Editor: Lemon
Trình Uyên vốn muốn lướt qua rồi thôi.
Trong bóng đêm Hứa Dữu chủ động vòng tay qua cổ anh, vốn dĩ ý tưởng lại chạm được nàng ấm áp tay là lúc mất đi khống chế.
Vốn dĩ đã cảm giác không đủ.
Cố tình cô còn trêu chọc anh.
Đại khái là do mong nhớ đã lâu, cho nên mới cảm giác không đủ, môi cô ngọt ngào y như trong tưởng tượng của anh vậy.
Trình Uyên không ngừng thâm nhập, Hứa Dữu chỉ có thể ngâm khẽ tỏ vẻ bất mãn.
Hô hấp bị đối phương cướp lấy, Hứa Dữu dứt khoát phóng túng bản thân, để mặc cho Trình Uyên tùy ý đùa nghịch.
Thẳng đến Hứa Dữu cảm giác chính mình thật sự không còn sức lực mới khẽ cắn lên môi anh, Trình Uyên lúc này mới buông cô ra. Hứa Dữu dựa vào người anh thở gấp, nhưng cũng may mắn là nương đêm tối có thể che giấu bộ dáng mặt đỏ tai hồng của cô.
“Em…… Muốn đi ngủ.”
Hứa Dữu đẩy Trình Uyên một chút, Trình Uyên không nhúc nhích, Hứa Dữu mới mở miệng.
“Đã khuya.”
Hứa Dữu gật đầu, “Vậy anh mau buông em ra cho em đi ngủ đi.”
“Ngủ chung.”
Hứa Dữu không nói lời nào, cúi đầu cắn một cái lên cánh tay Trình Uyên, Trình Uyên ăn đau liền buông cô ra, Hứa Dữu liền thừa dịp giãy ra.
Lúc Trình Uyên hồi thần lại thì giai nhân trong lòng đã leo lên giường cô rồi.
“Hứa Dữu.”
Trình Uyên nhưng thật ra cười, Hứa Dữu hoạt bát như vậy đây là lần đầu tiên anh thấy.
Hứa Dữu lưu loát nằm xuống, đắp chăn kín mít.
“Em… em ngủ rồi.”
Trình Uyên nhẹ giọng nói, “Vậy em ngủ đi.”
Nếu không phải thấy thời gian quá muộn, anh tuyệt đối sẽ không buông tha cho cô.
Trình Uyên cùng Hứa Dữu hẹn ngày hôm sau cùng đi trong huyện tham quan, nhưng Trình Uyên lại phát hiện Hứa Dữu căn bản không dậy nổi.
Trình Uyên cũng biết tối hôm qua cô ngủ trễ, không nỡ gọi cô dậy, anh ngồi xổm bên mép giường nhìn cô, trên gương mặt trắng nõn như sứ quầng thâm mắt càng thêm rõ ràng.
Anh nhíu mày nhìn Hứa Dữu đang ngủ ngon lành, nhịn không được khẽ in một nụ hôn lên trán cô.
-
Ngày giỗ ông nội Hứa, hai người đều dậy thật sớm.
Hứa Dữu so với bình thường càng thêm im lặng.
Càng tới gần thôn Ô Lam, Trình Uyên có thể cảm giác được Hứa Dữu càng u buồn.
Trầm mặc sẽ lây bệnh, Trình Uyên thấy Hứa Dữu không nói lời nào, cũng biết trong lòng cô buồn khổ, cũng đi theo không nói lời nào.
Trên xe âm nhạc đều biến thành tiếng đàn nhẹ nhàng du dương.
Loại chuyện này Trình Uyên cũng không biết nên an ủi cô thế nào, liền lẳng lặng ở bên cạnh cô.
Ông nội là Hứa Dữu tự mình chôn cất, năm đó điều kiện không tốt, đến một tấm bia mộ cũng không có, bia mộ hiện tại vẫn là sau này Hứa Dữu có tiền mới bổ sung vào.
Cả hành trình Trình Uyên đều đi theo cô, Hứa Dữu làm gì anh liền làm theo.
Lúc Hứa Dữu nghiêng đầu nhìn anh, Trình Uyên liền làm bộ như không biết.
