Editor: Lemon
“Tôi đi đây, cô nghỉ ngơi đi.” Trình Uyên nói rồi cúi đầu nhìn tay trái mình một chút, nhịn không được lộ ra vẻ ôn nhu.
Lưu Sở Nguyệt nghe được anh nói như vậy sửng sốt.
Trình Uyên vừa mới đến chưa được hai phút, trong ấn tượng của Lưu Sở Nguyệt anh vừa mới vào cửa đặt rổ trái cây xuống liền nói muốn đi, không chiếm được quan tâm của Trình Uyên, vậy lúc này cô ta bị thương nằm viện còn có ý nghĩa gì.
Lưu Sở nguyệt muốn ngồi dậy, nhưng cô ta bị thương ở chân, bác sĩ bó thạch cao cho cô ta, hiện tại cô ta cũng chỉ có thể nằm trên giường.
“Chờ một chút.”
Lưu Sở Nguyệt vội vàng nói.
“Có chuyện gì……?”
Trình Uyên dừng chân, nghiêng người nhìn cô ta.
Lưu Sở Nguyệt nhìn gương mặt lạnh lùng của Trình Uyên, trong lòng đột nhiên hoảng hốt, cô ta cảm giác được tim mình đập nhanh hơn, trong giọng nói cũng lộ ra bất an, “Chúng ta…… ước định trước kia thật sự không tiếp tục sao?”
“Không được.”
Trình Uyên mặt không biểu tình phun ra hai chữ này.
“Em muốn biết……Tại sao, lần trước sinh nhật em anh cũng chỉ nói đơn giản một câu sinh nhật vui vẻ, sau đó xin lỗi em nói chuyện giả làm bạn trai bạn gái xóa bỏ.”
Lưu Sở Nguyệt nói tới đây trong lòng cũng đã lạnh rồi, nhưng cô ta cũng biết ở trước mặt đàn ông những lúc như vầy mới có thể làm cho đàn ông thương tiếc, cho nên cô ta tiếp tục nói, “Trước kia vì để trở thành đối tượng xem mắt của anh hai chúng ta đã phải nỗ lực rất nhiều, nhưng sao anh có thể ngay ngày sinh nhật em mà đổi ý chứ? Đây là quà sinh nhật của em sao?”
Trong đôi mắt to tròn của Lưu Sở Nguyệt chứa đầy nước mắt, cố nén không cho chảy xuống.
“Lần xem mắt đó em còn đi… Em biết anh sẽ không tới, nhưng trong lòng em lại nghĩ lỡ như thì sao.”
Trình Uyên im lặng một lúc, “Thực xin lỗi, tôi cũng không biết sinh nhật cô là ngày nào.”
Biểu tình trên mặt Lưu Sở Nguyệt cứng đờ, nhưng mà không sao, hai người bọn họ quen nhau chưa được bao lâu, không tới ba tháng, nhưng mà từ nay về sau Trình Uyên sẽ biết sinh nhật cô ta là ngày nào.
“Nếu tôi biết ngày đó là sinh nhật cô, nhất định mấy ngày sau tôi mới nói chuyện ngừng hẳn ước định.”
Trong lúc nhất thời biểu tình trên mặt Lưu Sở Nguyệt đều không nhịn được.
Lưu Sở Nguyệt cắn răng lại hỏi, “……Anh không đi xem mắt với em, cũng không giả làm bạn trai bạn gái, chuyện lần này, vậy…… nếu bác gái hỏi tới anh sẽ trả lời thế nào?”
Trong lòng Lưu Sở Nguyệt lén lút nghĩ, đến lúc đó anh tìm không thấy người còn không phải trở về tìm tôi sao?
“Cô có mắt nhìn không vậy?”
“Hả?” Lưu Sở Nguyệt không hiểu Trình Uyên đang nói gì, nhưng rất nghe lời trả lời, “Mắt em hơi cận, bình thường đều đeo kính áp tròng, nhưng bị thương ở bệnh viện nên không có đeo.”
Trình Uyên vẻ mặt đáng tiếc, “Trách không được.”
Lưu Sở Nguyệt: “'???”
Lưu Sở Nguyệt không hiểu ý anh, nhưng lúc cô ta lại lần nữa nhìn về phía Trình Uyên mới phát hiện trên tay trái anh có đeo một thứ, giống như… Chính là nhẫn.
“Anh…… Kết hôn?”
“Đúng vậy, cho nên thực xin lỗi, ước định trước kia của chúng ta trở thành phế thải, rốt cuộc đàn ông đã kết hôn không thể làm bộ chưa kết hôn.”
Trình Uyên tiếp tục nói, “Cô muốn ứng phó ba cô chuyện có bạn trai vậy cô tìm người khác đi, nếu cô không tìm được người thích hợp tôi có thể bồi thường cho cô, dù sao cũng là tôi không tuân thủ ước định trước.”
