Editor: Lemon
“Cốc cốc cốc.”
Đột nhiên tiếng đập cửa có quy luật vang lên.
Hứa Dữu giống một con thỏ nhỏ bi chấn kinh, gắt gao nhìn chằm chằm ván cửa, cửa nhà cô là cửa gỗ vô cùng bình thường, trên cửa không có gắn mắt mèo.
Cô có thói quen ở một mình, ngày thường mười ngày nửa tháng cũng không có ai tới gõ cửa, hôm nay đã bị gõ lần thứ hai, lần đầu tiên là cha Diệp Phong, hắn tới cửa đưa thịt heo đặt hàng.
Hơn nữa những lần đó cô đều đã biết trước, dựa theo cách nói của bác sĩ Chu giao tiếp với người khác có lợi cho việc trị liệu của cô.
Nhưng mà lần này không giống.
Lúc này gõ cửa cô không hề biết trước.
Hơn nữa cô có dự cảm, nếu mở cửa ra sẽ gặp phải một người không dễ giao tiếp.
Khuôn mặt nhỏ của Hứa Dữu đã trắng bệch, động tác cứng đờ, nhưng vẫn đem quần áo ra ban công phơi mới đi đến cạnh cửa.
“Chị, mau mở cửa cho em.”
“Em biết chị ở trong nhà, em có việc gấp tìm chị.
Người bên ngoài tựa hồ đã chờ không kịp bắt đầu kêu to lên.
Hứa Dữu nghe được giọng nói này liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, cùng sợ hãi mới vừa rồi không giống nhau, trên mặt cô hiện tại nhiều hơn là nhàn nhạt.
Cô không có lập tức mở cửa cho Hứa Chính Dương mà về phòng ngủ trước.
Hứa Dữu lung tung xoa xoa mặt, đem tất cả sợ hãi đều giấu đi, giống như chiến sĩ anh dũng hy sinh, lúc này mới đi ra mở cửa.
“Không phải tôi đã nói……”
—— không phải tôi nói không có chuyện gì lớn thì đừng tới tìm tôi sao?
Hứa Dữu nói chỉ một nửa liền ngừng, bởi vì ngoài cửa không chỉ có một mình em trai Hứa Chính Dương, còn có mẹ đẻ cô Điền Ngữ Hương.
Hứa Dữu nắm chặt góc áo mình, không biết làm sao.
Em trai Hứa Chính Dương thấy chị mình, cũng chỉ mang vẻ mặt xin lỗi.
“Bà…sao lại tới đây?”
Hứa Dữu đã sớm cắt đứt liên hệ với người trong nhà, chỉ có một mình em trai Hứa Chính Dương biết địa chỉ nhà cô, cô cũng dặn dò cậu ta hai việc, một là không có gì chuyện quan trọng thì đừng tới tìm, hai là nhất định không thể nói với ba mẹ địa chỉ nhà cô.
Mấy năm trước cô đều bình yên vượt qua, ngày hôm qua em trai Hứa Chính Dương tới đây cầm tiền đi, cô còn cho rằng rất lâu nữa Hứa Chính Dương mới tới đây tiếp.
Không nghĩ tới hôm nay cậu ta lại tới, hơn nữa còn dẫn theo mẹ đi cùng.
Điền Ngữ Hương nghe Hứa Dữu nói như vậy, lập tức nhíu mày, “Mày cũng không biết gọi một tiếng à, uổng công nuôi mày lớn như vậy.”
“Mẹ.”
Một tiếng không tình nguyện, Hứa Dữu tưởng tượng, thời gian qua thật là nhanh, mẹ con bọn họ giống như đã hơn 5 năm rồi không gặp.
Điền Ngữ Hương nghe Hứa Dữu gọi lúc này biểu tình mới tốt hơn một chút, liền tùy tiện dắt theo con trai Hứa Chính Dương vào nhà.
“Chị, thực xin lỗi, em không phải cố ý dẫn mẹ tới đây, em nói với mẹ tự đi tìm chị, mẹ cũng đã đồng ý, nào biết mẹ lén đi theo em. Ba đang bị bệnh nằm viện, trong nhà không có nhiều tiền như vậy, lần trước chị đưa một vạn chỉ trong một ngày đã hết rồi, hôm nay bác sĩ lại nói phải dùng thuốc mới, nhưng trước khi dùng thuốc mới phải giao tiền, trong nhà thật sự lấy không ra tiền, cho nên……”
Hứa Chính Dương còn chưa nói hết đã có chút ngượng ngùng, chỗ chị cậu ta cũng đã tới vài lần, tuy rằng nói chị ở trong thành phố nhưng điều kiện cũng không tốt hơn trong nhà bao nhiêu, chị có thể lấy ra một vạn cậu ta đã cảm thấy rất lợi hại, nhiều tiền hơn nữa phỏng chừng chị cũng không có.
Hứa Chính Dương nhanh chóng nói xong mới dám liếc nhìn Hứa Dữu một cái.
Hứa Dữu gật đầu tỏ vẻ mình đã biết.