Hứa Dữu kéo nhẹ ống tay áo anh, nhẹ giọng nói: “Anh không cần phải như vậy.”
“Anh là cháu rể của ông nội, phải hiếu thuận.”
Hứa Dữu cũng không tranh luận với Trình Uyên, cô nhổ cỏ dại bên cạnh không nói lời nào.
Qua một hồi lâu, Hứa Dữu nói mình có chuyện muốn nói riêng với ông nội, Trình Uyên đi xa một khoảng mới quay lại nhìn cô.
Từ khi Trình Uyên đem bật lửa của mình tặng cho Hứa Dữu, anh cũng đã tính toán cay thuốc lá, không có bật lửa, nhưng bình thường anh vẫn mang một gói thuốc lá, nhưng cũng chỉ mang theo mà không hút.
Đại khái là do lòng buồn bực, đột nhiên muốn hút thuốc lá.
Trình Uyên xoay người liền nhìn thấy trước mộ ông nội không chỉ có một mình Hứa Dữu, trong lòng anh cả kinh, bước nhanh đến.
Trình Uyên đến gần mới thấy rõ, người đứng bên cạnh Hứa Dữu là mẹ cô, tiếng khắc khẩu của hai người truyền vào tai anh.
“Sao mày bất hiếu quá vậy, ba mày qua đời mày cũng không ở lại được một ngày. Mày không biết thân thích người ta sẽ nói ra nói vào sao?”
Hứa Dữu lại tức đến cười, cô nhắm mắt lại trong đầu liền hiện lên Trình Uyên, Trình Uyên nói cô phải dũng cảm hơn nữa.
Thật ra Điền Ngữ Hương cũng không biết Hứa Dữu trở về, mọi năm ngày giỗ cha chồng Hứa Dữu trở về bà ta cũng chẳng quan tâm, chỉ là lần này không giống trước.
Bà ta đang ở nhà nói chuyện với người ta, bà thím miệng rộng cách vách liền âm dương quái khí chọt vào một câu, “Aiza, không nghĩ tới Hứa Dữu nhà bà lại có khả năng như vậy, vừa rồi ở cửa thôn bọn tôi còn nhìn đến nó từ trên siêu xe bước xuống”.
Lúc đó bà ta ngây ngẩn cả người, thím miệng rộng cách vách vẫn còn đang lải nhải.
“A Hào nhà tôi nói chiếc xe đó mắc lắm, bằng cả một căn hộ ở Cảnh thành luôn đấy.”
A Hào là con trai thím miệng rộng, cũng là nhân vật thím miệng rộng đắc ý khoe khoang mỗi ngày. Truyện Tổng Tài
Điền Ngữ Hương đã không còn tâm trạng tán gẫu với người ta, tìm cái cớ liền chạy tới đây.
Điền Ngữ Hương nhìn Hứa Dữu, cảm giác con gái trở nên bình tĩnh hơn trước kia rất nhiều.
Hứa Dữu nói: “Người không tốt với tôi, tôi… Tôi cũng không muốn hiếu kính.
Hứa Dữu nói chuyện giọng không lớn, Trình Uyên đi tới lại vừa lúc nghe được.
“Anh đừng tới đây…… em có thể.”
Hứa Dữu nhìn thấy Trình Uyên đến liền nói với anh, Trình Uyên cũng dừng bước chân, chỉ là đột nhiên càng muốn hút thuốc.
Cũng là lúc này, Điền Ngữ Hương mới chú ý tới Trình Uyên cách đó không xa, bà ta đã gặp qua người đàn ông này ở cùng con gái, lần đầu tiên thấy người đàn ông này bà ta đã cảm thấy người này khí chất hiên ngang, nhất định là xuất thân hơn người.
Cho nên, lần trước Hứa Dữu lừa bà ta.
“Có tiền, lừa tao còn thôi đi, còn ngay lúc ba mày vừa mới mất luôn sao?” Điền Ngữ Hương nói, vậy mà còn nặn ra được vài giọt nước mắt.
Hứa Dữu có chút ngốc, bình thường mẹ cô cũng không như vậy.
Điền Ngữ Hương tiếp tục nói: “Tao với ba mày ngậm đắng nuốt cay nuôi mày lớn, không ngờ mày lại lạnh lùng vô tình như thế.”
