Editor: Mỹ Phụng
Beta: Dâu Tây ? and Greeny ?
____________
Ngay lúc bị trái bóng đập vào đầu, Tống Chanh Chanh cảm thấy trời đất quay cuồng, trọng tâm không vững, "bịch" một cái ngã xuống đất.
Cùng rơi xuống đất với cô còn có trái bóng rổ - đầu sỏ vừa gây ra tai nạn.
Nền xi măng bị ánh nắng mặt trời nướng đến nóng hổi, Tống Chanh Chanh đập mông ngã xuống, nóng đến phỏng mông, nhưng ý thức của cô vẫn đang mơ hồ, chưa thể đứng dậy được, chỉ có thể ngồi ngây ra dưới đất.
Kỳ thật Hoàng Quỳnh rất muốn bật cười, nhưng cô cũng giật mình không nhẹ, sợ Tống Chanh Chanh bị bóng đập vào đầu đến mức ngu ngốc, hay não chấn động chẳng hạn.
"Cậu không sao chứ Chanh Chanh? Thật là..." Cô lập tức nhìn trái bóng rổ, cau mày nói: "Rốt cuộc là ai làm, đúng là vô đạo đức mà."
"Mình không sao, vẫn chưa mất trí nhớ." Tống Chanh Chanh đau đớn ôm lấy chỗ vừa bị đập trúng.
"Xin lỗi, xin lỗi."
Lúc này, trên đỉnh đầu cô truyền đến một giọng nam, thiếu niên vừa chạy đến trông rất sáng sủa, cậu mang theo hương vị ấm áp của ánh mặt trời.
"Hừ, các cậu chơi bóng không thể cẩn thận một chút hả?"
Bây giờ cơn đau mới bắt đầu truyền đến, Tống Chanh Chanh ôm đầu xoa cả buổi, đang định ngẩng lên dạy dỗ tên khỉ con đội lốt gấu này.
Sau khi nhìn thấy "thủ phạm gây họa" thì nhất thời nghẹn giọng.
Cậu nam sinh nhìn không lớn lắm, cặp mắt nho nhỏ, lúm đồng tiền bên má rất sâu, cậu còn có hai cái răng khểnh vô cùng đáng yêu.
Sạch sẽ, dễ thương, ấm áp như ánh mặt trời.
Mẹ ơi, kiểu nam sinh này không phải đã từng là hình mẫu lý tưởng của mình sao?
Nhưng khi thật sự nhìn thấy hình mẫu mình yêu thích, trái tim cô không rộn ràng rung động.
Có lẽ cả trái tim cô đã trao hết cho Phó Dao Xuyên rồi.
Tống Chanh Chanh nghĩ thầm.
Trong lúc tâm tư của cô bay loạn trên trời, Hoàng Quỳnh bên cạnh vì bạn thân đã lên tiếng trước: "Các cậu chơi bóng kiểu gì thế, không có mắt sao? Thứ này đập vào người khác sẽ bị thương đấy, các cậu muốn cảm nhận thử không?"
Khuôn mặt cậu nam sinh nhỏ rất áy náy, không ngừng nói xin lỗi.
Nam sinh này vô cùng đáng yêu, thái độ lại chân thành, Hoàng Quỳnh thật sự không nỡ tức giận với cậu. Là bạn tốt nhiều năm của Tống Chanh Chanh, cô nhìn thoáng một cái liền phát hiện cậu nhóc kia là kiểu nam sinh mà cô bạn thân ngu ngốc của mình thích, lúc này nên tạo ra cơ hội cho bạn tốt mới được.
Hoàng Quỳnh khoát tay: "Tốt xấu gì cũng nên đỡ cô ấy dậy đi chứ, mau đưa cô ấy đến phòng y tế kiểm tra, lỡ bị thương nghiêm trọng thì làm sao bây giờ?"
Tống Chanh Chanh: "..."
Bên ngoài sân bóng rổ, Tống Chanh Chanh bị bóng đập vào đầu đúng lúc Phó Dao Xuyên nhìn qua, thấy cô gái té ngã trên đất, rất lâu vẫn không thể đứng dậy được, cậu hơi nhíu mày, thất thần một lát, cậu để mất quả bóng đang cầm vào tay Chu Hành.
Chu Hành nhìn về phía đám con gái, sau đó giơ ba ngón tay thành hình khẩu súng chĩa về phía họ.
Các cô gái lập tức hú hét ầm ĩ.
