ninh Manh, chớp chớp mắt nhìn: “Nhanh nhanh, tớ phát giúp cậu, phát xong đi tìm cậu ta.”
Sự hưng phấn nhất thời này, khiến Ninh Manh cảm thấy hết sức cảm động, cô chân thành tha thiết nhìn Nguyễn Lê, nắm tay cô ấy: “Nguyễn Lê, cậu thật là tốt.”
Có sự giúp đỡ của Nguyễn Lê, hơn nữa hai người còn rất xinh xắn, phát một chút là xong, còn có không ít bạn nam muốn nhân cơ hội giúp Ninh Manh để chiếm tiện nghi đều bị Nguyễn Lê ngăn lại.
Ngược lại Ninh Manh thực ra chẳng để ý đến, chỉ cảm thấy họ có ý tốt thôi, điều này khiến Nguyễn Lê cảm khái [*], Tô Hoài hẳn mới là người đáng thương ấy.
[*] có cảm xúc và thương cảm ngậm ngùi. Nguồn: GG.
Xong việc, hai người vội vàng hớn hở chạy tới sân thể dục.
Sân thể dục rất rộng, thời điểm học sinh mới nhập học đều sẽ dùng làm nơi tổ chức dạ hội chào đón tân sinh, hoặc là thời điểm có lễ hội âm nhạc cũng sẽ dùng làm sân khấu.
Lúc các cô đến, đang diễn ra trận đấu tập bóng rổ của trường.
Là Tô Hoài cùng với học sinh khối 11 đấu với tân sinh khối 10.
Từ xa Ninh Manh đã thân bóng dáng của người trên sân bóng rổ, tuy rằng đám người rất nhộn nhịp, hầu như cũng chỉ có thể dựa vào bảng số sau lưng, nhưng Ninh Manh liếc một cái là đã có thể thấy cậu từ trong đám đông đó.
Tô Hoài tựa như cũng có thể nghe được tiếng gọi của cô trong tất cả những tiếng huyên náo lẫn lộn xung quanh: “Tô Hoài, cố lên.”
Tiếng hét bất thình lình này khiến Nguyễn Lê giật mình, cô không ngờ khi bọn họ mới vừa vào, Ninh Manh lại hưng phấn mà hét lên như vậy, có thể nói, Ninh Manh chính là nữ sinh không biết rụt rè nhất mà cô từng thấy.
Kỳ thật, tiếng gọi của Ninh Manh cũng không quá lớn, bởi vì sân thể dục có rất nhiều người, đa phần đều là con gái, mà con gái thì đều la hét theo tập thể, vì vậy âm thanh của Ninh Manh vốn chưa thể vượt qua thanh hải [*] thì đã bị nhấn chìm rồi.
[*] biển trong.
Nhưng Tô Hoài vẫn nghe thấy được, nói đúng hơn, tai cậu chỉ có thể phân biệt được giọng nói của Ninh Manh với giọng nói củanhững người khác.
Bởi vì nghe được nên theo bản năng cậu liền quay đầu lại, lại thấy Ninh Manh vẫn ăn mặc giống như buổi sáng.
Việc này đối với người ăn mặc quy củ như Tô Hoài mà nói, có chút không thể chấp nhận được.
Cậu tâm thần bất định, quả bóng trên tay cũng không ổn như chủ nhân của nó.
Các đồng đội thấy Tô Hoài ném quả ba điểm kia, trong lòng đều nghĩ, ổn rồi. Dẫu sao đội trưởng Tô của bọn họ cũng có biệt danh là: “thần bóng rổ”, ổn đến không thể ổn hơn, chỉ cần trái bóng trong tay, đối thủ căn bản là không còn cơ hội.
Kết quả, giây tiếp theo, quả bóng được ném ra vẽ ra một đường parabol tuyệt đẹp trên không trung, đập hai phát ở khung rổ.
Cuối cùng, chẳng có pha hoàn hảo nào cả…
Các cô gái ngồi trên ghế đã chuẩn bị sẵn sàng hò hét, âm thanh vừa thoát ra khỏi miệng đã lập tức dừng lại, chưa vào sao?
Thực là không thể tin được.
Đúng vậy, thực sự không thể tin được.
Một quả ba điểm đơn giản như vậy, đối với Tô Hoài hẳn là dễ như trở bàn tay, phạm phải sai lầm cấp thấp như này làm người ta kinh ngạc.
Lục Thiệu Phong kinh ngạc đến kêu ra tiếng: “Tô Hoài, tay cậu bị phế sao?”
Trong sân ồ lên, tân sinh khối 10 ở đối diện lại có vẻ rất vui sướng, Tô Hoài này đang làm từ thiện à.
Ninh Manh ở trong góc thấy một màn như vậy cũng có chút giật mình: “Không phải chứ, sao Tô Hoài lại không ném vào được?”
Nhiều người mong đợi cúi đầu thở dài một hơi, đáng tiếc là cuối cùng vẫn bất lực, không kháng cự tự dâng vũ khí đầu hàng.
Cậu không nói gì, chỉ nói với trọng tài “Tạm dừng” rồi đi xuống sân thi đấu tiến lại gần bóng dáng nho nhỏ kia, cường đại và quả quyết.
Cách tận 10 mét mà Nguyễn Lê đã cảm nhận được sự tức giận của Tô Hoài, thật sự có chút đáng sợ.
Nhưng Ninh Manh chỉ nhìn Tô Hoài đang đi tới, cười với cậu: “Tô Hoài, tớ đến xem cậu thi đấu.”
Hiển nhiên, không biết được mình chính là đầu sỏ gây tội.