Điền Ngữ Hương sinh động như thật tiếp tục bán thảm, Hứa Dữu đột nhiên đã ý thức được vì sao mẹ mình khác thường, Trình Uyên không đi bao xa, hai mẹ con cô nói chuyện anh cũng là có thể nghe được.
Hứa Dữu nghĩ một chút liền biết rõ nguyên do, sáng nay cô với Trình Uyên lái xe tới đây, thôn Ô Lam nhỏ như vậy chỉ sợ chuyện này đã truyền khắp cả thôn.
Vậy Điền Ngữ Hương tới đây, ý tứ liền rất rõ ràng.
Hứa Dữu âm thầm bật cười, cô đã nghĩ thông suốt.
“Trình Uyên.”
Hứa Dữu gọi anh, “Anh tới đây.”
Trình Uyên hận không thể trực tiếp xử lý tốt mọi việc giúp cô, anh cũng biết tính tình Hứa Dữu bình thường trông cứng rắn, nhưng thật ra rất dễ bị ăn hiếp.
Nhưng mà, chuyện gì cô đã nhận định thì cô lại càng quật cường.
Ví dụ như những chuyện trong gia đình Hứa Dữu, cô rất không muốn cho anh biết, có chuyện gì cũng đều tự mình gánh vác.
Trong trường hợp như này mà gọi anh tới có phải chứng tỏ cô đã chấp nhận anh bước vào cuộc sống của mình hay không.
Điền Ngữ Hương thấy Trình Uyên đến gần, trên mặt là nụ cười a dua nịnh hót, “Con gái này của bác cái nào cũng không tốt……”
“Cô ấy rất tốt.” Trình Uyên nắm tay Hứa Dữu in lên mu bàn tay cô một nụ hôn.
Những lời ngài vừa mới nói tôi đều nghe được, nhưng mà cô ấy thế nào tôi đều thích.”
Hứa Dữu lén ngẩng đầu nhìn anh, trên mặt anh là nụ cười đắc ý, còn mặt Điền Ngữ Hương lại xanh mét.
Nhìn thấy anh vui vẻ như vậy, Hứa Dữu cư nhiên cũng cảm giác được có một ít vui vẻ.
“Tôi cùng Hứa Dữu kết hôn, theo lý thuyết tôi cũng nên gọi ngài một tiếng mẹ, nhưng đối với người mẹ từng bước áp bức con gái mình, đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy đấy.”
“Kết hôn?” Điền Ngữ Hương lắp bắp kinh hãi vội hỏi, “Vậy lễ hỏi đâu, tiền lễ hỏi mày phải đưa cho nhà tao đâu? Còn nữa, tao cũng chưa đồng ý.”
“Đã kết hôn, mẹ, có lẽ là ngài đã quên rồi, lúc tôi thi đậu đại học ngài và ba vì không muốn đóng học phí mà tôi và hai người đã đưa ra một giao dịch, tôi nói tách hộ khẩu của tôi ra, sau đó hai người không cần phải đóng tiền học phí, tôi kết hôn cũng không cần ngài đồng ý, tôi đã kết hôn với anh ấy rồi.”
Trình Uyên thấp giọng nói bên tai Hứa Dữu: “Hôm nay em đã đủ dũng cảm, phần còn lại cứ để anh.”
Hứa Dữu gật đầu.
Trình Uyên ôm lấy người, tiếp tục nói: “Lễ hỏi tôi cảm thấy vẫn cần thiết đưa, nhưng tôi hi vọng các người cầm lễ hỏi rồi vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt cô ấy nữa.”
Hứa Dữu nghe Trình Uyên nói như vậy thì sửng sốt.
Nhưng cô nghĩ nghĩ, lại cảm thấy thật ra như vậy cũng khá tốt, trước kia còn sẽ nghĩ làm thế nào để chữa trị quan hệ với người trong nhà, nhưng dần dần cô đã không còn hy vọng xa vời nữa, hiện tại cô lại suy nghĩ một chút cảm giác Trình Uyên ra quyết định này giúp cô mới là đúng.
Trình Uyên nửa ôm nói bên tai cô: “Nếu em không muốn như vậy thì bây giờ cứ nói với anh.”
