Editor: Lemon
Bên ngoài trời đã sáng tỏ, gió nhẹ thổi bay bức màn quấy nhiễu người đang trong mộng. Nếu có thể Trình Uyên cũng nguyện ý làm một hôn quân ngày ngày không thượng triều.
Lúc Trình Uyên muốn rời giường phát hiện Hứa Dữu cũng đã mở đôi mắt hạnh, Trình Uyên vuốt tóc cô, “Em muốn ngủ tiếp nữa không?”
Hứa Dữu lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Hôm nay em muốn đi tái khám, em muốn đi sớm một chút, sau đó về sớm chút, buổi chiều còn muốn gõ chữ nữa.”
“Ồ, vậy anh cũng đi.”
Trình Uyên nói rồi nhanh chóng đứng lên mặc quần áo, lại xoay người hỏi cô: “Cần anh giúp em không?”
Hứa Dữu đã tỉnh táo, nhưng Trình Uyên cứ ở trong phòng, cho nên cô không có động tác tiếp theo.
“Không cần giúp, nhưng mà, sao đột nhiên anh muốn đi cùng em?”
Hứa Dữu trước kia đều là có chuyện gì cũng tự mình giải quyết, hiện tại đột nhiên nhiều thêm một Trình Uyên, đột nhiên có chút không quen.
Có thể không làm phiền người khác cô nhất định sẽ không làm phiền, cuộc sống khó khăn trước kia nói cho Hứa Dữu như vậy.
“Anh không thể đi à?”
Hứa Dữu lắc đầu, cũng không phải không thể đi, dù sao chuyện của cô không có gì là Trình Uyên không biết.
“Nhưng không phải gần đây anh rất bận sao?” Hứa Dữu cũng không phải không muốn Trình Uyên đi tái khám cùng cô, nếu anh đi cùng vậy cô không cần bắt xe rồi.
Nhưng mà lần trước cô cùng Trình Uyên cãi nhau, anh cùng cô trở về Ô Lam đã làm chậm trễ thời gian mấy ngày của anh, sau khi trở về anh liền rất bận rộn.
Mỗi ngày nhìn anh đi sớm về trễ, mãi đến mấy ngày gần đây mới về sớm một chút. Cô sợ lần này Trình Uyên ra ngoài với cô lại quấy rầy kế hoạch công việc của anh.
Trong suy nghĩ của cô hai người ở bên nhau chính là cần phải xúc tiến nhau, cô cảm giác sau khi mình cùng Trình Uyên ở bên nhau cô không giúp được gì cho anh thì thôi, còn trở thành trở ngại cho anh là không tốt.
“Cũng tàm tạm.” Trình Uyên mặc áo khoác vào, “Đi thôi, không phải em nói muốn đi sớm chút sao?”
Hứa Dữu gật đầu, “Nhưng em định tự đi, anh đi làm đi.”
Trình Uyên đột nhiên gọi tên cô.
“Hứa Dữu.”
Bình thường Trình Uyên đều gọi cô là Quả Bưởi Nhỏ, nghe anh gọi cả tên lẫn họ cô Hứa Dữu cũng sửng sốt, liền ngẩng đầu nhìn anh.
“Làm sao vậy?”
“Chúng ta là vợ chồng, em biết hai chữ này có nghĩa là gì không?”
“Biết chứ.” Hứa Dữu quật cường nói, “Nhưng chuyện này với chuyện em đi một mình không liên quan gì tới nhau mà.”
“Em đi một mình phiền toái biết bao nhiêu, còn phải bắt xe, anh trực tiếp đưa em qua đó cũng không mất bao nhiêu thời gian.”
Thật ra Hứa Dữu cũng nghĩ đến điểm này, cô suy nghĩ một chút, đem ý nghĩ của mình nói cho Trình Uyên nghe.
Trình Uyên ngồi trên tay vịn sô pha, trên mặt nhưng thật ra mang theo tươi cười: “Đây là lý do của em?”
Hứa Dữu cảm thấy lý do của mình rất chính đáng.
“Anh là chồng em, em có thể ỷ lại anh, em có thể không cần suy nghĩ nhiều mà giao tất cả khuất mắc giao cho anh, cho dù là làm cái gì thì những lý do em vừa nói anh thấy căn bản là không đáng giá nhắc tới, những chuyện đó lúc nào làm cũng được, ở bên em quan trọng hơn.”
Trình Uyên: “Đi thôi.”