Điền Ngữ Hương đang nhìn đông nhìn tây, căn nhà tuy rằng không lớn, nhưng đồ đạt đều bày biện gọn gàng ngăn nắp, xây dựng bầu không khí ấm áp, “Căn nhà này của mày tuy rằng bên ngoài rách tung toé nhìn chẳng ra gì, nhưng bên trong cũng không tệ lắm.”
Điền Ngữ Hương nói rồi hai ba bước đi tới sô pha thoạt nhìn mềm mại thoải mái ngồi xuống, “Cái sô pha này của mày rất thoải mái, cũng chỉ là con gái hưởng thụ như vậy làm gì? Mày cũng không biết ba già nhà mày bị bệnh, ở trong nhịn mấy ngày mới đi bệnh viện.”
“Mày thì hay rồi, một mình dọn đến trong thành phố sống sung sướng, trong nhà xảy ra chuyện maỳ cũng không thèm để ý, mày không biết bác sĩ nói ba mày khả năng sống không được bao lâu, chỉ khổ bọn tao ckhông có tiền mua thuốc than đồ ăn ngon cho ổng.” Điền Ngữ Hương nói, còn cầm mấy quả táo trên bàn trà cất vào trong túi mình.
Hứa Dữu đứng ở một bên cắn chặt môi dưới.
Điền Ngữ Hương thấy cô vẫn đứng đó, tiếp tục nói, “Tiểu Dương nói mày nghe hết rồi phải không? Ba mày nằm việc mày cũng không thể sống sung sướng, ba đều mặc kệ.”
Hứa Dữu liếc nhìn hướng phòng ngủ một cái, “Tôi không có tiền.”
Điền Ngữ Hương thấy túi mình không nhét thêm táo vào được nữa, đơn giản liền cầm lấy một quả dùng tay áo lau lau, thỏa mãn cắn một cái, “Thật đúng là đừng nói, táo này của mày còn rất ngọt.”
Điền Ngữ Hương ăn nhìn thoáng qua con trai mình, “Tiểu Dương, lại đây ăn táo đi” Vừa nói vừa đem quả táo đỏ au đưa cho con trai mình.
Hứa Chính Dương ngại ngùng vội vàng lắc đầu, Điền Ngữ Hương cũng mặc kệ từng ngụm từng ngụm ăn táo.
Điền Ngữ Hương gặm một nửa quả táo, bà ta lúc này mới lẩm bẩm lầm bầm, “Không có tiền mua trái cây ngon như vậy? Ba mày tuy rằng đối xử với mày chẳng ra gì, nhưng ông ta cũng không mặc mày đói chết, hơn nữa mày nghĩ lại đi, không có ông ta sao có được mày.”
Kỳ thật Điền Ngữ Hương nói không sai, tuy rằng ba không tốt với cô, nhưng cũng không có đặc biệt quá mức, ba của cô Hứa Quốc Tráng chính là chuyện gì cũng nghe theo mẹ của cô, chính mình bị mắng nửa câu cũng không dám nói.
Hứa Dữu chỉ yên lặng đứng đó không nói lời nào.
Cô cũng không biết mình phải nói gì, cũng không muốn tranh luận cùng bà ta, cô chỉ muốn mẹ cô nhanh đi đi, Điền Ngữ Hương ngồi trên sô pha nhà cô, cô luôn có cảm giác một góc yên tĩnh thuộc về cô bị người ta chiếm mất.
“Tôi…… Thật sự không có tiền.”
Hứa Dữu đứng tại chỗ nhắm hai mắt, cô cảm giác làm như vậy sẽ không còn sợ hãi nữa, sẽ cho cô càng nhiều dũng khí.
“Vừa rồi theo tiểu Dương đi tới chỗ rách nát này tao cũng đã biết mày không có tiền rồi, nhưng mà có câu nói gì ấy nhở, cái gì mà trời không tuyệt con đường người, tao với mợ hai mày đã hỏi thăm rồi, nhà giàu nhất huyện chúng ta có đứa con trai, tên là Đàm Hạo, sắp 30 còn chưa cưới vợ đâu. Vì cưới vợ bên kia đưa rất nhiều lễ hỏi, vừa lúc mày cũng 26, rất xứng với nó.
Tao nói với mày nha, nhà nó rất có điều kiện, mày gả qua đó chính là đi hưởng phúc, so với ở chỗ rách nát này tốt hơn rất nhiều, hơn nữa người đó lớn lên cao to có phúc khí, khuyết điểm duy nhất chỉ là mắt không thấy thôi.”
Điền Ngữ Hương còn đang nói lải nhải, Hứa Dữu lại cảm giác tất cả đều không nghe vào.
Khoảng một phút sau Điền Ngữ Hương mới nói xong, Điền Ngữ Hương vội vàng quay đầu hỏi cô, “Tao nói xong rồi, chừng nào mày gả qua đó?”
“Tôi không gả.”
Đôi mắt vẩn đục của bà ta lúc này phát ra ánh sáng sắc bén, “Mày nói không gả thì không gả, vậy ba mày tính sao? Mày cũng không thể để ông ta ở bệnh viện chờ chết đi, bác sĩ nói ông ta bị ung thư gan thời kì cuối.”