Hứa Dữu đáp lại là khẽ hôn lên vành tai anh.
“Em đồng ý.”
Thanh âm thực nhẹ, nhưng lại đầy kiên quyết.
Trình Uyên bảo Hứa Dữu đi chơi đi, mình thì ở lại nói chuyện với mẹ cô, Hứa Dữu cũng mừng rỡ được tự tại.
Cô vốn đã không đủ dũng cảm, có người giúp cô xử lý cô vui vẻ còn không kịp nữa là.
Hứa Dữu chờ đến lúc mẹ cô cùng Trình Uyên nói xong rời đi mới lại đây, Trình Uyên không chủ động nói quá trình, cô cũng ngượng ngùng hỏi.
“Tiền đó…em sẽ trả lại cho anh.”
Trình Uyên tùy tiện đồng ý, anh biết những chuyện như này Hứa Dữu có kiên trì của riêng mình.
Hứa Dữu do dự một lúc vẫn hỏi, “Anh đưa bao nhiêu tiền vậy?”
“Hai mươi vạn.”
Hứa Dữu cúi đầu nhìn dưới mặt đất, lẩm bẩm nói: “Em cũng rất đáng giá nhỉ.”
Trình Uyên vỗ nhẹ đầu cô, “Em là vô giá.”
Hứa Dữu nghĩ nghĩ lại bổ sung nói: “Hiện tại em không có nhiều tiền như vậy, chờ trở về em sẽ nỗ lực kiếm tiền.”
“Thật ra anh không ngại em lấy thịt trừ nợ đâu.”
Hứa Dữu làm một tác giả tiểu thuyết sao không biết lấy thịt có nghĩa là gì?
Nhưng mà, Hứa Dữu vẫn giả bộ như không hiểu.
Cô cúi đầu nhìn dáng người mình “Lấy thịt cũng không phải không được, gần đây hình như em béo lên, em giảm mấy kí coi như là trừ nợ cho anh nha.”
Trình Uyên: “???”
Hứa Dữu vốn đã rất gầy, giảm tiếp nữa thì còn gì?
Trình Uyên ôm lấy eo nhỏ cô, nghiêm túc nói: “Không được.”
“Không cho giảm béo, em đã đủ gầy rồi, nên ăn nhiều một chút.”
Trình Uyên bắt đầu quở trách cô, Hứa Dữu hoàn toàn không nghiêm túc nghe, chỉ là lúc anh nói xong nhanh chóng nhón chân hôn mặt lên mặt anh một cái liền lập tức dời đi, nhưng cảm xúc ấm áp vẫn còn lưu lại trên mặt.
Trình Uyên lại hỏi Hứa Dữu, “Em lải nhải với ông nội xong rồi à?”
Hứa Dữu: “Cũng xong rồi.”
Cô nói với ông nội cô thích một người, thực trùng hợp, người cô thích cũng thích cô.
Trình Uyên gật đầu, “Vậy tới anh nói.”
“Thưa ông nội, con là cháu rể của nội, con với Quả Bưởi Nhỏ đã kết hôn, con nhất định sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, sẽ không phụ lòng cô ấy, tranh thủ làm cho cô ấy mỗi ngày đều vui vẻ.”
Hứa Dữu hoàn toàn không nghĩ tới Trình Uyên sẽ nói như vậy, dù sao vẫn có chút cảm động.
Lúc rời đi thôn Ô Lam đã là 3 giờ chiều.
Hai ba giờ cũng là lúc mặt trời chói chang nhất.
Thôn Ô Lam bị Trình Uyên lái xe ném lại phía sau, cô mới bất tri bất giác nói: “Trình Uyên, có phải từ nay em đã không còn người nhà nữa phải không?”
“Không phải.”
“Hả?”
“Anh chính là nhà của em.”
Hứa Dữu quay lại nhìn thôn Ô Lam dần dần thu nhỏ lại, “Ba mẹ em tuy rằng đối với em chẳng ra gì, nhưng em trai lại khá tốt với em.”
Trình Uyên nghiêm túc nói: “Anh nhỏ hơn em hai tháng, anh cũng là em trai của em.”
Hứa Dữu: “????”