Trình Uyên ôm lấy Hứa Dữu đi về phía trước: “Em đừng nghĩ nhiều, cái đầu nhỏ này của em không được thông minh lắm đâu.”
Hứa Dữu mở to mắt trừng anh: “Anh nói cái gì?”
“Được được, em thông minh, Quả Bưởi Nhỏ của anh thông minh nhất.”
Khóe môi Hứa Dữu giật giật, anh có thể đừng có lệ như vậy được không hả?
Hứa Dữu nghĩ như vậy, liền mơ hồ bị Trình Uyên mang lên xe.
“Em đừng nghĩ bậy bạ, dù sao cứ đi theo anh là được.”
Hứa Dữu nhỏ giọng phản bác: “Em không có nghĩ bậy bạ.”
“Được, vậy em không được suy nghĩ.”
Hứa Dữu còn muốn nói gì đó, Trình Uyên đột nhiên quăng ra một câu: “Không cho nói nữa, nói nữa anh hôn em đó.”
Hứa Dữu thật sự không nói nữa, cô dùng một tay che miệng lại, sau đó liền quay đầu trừng anh.
Trình Uyên vui vẻ tự tại, anh thích nhất là nhìn bộ dáng Hứa Dữu tức giận, hai má phồng lên giống một con hamster nhỏ.
-
Nữ hộ sĩ trực ban trước quầy vừa lúc là người tiếp đãi Trình Uyên tới phòng khám lần trước.
“Hôm nay có thời gian nha, lần đầu tiên thấy chồng chị đi cùng.”
Hứa Dữu có chút ngốc, sao chị gái hộ sĩ này lại biết cô với Trình Uyên là vợ chồng, bộ biểu hiện rõ vậy hả?
Hứa Dữu không nói chuyện, Trình Uyên lúc này dùng bàn tay to của anh bao lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô.
Chu Cánh Tư thấy Hứa Dữu cùng Trình Uyên cùng nhau tiến vào thì có hơi ngây người.
“Ngồi đi.”
Trình Uyên ngó Chu Cánh Tư một cái, giống như đứa trẻ bảo vệ món đồ chơi yêu thích, rốt cuộc lần trước mình tới đây Chu Cánh Tư lời trong lời ngoài ý tứ đều là đây là riêng tư của bệnh nhân, anh có hỏi tôi cũng sẽ không nói, Trình Uyên biết đây là quy định, nhưng anh chính là không thể hiểu được không vui.
“Hi, bác sĩ Chu, chúng ta lại gặp nhau rồi, lần này thì không có gì là tôi không thể biết rồi đúng không.”
Hứa Dữu kéo nhẹ ống tay áo Trình Uyên: “…Anh từng tới đây rồi hả?”
Trình Uyên gật đầu, “Xin lỗi vì anh đã tự tiện tới, nếu em không vui về nhà anh mặc em xử trí, chỉ là lần trước anh tới cũng không hỏi được gì cả, em yên tâm.”
Hứa Dữu không biết nên nói gì, chỉ là có một cảm giác vi diệu.
Tuy Trình Uyên nói từng tới đây rồi, Hứa Dữu suy nghĩ một chút vẫn giới thiệu lại: “Đây là chồng tôi.”
Chu Cánh Tư ở trên sổ khám bệnh thượng múa bút thành văn, đầu cũng không nâng chào một tiếng, qua hai giây anh mới nói: “Em muốn anh ta ngồi ngây ngốc ở đây sao, hay là để anh ta đi ra ngoài chờ.”
Thật ra mỗi lần Chu Cánh Tư hỏi khám đều yêu cầu người bệnh một mình đối thoại với anh, học thức cùng kinh nghiệm nói cho anh biết nên làm như vậy, trước giờ anh chưa từng khám chữa bệnh tâm lý trước mặt người nhà bệnh nhân.
Trong suy nghĩ của anh chính là, có người nhà bệnh nhân ở bên cạnh, đối người bệnh hoặc nhiều hoặc ít sẽ có một ít ảnh hưởng, nhưng vừa rồi anh nhìn thấy Hứa Dữu cùng chồng cùng nhau đi vào, ánh mắt Hứa Dữu thỉnh thoảng nhìn sang chồng cô, anh liền muốn thử một chút cùng nhau hỏi khám cả hai.
