"Không quan trọng lắm." Triệu Anh Tề không coi là chuyện to tát, hắn ôm eo Triệu Kiểu, mặc thêm một lớp quần áo, qua loa nói: "Giặt hỏng thì sai người làm thêm cái khác. Làm thêm thật nhiều, mỗi ngày thay một cái mới."
Triệu Kiểu không biết bị chọc trúng nơi nào, không khống chế được rên rỉ một tiếng, hắn thấy thật mất mặt, ôm môi rơi nước mắt. Tên khốn kiếp Triệu Anh Tề, không biết xấu hổ, làm bẩn y phục của hắn. Hắn không muốn áo mới, hắn chỉ muốn cái kia, Triệu Anh Tề cái gì cũng không hiểu, Triệu Kiểu không muốn để ý tới hắn nữa.
Nhưng hắn sợ Triệu Anh Tề bắn vào bên trong.
Triệu Anh Tề nhiều lần cố ý bắn vào trong cơ thể hắn, tinh dịch vừa nhiều vừa nồng, tất cả đều bắn hết vào trong bụng của hắn, khiến hắn rất không thoải mái. Mỗi lần như vậy hắn đều nổi nóng, thái độ Triệu Anh Tề thành khẩn nhận sai, nhưng lần sau lại tái phạm. Triệu Kiểu không quản được hắn, không thể làm gì khác hơn là tùy hắn, sau khi làm xong để Triệu Anh Tề ôm hắn đi tẩy rửa sạch rồi ngủ tiếp.
Bên trong tẩm điện bắt nạt hắn còn chưa tính, nay trên xe ngựa không có cách nào tắm rửa thanh lý. Triệu Anh Tề lại nhất định muốn bắn vào trong, hắn phải nghĩ biện pháp tìm đồ vật chặn lại, kẹp chân ngậm chặt. Triệu Kiểu rùng mình một cái, ôm lấy cổ Triệu Anh Tề, ôn tồn cùng hắn thương lượng, "Không thể bắn ở trong, ta sẽ không thoải mái."
Triệu Anh Tề thừa dịp cháy nhà hôi của, ánh mắt chăm chú nhìn miệng nhỏ của hắn, không nhúc nhích, "Vậy bắn trong miệng có được không?"
Triệu Kiểu viền mắt đỏ ửng, mạnh mẽ trừng hắn, "Ngươi không biết xấu hổ."
"Đúng, không biết xấu hổ." Triệu Anh Tề đã không biết xấu hổ một lần, thêm một lần nữa cũng chẳng sao, vừa nghĩ tới xúc cảm khi được Triệu Kiểu bao bọc bên trong khoang cổ họng ấm áp tươi đẹp, huyết dịch cả người hắn sôi sục cả lên. Hắn vuốt ve lưng Triệu Kiểu, hướng bên vành tai ửng hồng thối khí, dụ dỗ: "Ngoan, dùng miệng ngậm giúp ta ra. Ta bảo đảm ngày hôm nay không đi vào trong."
"Ngươi không được gạt ta nữa."
Bên ngoài xe ngựa truyền đến âm thanh ầm ĩ vào đúng lúc Triệu Kiểu vừa giúp Triệu Anh Tề xuất một lần, khóe miệng bị mài đỏ bừng, như tô son điểm phấn. Hắn có chút buồn nôn, đang muốn vén rèm xe súc miệng, đột nhiên nghe thấy âm thanh ám vệ bên ngoài, "Hộ giá, có thích khách!"
Triệu Anh Tề trong nháy mắt phản ứng lại, tay mắt nhanh nhẹn ôm chặt Triệu Kiểu nằm úp sấp trong xe ngựa, cả người che chắn bao bọc lấy Triệu Kiểu, một tay bảo vệ bụng của hắn.
Hắn đối với những chuyện ám sát như thế này cũng có chút kinh nghiệm, đều là do năm đó đoạt vị rèn luyện mà thành, hắn tiếc mạng cực kì, dù sao chỉ có người sống sot đến cuối cùng mới có thể ngồi lên vị trí tối cao. Bên người mang theo trên dưới một trăm ám vệ tuyệt đối có thể phòng ngừa thích khách đến gần người, nhưng nếu có người nhân cơ hội sử dụng cung tên bắn xe ngựa, thực sự khó lòng phòng bị.
Triệu Anh Tề có chút hối hận khi mang Triệu Kiểu xuất cung.
Một khắc kia đáy lòng hắn chỉ duy nhất một suy nghĩ, chính là hắn nên khóa Triệu Kiểu lại trong thâm cung, giấu diếm cả đời.
Triệu Kiểu có chút sợ sệt, ôm lưng Triệu Anh Tề, không dám làm ra cử động nhỏ nào. Hắn tựa hồ muốn nói gì, lại sợ làm Triệu Anh Tề thêm phiền, dù cả người sợ đến run rẩy, cũng cắn chặt môi không hé răng.
Triệu Anh Tề phát hiện hắn đang run rẩy, không ngừng động viên hắn, lần này xuất cung mang theo ám vệ rất nhiều, thích khách không thể đến gần xe ngựa, coi như có bắn cung cũng không sợ, có ta da dày thịt béo che chở cho ngươi, ngươi và vật nhỏ sẽ không có việc gì.
Triệu Kiểu ngậm nước mắt gật đầu.