Chu Hành ra vẻ là anh em tốt của Phó Dao Xuyên, công bằng mà nói trông cậu khá ưa nhìn, cộng thêm tính cách cởi mở, dí dỏm, quần áo cậu mặc luôn theo trào lưu, vì vậy các nữ sinh luôn chào đón cậu.
Đương nhiên, nếu so với đóa hoa cao lãnh kia thì cậu vẫn kém xa.
Đỏm dáng xong rồi, Chu Hành ôm bóng đẩy vai Phó Dao Xuyên, hả hê đắc ý nói: "Nhìn đi, bàn về kỹ thuật chơi bóng, cậu vẫn không bằng tôi."
Phó Dao Xuyên: "Đó là vì tôi chưa dùng hết sức."
"Tôi thấy ban nãy cậu bị phân tâm đúng không? Ngoài sân có gì khiến cậu phân tâm vậy?" Dứt lời, Chu Hành nhìn theo ánh mắt của Phó Dao Xuyên hướng ra ngoài sân, sau đó khóe miệng cong lên: "Ơ, đó không phải là cô bạn nhỏ ngồi cùng bàn với cậu à? Sao bạn ấy lại ngồi trên mặt đất thế? Không phải bị cảm nắng chứ? Nhìn rất đáng thương đó."
Ánh mắt Phó Dao Xuyên hơi trầm xuống, cười nhẹ một tiếng: "Cậu thấy đáng thương thì đến đó đỡ người ta lên đi."
Giọng điệu không quan tâm, nhưng chân cậu lại không nghe lời, cứ muốn đi ra ngoài sân.
Chu Hành nhìn qua, sau đó đặt tay lên vai Phó Dao Xuyên, trong giọng nói có chút tiếc nuối giùm người bạn tốt: "Ôi chao, chậm tay rồi! Đã có anh hùng cứu mỹ nhân."
Phó Dao Xuyên bất giác lướt mắt ra ngoài sân bóng, Tống Chanh Chanh đã đứng dậy, bên cạnh là một nam sinh đang cẩn thận từng chút đỡ cô đi, hai người cách sân bóng rổ càng ngày càng xa.
Nam sinh này vừa mới cùng bọn họ so tài, là đàn em lớp 10.
Chậc, vẫn còn trẻ con.
Gió mùa hè thổi qua, mang đến một cảm giác khô nóng không giải thích được.
____________
Phòng y tế.
Tống Chanh Chanh ngồi trên giường, thầy y tế làm kiểm tra đơn giản cho cô, sau khi kiểm tra bước cuối, thầy bỏ đèn pin xuống, cầm bút viết xoẹt xoẹt vào đơn thuốc: "Trước mắt không có vấn đề gì, chóng mặt là do say nắng, nếu em cảm thấy không thoải mái, còn lo lắng thì đi bệnh viện kiểm tra, thầy sẽ viết đơn nghỉ phép cho em."
"Cám ơn thầy, bây giờ em không sao rồi. Không cần đến bệnh viện, cũng không cần nghỉ phép đâu ạ". Tống Chanh Chanh lắc đầu nói.
Ban nãy đúng là bị bóng đập vào không nhẹ, nhưng hiện tại cô đã không còn đau.
Thầy y tế có thể ghi đơn xin chủ nhiệm nghỉ bệnh nửa buổi, chỉ là điều này không có sức hấp dẫn với Tống Chanh Chanh nữa, từ khi ngồi cùng bàn với Phó Dao Xuyên, cô rất thích đi học, dường như chỉ việc học mới khiến cô hạnh phúc.
Thầy y tế không nhìn ra tâm tư của cô, tưởng rằng đây là một cô bé ngoan ngoãn, ham học tập: "Để thầy kê cho em một ít thuốc."
Từ phòng y tế đi ra, cậu nam sinh vẫn không yên lòng, liên tục hỏi Tống Chanh Chanh bên cạnh: "Thật sự không cần đi bệnh viện sao?"
Tống Chanh Chanh cười, đáp: "Không cần, mình không phải được làm bằng thủy tinh, lớn như vậy ai cũng bị bóng đập một lần mà."
Cuối cùng, cậu nam sinh thở phào nhẹ nhõm: "Đúng rồi, cậu học lớp nào, lúc huấn luyện quân sự với lễ khai mạc tôi chưa từng thấy cậu."
Huấn luyện quân sự?
Tống Chanh Chanh giật mình, hóa ra cậu bé này là học sinh lớp 10 mới nhập học, khó trách nhìn rất non.
Cô giải thích: "Bởi vì chị học lớp 11, đương nhiên em chưa từng thấy chị rồi."