Rốt cuộc vừa rồi Hứa Dữu có biểu hiện như vậy đây cũng là lần đầu tiên anh nhìn thấy. Nhưng quyết định cuối cùng vẫn là dựa vào thái độ người bệnh.
Hứa Dữu đương nhiên là muốn một mình nói chuyện với bác sĩ, chủ yếu là có chút vấn đề bác sĩ Chu nói đến cô cũng phải xấu hổ, nếu là Trình Uyên cũng ở bên cạnh, anh sẽ càng ngượng ngùng.
Trình Uyên vẻ mặt tiếc nuối.
Chu Cánh Tư cũng có chút tiếc nuối, anh lại đưa ra một kiến nghị: “Nếu sau này em có thể tiếp thu, em có thể thử để em với chồng cùng nhau trả lời một ít vấn đề tôi đưa ra.”
Trình Uyên nhướng mày, không nghĩ tới vị bác sĩ này lại có trách nhiệm như vậy. Nghĩ tới hành động vừa rồi của mình hình như có hơi ấu trĩ.
Trước khi Trình Uyên đi ra ngoài, còn để lại một câu.
“Bác sĩ, tôi muốn mách lẻo, Hứa Dữu quá không ngoan, lén uống thuốc khống chế thần kinh”
Hứa Dữu một mình ở lại phòng tâm lý nghe tư vấn.
Cô vốn không khẩn trương, nhưng câu cuối cùng của Trình Uyên làm cô không còn mặt mũi nào đối mặt với Chu Cánh Tư.
Chu Cánh Tư rõ ràng nghe được lời Trình Uyên nói, nhưng anh vẫn chỉ hỏi mấy vấn đề giống như trước kia, hoàn toàn không đề cập tới vấn đề cô uống thuốc loạn.
Trong phòng tư vấn bật âm nhạc nhẹ nhàng.
Hứa Dữu cũng dần bình tĩnh lại, cô bỏ xuống ngụy trang cùng bác sĩ nói cảm nhận của mình cùng tình hình gần đây.
Nói mình ở siêu thị tình cờ gặp lại đại ca chuyên làm chuyện xấu hồi học cấp ba, nói cô cùng Trình Uyên ở bên nhau lại cảm thấy mình không thể giúp được gì cho anh, cuối cùng thậm chí mình uống thuốc gì cũng nói hết ra.
Có thể là bị Trình Uyên ảnh hưởng, lúc cô cùng bác sĩ Chu thẳng thắn trong đầu chỉ nghĩ đến Trình Uyên.
Cô lén ở trước mặt Trình Uyên nói mình sẽ dũng cảm hơn, sau đó bị anh bắt ngay tại trận. Hiện tại Trình Uyên ở bên ngoài chờ cô, tuy rằng không nhìn thấy anh nhưng cô cũng đã rất dũng cảm.
Chu Cánh Tư: “Kỳ thật trên cơ bản đều hỏi đủ rồi, nếu em đã thẳng thắn tự nói ra chuyện mình uống thuốc thì cho thấy em đã có long muốn thay đổi.”
Thật ra Hứa Dữu vẫn rất thấp thỏm. Nhưng nghe bác sĩ Chu nói như vậy đột nhiên lại cảm thấy kỳ thật rất nhiều chuyện không có khó như cô tưởng tượng.
“Cảm ơn bác sĩ.”
“Không cần cảm ơn tôi, đây là phận sự tôi phải làm, nhưng có chuyện này muốn nói với em, cảm giác trạng thái tâm lý gần đây của em đã tốt hơn, em đã uống qua thuốc khống chế thần kinh vẫn nên làm một bài đánh giá tâm lý thì sẽ tốt hơn.”
Hứa Dữu gật đầu.
“Còn một câu cuối cùng muốn nói với em, em có một tâm thái nhất định phải thay đổi, em không phải sợ phiền toái người khác, người để ý em chính là thích muốn em phiền toái anh ta, em uống thuốc mong muốn ban đầu còn không phải là không muốn người xung quanh lo lắng sao? Nhưng em có từng nghĩ tới, nếu trong lòng thật sự muốn tốt hơn em mới có thể chân chính làm được, không cần lo lắng mình sẽ làm phiền người khác.”
Kỳ thật Hứa Dữu …… loại chuyện này cô đều hiểu, nhưng mà cô lại sợ hãi, sợ mình làm không được, bởi vì làm không được nên không muốn uổng phí công sức.