Đáng mừng là không lâu lắm động tĩnh bên ngoài đã yên ổn lại.
"Bệ hạ, đã bắt giữ thích khách."
Triệu Kiểu thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng nghẹn ngào nói ra, "Ta muốn súc miệng."
Triệu Kiểu tiếp nhận ống trúc Triệu Anh Tề đưa tới, ồm ồm súc miệng ba lần, vẫn cảm thấy còn thoang thoảng mùi tanh khó nghe trong miệng, trong dạ dày buồn nôn từng đợt, ôm lấy cuống họng không ngừng nôn khan, mãnh liệt như phải nôn hết dịch mật trong bụng ra.
Chờ nôn xong trở lại xe ngựa, chân run rẩy đến đứng cũng đứng không nổi, sắc mặt khó nhìn hù người, gần như trong suốt trắng bệch, thân thể cuộn thành một đoàn, lòng bàn tay che chở bụng, có vẻ bệnh tật yếu ớt dựa ở trong xe ngựa, như mèo con bị bệnh.
Mặc cho Triệu Anh Tề cúi đầu nhận sai như thế nào, cũng không chịu mở miệng đáp lại.
Triệu Anh Tề không nghĩ phản ứng của hắn sẽ lớn như vậy, hắn nhìn khuôn mặt nhỏ trắng bệch của Triệu Kiểu, hối hận xanh ruột.
"Tổ tông, ta thật sự biết sai rồi. Ta bị ma sai quỷ ám, ta không biết xấu hổ."
Dạ dày Triệu Kiểu khó chịu, nói không nên lời, chỉ quay mặt đi không chịu nhìn hắn.
Triệu Anh Tề hết cách, cầm tay Triệu Kiểu, dùng sức tát lên mặt mình, "Kiều Kiều, lần sau nếu ta còn dám cưỡng bách ngươi nữa, ngươi cứ trực tiếp đánh lên mặt ta, nói với ta ngươi không muốn —— "
Triệu Kiểu nghe thấy lời này, nước mắt trực tiếp rớt xuống, vai run rẩy dữ dội hơn, vung lên tát một cái lên mặt hắn, nức nở nói:
"Nói cho ngươi có tác dụng không..."
"Có lần nào ngươi chịu nghe ta? Ta nói ta không muốn làm, mông đau, không cho ngươi bắn ở bên trong, không thoải mái, không muốn sinh con, muốn về nhà..."
"Nếu ta không đồng ý, ngươi lập tức cường bách, làm ta đau. Ngươi biết rõ ta sợ đau đến mức nào, chỉ có thể thuận theo ngươi..."
"Triệu Anh Tề, ngươi chỉ muốn thao ta, buộc ta sinh con, căn bản không nghe lời ta nói..."
Triệu Anh Tề nghe hắn khóc, tâm can đều phát run, tâm tình hoảng loạn, nguyên lai trong mắt Triệu Kiểu hắn khốn nạn như thế.
"Ngàn sai vạn sai đều là lỗi của ta, ngày đó trở về từ thái miếu không nên rối rắm, không nên cưỡng bách ngươi, phải từ từ giải thích cho ngươi hiểu, nắm tay ngươi ngồi dưới ánh trăng, cắn vành tai hỏi ngươi, Kiều Kiều, Triệu Anh Tề yêu thích ngươi, ngươi có nguyện ý sau này ngủ chung cùng ta hay không."
"Sau này ép ngươi sinh con, là vì dự định cho tương lai, sợ rằng chờ đến khi ta chết, ngươi thành tiểu quả phụ, ngây ngốc không có tâm nhãn, sẽ bị người khác bắt nạt, không ai che chở ngươi."
"Kiều Kiều, ta yêu thích ngươi như vậy, ngươi cũng yêu thích ta một chút, có được hay không..."
"Muộn rồi", Triệu Kiểu mặt đầy nước mắt, lắc đầu nhìn hắn, "Triệu Anh Tề, muộn rồi."
"Không muộn, làm sao muộn được..." Trong lòng Triệu Anh Tề bỗng nhiên dâng lên một loại dự cảm không lành, hắn dùng ống tay áo lau khô nước mắt Triệu Kiểu, muốn ôm hắn vào lồng ngực. Triệu Kiểu lui về sau nửa bước, không chút do dự rút cây tram ngọc trên đầu ra, để lên cổ, âm thanh run rẩy nhưng vô cùng rõ ràng hướng bên ngoài cửa xe: "Ca, cứu ta."
Yên tĩnh chốc lát bên ngoài xe ngựa biến mất hầu như không còn, thay vào đó chính là tiếng thích khách càng ngày càng nhiều cùng đao kiếm và binh khí va chạm leng keng, trường kiếm Triệu Ngập dính máu, mũi chân nhẹ điểm, lướt qua tầng tầng binh lính vây quanh, vững vàng rơi ngồi trên chiến mã bên ngoài xe, cất giọng nói:
"Kiều Kiều, ca ca đón ngươi về nhà."
Triệu Anh Tề đổi sắc mặt. Hắn thiếu chút nữa đã quên, Nam Dương vương phủ còn có một trưởng tử im hơi lặng tiếng, Triệu Ngập.
Nghe thấy âm thanh huynh trưởng, cánh tay cầm trâm của Triệu Kiểu không ngừng run rẩy, viền mắt đỏ lên, "Triệu Anh Tề, ta muốn về nhà."