Editor: Giang Đào
Beta: Cam ?
__________
Tống Chanh Chanh nhìn Phó Dao Xuyên, nín thở chờ cậu phản ứng.
Trong lòng, cô đã sớm chạy tại chỗ vô số vòng. Mặc dù không thể cùng ăn bữa sáng, nhưng có thể cùng ăn bữa trưa chẳng phải sẽ càng tốt hơn sao?
Nhưng vấn đề là, nhỡ người ta cự tuyệt, nói để về nhà ăn thì cô phải làm thế nào?
Thôi, mặc kệ.
Cô tiến đến, nhỏ giọng nói: "Chuyện đó, đối diện trường mới mở một quán Malatang [*],chúng mình có nên đi ăn không? Mình mời, coi như cảm ơn cậu hôm nay đã đưa quyển bài tập cho mình, lại còn giúp mình bổ túc."
[*] Malatang: là món bình dân đặc sắc truyền thống bắt nguồn ở trấn Ngưu Hoa, địa cấp thị Lạc Sơn, tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc, lẩu cay Tứ Xuyên cũng là sự cải tiến ưu điểm đã hấp thu từ Malatang mà có. Malatang là một loại ẩm thực có nét đặc sắc nhất cũng là mùi vị Tứ Xuyên lấy làm đại biểu nhất của vùng đất Tứ Xuyên và Trùng Khánh. ( Theo Wikipedia)
Phó Dao Xuyên nhìn cô, chân mày hơi nhíu lại, "Hôm qua không phải cậu mới ăn xong ư, sao hôm nay lại muốn ăn rồi?"
Tống Chanh Chanh kích động không thôi, "Làm sao cậu biết hôm qua mình ăn malatang? Nói mau! Ngày hôm qua có phải cậu lén đi theo mình không?"
"..."
Đổi lại là một hồi trầm mặc của đối phương.
Tống Chanh Chanh rất muốn đánh chết cái miệng của mình.
Đồ ngu đồ ngu đồ ngu đồ ngu!
Cô cố gắng giải thích, "Mình không phải có ý này, chỉ là mình rất hiếu kỳ làm sao cậu biết mình ăn malatang." Sau đó lại ngửi ngửi quần áo của mình, "Mình đã thay quần áo rồi mà, rõ ràng không có mùi."
Phó Dao Xuyên nhịn không được, nói: "Tôi thấy cậu đăng trong nhóm bạn."
A a a! Núi băng này thế nhưng lại để ý đến nhóm bạn của cô, còn biết hôm qua cô ăn malatang.
Làm sao bây giờ, ngẫm lại vẫn còn chút kích động.
Tống Chanh Chanh suy nghĩ một chút, sau này nhất định phải đăng thật nhiều thứ trong nhóm bạn, phải cho núi băng này cảm thấy cô là một cô gái sống tình cảm, vui vẻ nhiệt tình.
Ừ, lần sau sẽ phát một video hát ngắn, chặn tất cả mọi người trừ cậu ấy.
Trong lòng Tống Chanh Chanh mải suy nghĩ về chuyện đó, bên cạnh, Phó Dao Xuyên đã thu dọn cặp sách chuẩn bị rời đi. Lúc cô phản ứng lại thì chỉ thấy bóng dáng vai đeo cặp sách đi ra ngoài của cậu.
Tống Chanh Chanh nhét đồ dùng vào cặp sách, vội vàng đuổi theo.
Ra khỏi phòng đọc, cô vẫn chưa từ bỏ ý định tranh thủ cơ hội cùng ăn cơm trưa, "Vậy không ăn malatang có thể ăn lẩu cay, cổng sau trường có hai quán lẩu cay rất ngon. Nếu như cậu không thích ăn cay, có thể ăn cơm gà om vàng và súp vịt."
Phó Dao Xuyên dừng chân lại, vẻ mặt có phần nghiêm túc: "Ăn ít thực phẩm linh tinh thôi, không tốt cho sức khỏe đâu."
Tống Chanh Chanh không nhịn được cười, "Không ngờ cậu tuổi còn trẻ mà chú trọng chuyện dưỡng sinh như vậy, cậu có biết không, bây giờ có một cụm từ là "thiếu niên lão thành"? Có thể đây chính là dùng để nói đến những người như cậu."
"..."
Lại im lặng.
Sợ cậu bỏ đi, Tống Chanh Chanh đi tới trước mặt cậu, chặn cậu lại, nói: “Vừa rồi mình đùa thôi, thật ra lão thành là một từ mang nghĩa ca ngợi."
Phó Dao Xuyên gật gật đầu, "Ừ, tôi biết."
"Vậy cậu cùng mình đi ăn bữa trưa nha. Hôm nay cuối tuần, căng tin trường không mở cửa, mình chỉ có thể ăn ở gần trường học. Cậu đi ăn cùng mình đi, chúng ta sẽ ăn đồ ăn lành mạnh."
Phó Dao Xuyên rũ mắt nhìn cô gái nhỏ hơi cau mày, ánh mắt lấp lánh, vẻ mặt đầy mong đợi nhìn mình.