Nhưng mà trong lòng vẫn có một ít niệm tưởng, nhìn ánh mắt kỳ vọng của những người quan tâm mình cô lại tự nói với bản thân mình phải tốt hơn. Đêm khuya tĩnh lặng cảm giác vô lực cùng với đêm tối cùng nhau đánh úp lại, tất cả đạo lý đó cô đều hiểu, nhưng mà hiểu cùng làm được chính là hai chuyện khác nhau.
Hứa Dữu cũng tự nhận ra mình đã tốt hơn rất nhiều, cô ngồi một mình trên ghế dài cạnh cửa, Trình Uyên bị bác sĩ kêu đi vào, bất quá không đến năm phút anh đã ra rồi.
“Đột nhiên em không muốn về gõ chữ nữa rồi.”
Trình Uyên đáp: “Vậy không làm nữa.”
Hứa Dữu cảm giác hiện tại trong đầu mình rất loạn, căn bản không có tâm tư, hiện tại cô chỉ muốn phát tiết, nhưng lại không tìm được chỗ, hơn nữa cô cũng không hiểu tại sao mình lại như vậy nữa.
Hứa Dữu đột nhiên nói: “Em muốn cắn anh một cái.”
Trình Uyên duỗi đến trước mặt cô, không để ý nói: “Vậy em cắn cổ tay đi, chút sức lực của em cắn cũng không đau bao nhiêu.”
Hứa Dữu không phục, dùng hết sức.
“Ui.” Trình Uyên đau kêu ra tiếng.
Hứa Dữu một ngụm cắn xuống, phía trên còn lưu lại nước miếng cùng dấu rang của cô.
Hứa Dữu đắc ý nói: “Không phải vừa rồi anh nói chút sức lực này của em cắn anh cũng không đau sao? Chút vết thương này anh hẳn là không để ý đâu ha?”
Mặt Trình Uyên nhắn nhó, nhưng nói chuyện vẫn là hi hi ha ha: “Làm sao dám không để trong lòng, bà xã đại nhân còn để lại dấu vết trên người anh, tất nhiên là để ý rồi.”
Hứa Dữu ngơ ngẩn, Trình Uyên…… đang nói bậy bạ gì thế? Hiện tại hai người còn đang ở bệnh viện. Còn gọi bã xã đại nhân, hừ, dầu mỡ.
Nhưng Hứa Dữu nhìn bộ dáng nhăn nhó của Trình Uyên cô lại cảm thấy hình như mình quá dùng sức rồi. Nghĩ nghĩ cô vươn cánh tay nói: “Như vầy đi, em cũng cho anh cắn lại.”
‘Cổ tay trắng nõn ngưng sương tuyết.’*
Trong đầu Trình Uyên liền thổi qua câu thơ này.
“Không cắn.” Trình Uyên nhàn nhạt nói, “Chúng ta đang ở hành lang bệnh viện, tuy rằng bây giờ không có ai nhưng chúng ta ngồi ở đây cắn qua cắn lại không cẩn thận bị người khác thấy được họ sẽ cho rằng hai chúng ta đầu óc thật sự có vấn đề đó.”
Hứa Dữu: “……”
“Hơn nữa……anh không muốn cắn tay em, anh muốn cắn chỗ khác cơ, hơn nữa không chỉ một lần.”. Ngôn Tình Tổng Tài
Hứa Dữu: “?”
Trình Uyên kề sát tai cô hạ thấp âm lượng: “Về nhà em có tiện cho anh cắn một cái không hử?”
*Trích trong bài thơ ‘Bồ tát man kỳ 3’
Nhân nhân tận thuyết Giang Nam hảo,
Du nhân chỉ hợp Giang Nam lão,
Xuân thuỷ bích ư thiên,
Hoạ thuyền thính vũ miên.
Lư biên nhân tự nguyệt,
Hạo oản ngưng sương tuyết.
Vị lão mạc hoàn hương,
Hoàn hương tu đoạn trường.
Dịch nghĩa
Người người đều nói rằng Giang Nam đẹp,
Người đến chơi chỉ muốn ở lại Giang Nam tới già.
Nước xuân màu biếc như trời,
Trong thuyền vẽ nghe tiếng mưa ngủ.
Cô gái bán rượu bên lò lửa đẹp như trăng,
Cổ tay trắng ngần như đọng sương tuyết.
Nếu chưa già thì quyết chưa về quê,
Nếu về quê thì sẽ buồn đứt ruột.
Lemon: Trung thu vui vẻ ?