Tuy Hứa Dữu không phải học y nhưng cô cũng biết ung thư gan thời kì cuối là không thể trị được nữa.
Điền Ngữ Hương phun ra hai chữ “Chờ chết” đã gợi lên ký ức trong đầu cô.
Từ lúc cô có ký ức ba mẹ đã không tốt với cô, nơi nhỏ bé của bọn họ trọng nam khinh nữ vô cùng nghiêm trọng, trước khi em trai Hứa Chính Dương sinh ra cô ở nhà không bị đánh tức bị mắng.
Sau khi em trai được sinh ra Điền Ngữ Hương càng ngại cô chướng mắt, trực tiếp ném cô tới nhà ông nội, để cô sống cùng ông, đó cũng là khoảng thời gian vui vẻ nhất của cô.
Mãi đến lúc ông nội qua đời, cô vị thành niên bị bắt về nhà. Cô còn nhớ rõ ông nội bị bệnh đưa đi bệnh viện, bác sĩ nói phải có một số tiền rất lớn.
Nhưng ba mẹ đều nói không có tiền, nhưng ngày hôm sau cô thấy trong nhà có thịt cá, khi còn nhỏ cô còn không hiểu, đi cầu xin ba mẹ cứu ông, bao nhiêu nỗ lực chỉ đổi lấy sáu chứ.
Không có tiền, chờ chết đi.
Đó là một ngày mùa hè, ngày hôm đó không có mặt trời, còn mưa rơi cả ngày.
“Dù sao tôi không gả, nếu bà đã coi trọng hắn như vạy bà có thể tự gả qua đó.”
“Chát.”
Điền Ngữ Hương tức muốn hộc máu đứng lên trực tiếp cho Hứa Dữu một cái tát, “Phí công nuôi mày nhiều năm như vậy, mày nghĩ xem mày vừa nói mê sảng cái gì? Tôi thật sự hối hận, lúc sinh mày ra sao không bóp chết mày đi.”
Hứa Dữu đều không cảm giác được đau, ánh mắt mơ hồ cũng không biết Điền Ngữ Hương đang nói cái gì, cô chỉ là đột nhiên cảm thấy thật lạnh, cô nhìn ra ban công, giống như thấy được bông tuyết, chỉ là một giây sau cô mới đột nhiên nhớ tới, bây giờ vẫn là mùa hè.
Cô lại nhìn ra ban công, bông tuyết đã không thấy đâu.
Điền Ngữ Hương theo ánh mắt Hứa Dữu nhìn ra ban công, lập tức liền ngồi không được, bà ta thấy một cái áo tây trang màu xám nhạt, Điền Ngữ Hương tuy rằng không biết nhãn hiệu quần áo gì gì đó nhưng lúc bà ta nhìn thấy cái áo này liền cảm giác không đơn giản.
Điền Ngữ Hương chỉ vào cái áo hỏi, “Sao nhà mày có cái này? Áo này là của ai?”
Hứa Dữu nhìn thấy cái áo Điền Ngữ Hương chỉ vào, trái tim đột nhiên nhảy dựng.
“Bạn trai mày?”
Điền Ngữ Hương lại hỏi.
Hứa Dữu nhắm mắt lại gật đầu, cô lại nói dối, không biết lúc này đây báo ứng có thể tới càng sớm hay không.
“Có bạn trai rồi thì sao? Có bạn trai cũng có thể chia tay, bạn trai mày có điều kiện tốt như Đàm Hạo không? Nhanh chia tay với nó đi, nghe mẹ mày đi, Đàm Hạo mới có thể mang lại hạnh phúc cho mày.”
“Tôi không gả.” Hứa Dữu đột nhiên rất muốn cười, cô muốn cười bản thân ngốc, cô muốn cười trong đêm khuya tĩnh lặng ngẫu nhiên còn khát vọng tình thân.
“Chuyện này không phải do mày quyết định.”
Hứa Dữu thực may mắn, sổ hộ khẩu của cô độc lập, chứng minh thư cũng ở trên tay mình, Điền Ngữ Hương nói không phải do cô quyết định cũng liền nói miệng mà thôi.
Hứa Dữu do dự một chút, đột nhiên lấy ra một tấm thẻ đưa cho Điền Ngữ Hương, “Bên trong còn năm vạn, đây là…… tất cả tiền của tôi.”
Cô cũng không phải muốn đưa tiền, chẳng qua mất tiền tiêu tai, đạo lý này cô vẫn hiểu được, hơn nữa người kia dù gì cũng là con trai ông nội.
Điền Ngữ Hương lấy tấm thẻ, Hứa Dữu lại không buông tay, “Tôi không gả, tiền này bà cầm đi, nếu bà muốn tôi gả thì đừng hòng lấy được số tiền này, còn nếu cầm tiền thì lập tức rời khỏi đay, hiện tại tôi không muốn nhìn thấy bà.”
Điền Ngữ Hương nghe có tiền sao còn nghĩ nhiều như vậy, vội vàng gật đầu nói, “Được được được, không gả thì không gả, mày buông tay ra trước đi, tao vội lấy tiền giao viện phí cho ba mày.”