Cậu phát hiện hôm nay cô có điểm khác so với trước, tóc vén lên, đổi kiểu quần áo, phối áo phông trắng với quần short cạp cao, làm nổi bật eo thon mảnh khảnh, chân trắng như tuyết, thẳng tắp thon dài cũng lộ ra.
Cô đứng ở đó, xinh đẹp khiến người xem không rời được mắt.
Cậu nhẹ giọng than thở, "Đi thôi." Sau đó lắc lư cặp sách, đi ra ngoài.
Đây là cậu ấy đồng ý rồi sao?
Trong nháy mắt, Tống Chanh Chanh cảm thấy thế giới của mình nổ đầy pháo hoa, ngay cả bước chân cũng trở nên nhanh nhẹn.
Giống như dưới chân có bàn phím âm nhạc đầy màu sắc rực rỡ, mỗi một bước đi, sẽ truyền tới tiếng hát du dương.
Cô đuổi lên trước, đề nghị: "Vậy chúng mình đến nhà hàng Tân Bạch Lộc ăn đi, vừa thanh đạm lại bổ dưỡng."
"Được."
_________
Cuối cùng bọn họ bắt xe đến nhà hàng Tân Bạch Lộc ở Ngân Thái [*] ăn, địa điểm đó cách trường học không xa, chỉ cần qua ba cái đèn xanh đèn đỏ là đến.
[*] Một tòa nhà thương mại cạnh Tây Hồ - Hàng Châu
Phó Dao Xuyên ngồi ở ghế trước - cạnh tài xế, đến nơi cậu liền nhanh chóng trả tiền.
Sau khi xuống xe Tống Chanh Chanh có chút ngượng ngùng. Rõ ràng là cô mời cậu ấy ăn cơm cùng, nhưng lại bị cậu giành trước một bước.
"Dù sao bữa cơm này cũng là mình mời."
Lúc này thang máy đến, bọn họ đi vào, dọc đường cũng không nói chuyện.
Tây Thành là thành phố du lịch nổi danh ở Giang Nam, xưa nay dùng cảnh đẹp, thức ăn ngon hấp dẫn không ít du khách trong và ngoài nước, dù là giữa hè nắng nóng chói chang, vẫn có nhiều du khách tới chơi.
Tân Bạch Lộc là quán ăn nổi danh ở địa phương, cũng là một trong những quán ăn mà du khách muốn ăn khi đến thăm quan.
Mười một giờ ba mươi phút trưa, đúng giờ ăn cơm, trong phòng ăn có nhiều người ngồi, cũng may bọn họ có vận khí tốt nên ngồi được vào hai chỗ trống cuối cùng.
Trong tiệm trang trí rất đặc biệt, ánh đèn hơi tối phối hợp với không gian xung quanh tăng thêm hương vị mờ ảo.
Tống Chanh Chanh ngồi đối diện Phó Dao Xuyên, người phục vụ đưa chén đĩa tới. Chén dĩa sứ trắng tinh, trên mặt còn in hình con hươu sao đứng trên thảm hoa.
Nhận lấy thực đơn từ trong tay người phục vụ, cô nhìn từng hàng chữ nhỏ trên giấy, các loại thức ăn bày la liệt, có món bên cạnh tên còn kèm theo ngón tay cái, còn có món ăn đạt tiêu chuẩn năm sao, đúng là khiến cho người ta có chút không tiếp thu nổi.
Xong rồi, cô lại mắc chứng sợ lựa chọn rồi.
Tống Chanh Chanh buông bút chì nhỏ xuống, ánh mắt rời khỏi thực đơn, có nên hỏi một qua xem bình thường cậu ấy hay ăn cái gì không?
"Xuyên Xuyên, cậu thường hay ăn cái gì vậy? Sao chỉ số thông minh cao như vậy? Đề toán khó như thế mà cũng làm được."
Phó Dao Xuyên: "..."
Biểu cảm của cậu như không muốn trả lời,"Nói tiếng người".
Tống Chanh Chanh: "Đùa một chút thôi." Sau đó cô đặt thực đơn vào trong tay Phó Diêu Xuyên, "Thật ra thì mình gặp chút chướng ngại khi lựa chọn, cũng không biết muốn ăn gì. Cậu thông minh như vậy, giúp mình chọn đi."
Phó Dao Xuyên cũng không từ chối, nhận lấy thực đơn, nhìn lướt qua, "Cậu thích ăn cái gì?"
"Ừ... Mình thích cánh gà chiên trứng muối, bí ngô xào trứng, sườn xào chua ngọt, mở lưng tôm, cá nấu với thịt dê, cá chua Tây hồ, còn có bánh mì kẹp kem, tiết canh hỗn hợp, còn đậu hủ Nhật Bản."
Cậu nhìn cô một cách hoài nghi, "Nhiều như vậy mà cậu có thể ăn hết?"
"Không phải, cậu đừng gọi những thứ này, mình nói đùa thôi, cậu gọi những món cậu thích ăn là được, mình không kén ăn, rất dễ nuôi."