Tô Hoài nhìn đến chiếc áo khoác đồng phục hồi sáng cậu ném cho cô vẫn trong tay như cũ, thật là bái phục, chẳng lẽ cô không biết cậu cho cô áo khoác là để cô mặc sao.
Quên đi, với chỉ số thông minh của Ninh Manh, chỉ có thể trách cậu không nói rõ ra.
Cậu lười tốn nước bọt, trực tiếp đoạt lại chiếc áo, bọc lấy người cô, kéo khóa “xoạt” một tiếng từ dưới ắc lên trên, kín cả cổ Ninh Manh.
Nếu nói đồng phục của Ninh Manh mặc trên người rộng thùng thình, thì đồng phục của Tô Hoài mặc trên người cô quả giống như một chiếc áo quá khổ của bạn trai, dài qua đầu gối của Ninh Manh.
Bị bọc đến kín mít, Ninh Manh oán giận một câu: “Tô Hoài, tớ nóng.”
Nam sinh trước mặt cúi xuống nhìn cô, giọng điệu không cho phép cự tuyệt: “Cậu dám cởi thử xem?”
Giọng điệu dứt khoát như vậy làm bàn tay nhỏ của Ninh Manh đang định kéo khóa xuống dừng lại, trước kia không phải cô chưa từng thấy Tô Hoài hung dữ, nhưng sự hung dữ đó thực ra đều là giả bộ thôi.
Ánh mắt không chừa lối thoát giống bây giờ, vẫn là lần đầu tiên Ninh Manh nhìn thấy.
Sau đó, Tô Hoài xoay người quay trở lại sân thi đấu, mặc kệ người khác có cảm thấy khó hiểu thế nào, làm sao cậu có thể nói là vì Ninh Manh mặc như vậy khiến cậu bị phân tâm chứ. ╰(▔∀▔)╯
Như vậy rất là mất mặt, cậu sẽ không nói vậy đâu.
Từ trước đến giờ Tô Hoài vẫn luôn rất coi trọng mặt mũi.
Tất cả các nữ sinh đều ngây cả người, bọn họ vừa thấy điều gì vậy, không ngờ Tô Hoài lại làm ra hành động thân mật với Ninh Manh như thế, đây không phải là sự thật a!”
Quá khó tin rồi!
Lục Thiệu Phong nhìn thấy Ninh Manh nháy mắt liền hiểu được, cậu vốn đang tức giận vì sai phạm của Tô Hoài, lập tức nhướng mày: “Thì ra là vì mỹ nhân đang trước mặt, nên tâm thần rối loạn nha ~”
Những người khác không rõ sự thật, nhưng cậu thì biết rất rõ tại sao Tô Hoài lại mắc phải sai phạm vừa rồi.
Cậu cũng không phải chưa từng nghe nữ sinh trong trường đồn đãi, dẫu sao cậu cũng “Vạn hoa tùng trung quá – Phiến diệp bất triêm thân” [*], tính cách phong lưu.
[*] Vạn hoa tùng trung quá
Phiến diệp bất triêm thân
= Dạo chơi khắp chốn sắc hương
Một nhành lá cũng chẳng vương đến lòng.
Nhưng bây giờ xem ra, lời đồn có chút đảo ngược, đều nói Ninh Manh như sói như hổ không chịu buông tha cho Tô Hoài, hôm nay vừa thấy, rốt cuộc là ai không buông tha ai đây.
Thật là thú vị mà.
Nữ sinh xung quanh bắt đầu sôi nổi.
“Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy!”
“Đó không phải là Ninh Manh sao! Tại sao Tô Hoài lại mặc áo cho cô ta!”
“Mẹ kiếp, nhất định là tớ bị mù…”
Nguyễn Lê vẻ mặt thương hại mà nhìn Ninh Manh: “Người cậu thích… Thường ngày không phải rất lạnh lùng sao…”
Ninh Manh đột nhiên đỏ mặt, nâng tay lên nhìn chiếc áo khoác rộng thùng thình mình đang mặc, chóp mũi có có mùi hương sữa tắm mà Tô Hoài thường dùng, nhàn nhạt, thoang thoảng rất dễ ngửi.
……
Nguyễn Lê cảm thấy Ninh Manh đúng là không cứu chưa được rồi.
Đây là một loại bệnh nan y.
Tô Hoài trở lại sân bóng, lại nhìn Ninh Manh cách đó không xa, thấy cô vẫn mặc áo khoác tử tế, lúc này mới hài lòng.
Đúng lúc trọng tài thổi còi, hai bên lại tiếp tục trận đấu.
Phát bóng đầu tiên rơi vào tay Lục Thiệu Phong, cậu linh hoạt tránh mọi người, rồi chuyền bóng sang cho Tô Hoài đang đứng ở vạch ba điểm, giọng điệu còn mang chút trên chọc: “Ei, lần này chú ý tập trung nha.”
Hai tay Tô Hoài tiếp được, bóng ở trong tay chưa đến ba giây, lần này lực ném hoàn hảo, góc độ không lệch một ly.
Theo tầm mắt của mọi người, quả bóng cuối cùng cũng vào rổ.
Ba điểm lọt qua, thật dễ dàng.
Ánh mắt cậu không chút gợn sóng nhìn quả bóng lọt vào rổ rồi rơi xuống đất, một chút khẩn trương cũng không có, như thể đã sớm biết chắc kết quả rồi.
Cậu nghiêng đầu liếc xéo Lục Thiệu Phong: “Đủ tập trung chưa bạn?”
Đủ đủ đủ, Lục Thiệu Phong gật gật đầu thán phục, quả nhiên bố cậu vẫn là bố cậu mà.