Cậu nam sinh phì cười: "Thì ra là đàn chị, chẳng trách em không nhìn thấy chị." Nụ cười nhẹ đọng trên khóe môi cậu, lúm đồng tiền sâu hoắm, vô cùng đáng yêu. Cậu bé hình như cũng ý thức được lời mình vừa nói, xấu hổ sờ sờ ót: "Đàn chị, bây giờ em phải đi rồi, bạn của em vẫn đang đợi, thật ngại quá... Còn nữa, hẹn gặp chị lần sau nhé."
Dứt lời, cậu quay lưng lại, khiến người khác không nhìn rõ nét mặt của cậu, nhanh như chớp xoay người chạy đi.
Lúc này, Hoàng Quỳnh cũng từ nhà vệ sinh nữ đi ra, bước đi không một tiếng động rồi bất thình lình xuất hiện sau lưng Tống Chanh Chanh làm cô bị dọa chết khiếp.
Tống Chanh Chanh ôm ngực, chưa kịp hoàn hồn: "Ban ngày ban mặt, đi không tiếng động như thế, cậu giả ma giả quỷ định hù chết ai vậy?"
"Ơ ơ ơ, là do mình đi nhẹ, hay do cậu đang mê mẩn đến thất thần?"
"Cút đi!" Tống Chanh Chanh trừng mắt nhìn Hoàng Quỳnh, nói rất nghiêm túc: "Cậu đừng gây rắc rối, cậu bé mới lớp 10 thôi, là đàn em của chúng ta."
"Hơ hơ, người ta học lớp mấy cậu cũng biết rồi á... tiến triển nhanh thật nha. Có điều, cậu mất trí rồi, đến đàn em vẫn không tha."
Tống Chanh Chanh hung hăng cấu véo Hoàng Quỳnh một trận, cuối cùng dùng vẻ mặt vô cùng chân thành nói: "Hoàng Quỳnh Quỳnh! Nếu cậu dám nói một câu nữa, mình sẽ cho ngực cậu đau ê ẩm luôn đấy! Lúc này trong lòng mình chỉ có Tiểu Xuyên Xuyên, không thể chứa bất kì ai nữa." Đột nhiên, cô nhớ đến gì đó: "Đợi chút, nước của mình đâu rồi?"
Tất cả đều do chai nước này, nếu không tại vì nó thì sao có nhiều chuyện xảy ra như vậy. Nhưng giờ thì hay rồi, nhiệm vụ của nó còn chưa hoàn thành xong đã không thấy tăm hơi đâu.
Nhất định là lúc nãy rơi ở sân bóng rổ rồi.
Vì vậy Tống Chanh Chanh lôi kéo Hoàng Quỳnh đến siêu thị một lần nữa, lần này cô đổi loại nước khác.
"Các nữ sinh kia đều đưa nước suối, như vậy không phải tớ cũng giống bọn họ sao? Hơn nữa lần trước thầy đã nói, cơ thể cần bổ sung khoáng chất sau khi vận động, chỉ uống nước thôi thì không đủ."
Tống Chanh Chanh kích động ôm mặt: "Ây dà, cậu ấy sẽ cảm thấy tớ là một cô gái hiền lành và chu đáo, đến mình cũng bị bản thân làm cho cảm động rồi."
Hoàng Quỳnh: "Cậu vui là được"
Bởi vì phải ở lại phòng y tế rất lâu, nên tiết đầu tiên của buổi chiều Tống Chanh Chanh mới trở về lớp, thầy Lý ngữ văn đã đứng trên bục giảng chuẩn bị dạy.
Rất may lúc nãy cô được thầy y tế ghi đơn xin phép nên tránh được kiếp nạn, thầy Lý quan tâm lo lắng cho sức khỏe của cô nên bảo cô nhanh chóng về chỗ ngồi.
Sau khi ngồi xuống, Tống Chanh Chanh bỏ chai nước vào hộc bàn, lấy sách vở từ bên trong ra, lật đến trang thầy nói.
Trên bục giảng, thầy Lý đang kể chuyện về cuộc đời bi thảm của Hàn Dũ [*].
[*] Hàn Dũ: Hàn Dũ (chữ Hán: 韓愈, 768 - 25/12/824) tự Thoái Chi 退之, sinh tại đất Hà Dương, Hà Nam, Trung Quốc (nay thuộc Mạnh Châu, tỉnh Hà Nam); tổ phụ người đất Xương Lê (nay thuộc Hà Bắc, có thuyết nói thuộc huyện Nghĩa, Liêu Ninh) nên ông thường tự xưng là Hàn Xương Lê (韩昌黎), làm quan về đời vua Đường Hiến Tông (806 - 820) tới Binh bộ thị lang, Lại bộ thị lang.