Cậu cúi đầu viết vài chữ trên thực đơn, chọn xong thì đưa thực đơn cho người phục vụ, phục vụ mỉm cười rời đi.
Cả buổi sáng không uống nước, cộng thêm mùa hè nắng nóng khiến cho Tống Chanh Chanh cảm thấy khát khô cả miệng, lúc này cô rất muốn uống coca lạnh, uống một hớp mà mát lạnh cả tâm hồn, cảm thấy dễ chịu thoải mái.
Vì vậy cô nói, "Cậu có khát không? Mình muốn uống coca, cậu có muốn uống không mình gọi?"
Nói xong, liền vẫy tay gọi: "Phục vụ... "
Còn chưa nói xong thì đã bị Phó Dao Xuyên chặn lại, cô chỉ thấy tay cậu cầm bình trà bên cạnh lên, rót cho cô ly trà nóng, sau đó lại tự rót cho mình một ly.
"Mùa hè nắng nóng càng không nên uống nước có đá, dễ tạo nhiều khí ẩm trong cơ thể, sẽ không tốt đối với thân thể."
"Nhưng mà rất nóng nha, nóng quá nóng quá, mùa hè sẽ không còn hoàn chỉnh nếu thiếu coca lạnh và trà sữa."
Tống Chanh Chanh nhìn nước không rõ màu trong bình trà, chỉ khẽ chạm vào thành ly mà vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng của nước trà.
Ai, trời nóng như thế này làm sao có thể uống nước nóng được.
"Đây là trà Kiều Mạch [*], giúp hạ nhiệt, xua tan cái nóng, mùa hè uống tương đối tốt."
[*] Trà Kiều Mạch: hay còn gọi là Buckwheat là một trong những loại trà đang được ưa chuộng nhất ở Trung Quốc và Đài Loan.
Phó Dao Xuyên nghiêm túc nói, Tống Chanh Chanh không nhịn được mà muốn bật cười.
Thành thật mà nói, dáng vẻ lúc nghiêm túc của cậu trông rất dễ thương, cũng rất đẹp trai.
Uống một ngụm nước trà, ai ngờ, hương thơm của trà lan tỏa, vị thanh ngọt đọng lại, ngon hơn so với bất kỳ loại trà miễn phí nào tại các quán.
Có lẽ đó là loại nước được nhiều người yêu thích, so với các loại nước coca và nước trái cây thì ngọt ngào hơn nhiều.
Đặt ly nước xuống, Tống Chanh Chanh hỏi: "Có phải người nhà của cậu cũng đều chú trọng tới sức khỏe như cậu không? Vậy chắc hẳn họ rất khỏe mạnh."
Nội dung cuộc trò chuyện rất đơn giản, nhưng Tống Chanh Chanh lại phát hiện ra biểu cảm khác thường thoáng hiện qua trên mặt đối phương, nó mang theo chút u buồn. Giống như trong phim vậy, nam chính vô tình chạm vào nỗi đau không muốn người khác biết, ẩn sâu trong lòng nhân vật nữ chính.
Cô nói sai gì rồi sao?
_______
Đúng lúc này, người phục vụ bưng món ăn lên.
Đầu tiên là bí ngô xào trứng, sườn xào chua ngọt và mở lưng tôm.
Tống Chanh Chanh trợn tròn mắt nhìn từng món ăn đặt trên bàn, những món này... Đều là món cô thích ăn mà cô vừa mới kể.
Mặt cô không kiềm chế được mà nổi lên những vạch đỏ ửng, từ từ lan tràn tới tai. Cảm giác này giống như là được ăn viên kẹo mà mình thích nhất vậy, ngọt ngào ngây ngất, đi sâu vào lòng người.
Đợi thức ăn được bưng lên hết, Phó Dao Xuyên lại gọi người phục vụ, nói với cô ấy: "Phiền cô mang tới một cốc nước ép dưa hấu, không đá, cảm ơn."
Xong rồi! Lần này mặt càng đỏ hơn, phải làm thế nào bây giờ.
A a a a! Cậu ấy lại gọi nước trái cây cho cô, đó là nước ép dưa hấu mà cô thích nhất.
Tống Chanh Chanh cúi đầu cười ngây ngô, bỗng một miếng bí ngô đột nhiên rơi vào đĩa của cô.
Ngẩng đầu liền nhìn thấy Phó Dao Xuyên cầm đũa trong tay, đang nhìn về phía bên này.
Cậu thờ ơ nói: "Mau ăn đi."
"Ừ!"
Tống Chanh Chanh gật đầu, cầm đũa, cẩn thận gắp miếng bí ngô đưa lên miệng.
Bí ngô thơm mềm trùm lên vị mặn của trứng. Lúc mới bỏ vào miệng chỉ thấy hương vị mặn tươi mới, khẽ nhai hai cái mới cảm nhận được vị bí ngô mềm dẻo, hương vị ngọt ngào tràn đầy miệng.
Rất ngọt.
Ăn rất ngon.