(Nguồn: Wikipedia)
Lúc này, bỗng dưng điện thoại trong túi áo rung hai cái, Tống Chanh Chanh cẩn thận lấy điện thoại trong túi ra, cúi đầu lén lút nhìn.
Tin nhắn từ Hoàng Quỳnh.
[Quên nhắc cậu, chàng trai ngồi cùng bàn với cậu chưa bao giờ nhận đồ của nữ sinh, lúc trước có vài nữ sinh đưa đồ cho cậu ấy đều bị từ chối. Nếu nữ sinh đó kiên quyết không buông tha, người ta liền mặc kệ, không thèm quan tâm tới mặt mũi nữ sinh đó. Cậu nên chuẩn bị tâm lý trước nha.]
[Cố gắng lên tình yêu!]
Cất điện thoại vào túi, tay trái Tống Chanh Chanh chống cằm, tay phải xoay bút, bây giờ suy nghĩ của cô cũng giống như cây bút này, không ngừng xoay chuyển.
Cuối cùng, cây bút kia rơi xuống đống sách vở. Cô lập tức cúi đầu xé một trang giấy trên quyển tập, vội vàng viết một hàng chữ.
[Thương hiệu nước này ở siêu thị đang giảm giá mua một tặng một, bạn thân của mình không uống được, vì vậy ban đầu định đưa cho cậu, không ngờ nửa đường bị bóng đập vào đầu, vẫn còn đau lắm. ?
Nếu cậu không nhận có phải rất có lỗi với cái đầu bị đập của mình không?
Coi như là quà gặp mặt của bạn ngồi cùng bàn nhé.
Nếu như cảm thấy áy náy, cậu có thể đưa lại mình quà đáp lễ. O(∩_∩)O]
Viết xong, liền đặt giấy và nước lên bàn Phó Dao Xuyên.
Sau khi đưa đồ, hai tay Tống Chanh Chanh nắm chặt cây bút, trong lòng không ngừng cầu nguyện, không nhịn được lén nhìn về phía Phó Dao Xuyên.
Khuôn mặt cậu không biểu cảm, ánh mắt dừng trên tờ giấy rất lâu, khiến người khác không đoán được suy nghĩ thật sự của cậu.
Cô khẽ thở dài.
Được rồi, nếu bị trả lại cũng không sao, cùng lắm đổi cách thức khác.
Ngàn vạn lần không được từ bỏ, chuyện nhỏ nhặt như vậy cũng không chịu được còn đòi theo đuổi nam sinh cái rắm gì.
Cuối cùng, cuộc đời bi thảm của Hàn Dũ cũng được thầy Lý kể xong. Trong lúc Tống Chanh Chanh tràn đầy ý chí chiến đấu chuẩn bị nghe giảng thì một tờ giấy rơi trên bàn cô.
Cô nhắm mắt lại, trong lòng thấp thỏm không yên, từ từ hé mở tờ giấy, vừa mở vừa híp mắt lén nhìn.
Khi toàn bộ tờ giấy được mở ra, cô cũng mở to mắt.
Rốt cuộc Tống Chanh Chanh đã thấy được chữ cậu, chữ cậu rất đẹp, lưu loát, phóng khoáng và rõ ràng. Vô cùng phù hợp với khí chất và vẻ đẹp của cậu.
Có người từng nói giọng nói dễ nghe sẽ làm cho tai mang thai, nét chữ đẹp như vậy khiến mắt cô cũng muốn mang thai luôn rồi.
Thưởng thức xong nét chữ hoàn mỹ, Tống Chanh Chanh bắt đầu đọc nội dung.
[Tôi nhận, giờ cậu tập trung nghe giảng được chưa?]
Cơn gió bên ngoài cửa sổ ập vào mặt, cái nóng mùa hè dường như đang chạy khắp mặt cô, trong lòng cô lúc này như có một vườn hoa tươi nở rộ, đóa hoa mang hương thơm ngào ngạt.
Tống Chanh Chanh không kìm được khẽ mỉm cười, dù sao cậu ấy cũng nhận nước rồi.
Cô cảm thấy mình thật sự không giống với những nữ sinh khác.
_____________
Hãy ghé thăm fanpage trên fb của nhóm để cập nhật lịch post và các đoạn preview sớm nhất nhé ^^
Mọi người chỉ cần gõ Yến Vân Cung là sẽ ra nha.