Lưu Sở Nguyệt cảm giác tim mình như vậy như dao đâm, một nhát lại một nhát.
“Ha ha, không sao, chúng ta vẫn là bạn phải không? Nhưng mà em muốn biết đối tượng kết hôn của anh là ai?” Không sao, trước làm bạn đã.
“Đối tượng thầm mến.”
“Gì?” trên mặt Lưu Sở nguyệt xẹt qua nước mắt, chỉ là Trình Uyên căn bản không có nhìn cô ta, mà đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
“Đi đây, cô ấy còn đang chờ tôi về ăn cơm.”
Lưu Sở Nguyệt hơi há mồm muốn nói gì đó, nhưng mà không tìm được câu nào thích hợp, cũng chỉ có thể mặc cho bóng lưng anh biến mất ở cửa.
_
Hứa Dữu đã đi qua đi lại trong bệnh viện Nhân Dân số 1 nửa tiếng rồi, cô sờ sờ di động, mặt hơi lo lắng.
Mặt trời chói chang, trên bầu trời cũng chỉ có mấy đám mây bé xíu, ánh mặt trời như muốn nướng chín người, ve trên cây kêu không ngừng cũng làm người ta thấy phiền.
Giữa hai tòa nhà khoa nội và khoa ngoại có một công viên nhỏ, có thể là do thời tiết quá nóng bức, hơn nữa hiện tại là thời gian ngủ trưa, công viên nhỏ hiện tại không có ai, nơi này chính là căn cứ tạm thời của Hứa Dữu.
Cô ngồi trên ghế đá không người, bên cạnh có một cái cây cao to che nắng, ô che nắng cô mang theo cũng tiện tay ném sang một bên, mặt trời chiếu đến mắt cá chân trắng nõn cô cũng lười để ý.
“……Sao em ở đây?”
Giọng nói quen thuộc từ bên cạnh vang lên, lại dọa cho cô sợ muốn chết, cô giật mình hoảng hốt nhỏ giọng hô một tiếng, qua hai giây cô mới ngẩng đầu nhìn thấy Trình Uyên.
“Xin lỗi, dọa em rồi.”
Trình Uyên nói thì nói như vậy nhưng trên mặt anh chẳng có xíu áy náy nào, Trình Uyên ngồi xuống bên cạnh Hứa Dữu.
Hứa Dữu cảm giác được cả người đều không quá tự nhiên, lặng lẽ nhích sang bên ngoài một tấc.
“Không có việc gì.”
Từ nhỏ Hứa Dữu đã dễ dàng bị dọa, cô hỏi qua bác sĩ, bác sĩ nói là đây cũng là một loại biểu hiện không có cảm giác an toàn.
“Sao em ở đây?”
Trình Uyên lại hỏi vấn đề vừa rồi thêm lần nữa, anh suy nghĩ một hồi lại bỏ thêm một câu, “Không phải em bị bệnh đó chứ? Hay là tay đau?”
Hứa Dữu lắc đầu, “Tôi không có, tôi tới đây, thăm……người thân.”
“Không có thì tốt.” Trình Uyên rốt cuộc yên lòng, nhưng mà nghĩ tới vết thương hôm qua của cô, “Em duỗi tay ra cho tôi nhìn xem.”
Hứa Dữu:!!!!
Hứa Dữu vừa ngẩng đầu liền đối diện ánh mắt nóng cháy của Trình Uyên, ngày hôm qua Trình Uyên ở trong nhà cô gọi bữa cơm chiều siêu mắc, sau khi hai người ăn cơm xong Trình Uyên liền nói phải về nhà, hơn nữa anh còn tốt bụng đổ rác giúp cô nữa.
Ngày hôm qua sau khi Trình Uyên đi ra khỏi cửa nhà cô lập tức giải phóng cho ngón tay bị Trình Uyên bó thành củ cải nhỏ, hiện tại tay cô tất nhiên cũng đang trong trạng thái tự do, đến băng keo cá nhân cũng không có dán.
Trình Uyên đột nhiên nói đến chuyện này, cô liền ngượng ngùng vươn tay ra.
“Vươn thẳng ra tôi nhìn xem.”
Không biết là do ánh mắt anh quá nóng bỏng hay khí chất của anh quá mạnh, Hứa Dữu ngoan ngoãn vươn tay, Trình Uyên duỗi tay nắm lấy, Hứa Dữu theo bản năng muốn rút tay lại, Trình Uyên nắm chặt hơn chút, cô rút về không thành công.
“Sao em lại tháo băng gạc ra?”
Hứa Dữu ấp úng nói, “Tôi… Tôi ngày hôm qua tắm rửa không tiện.”
“Hửm?”
Trình Uyên bất giác nhíu mày, “Không phải hôm qua tôi bảo em đừng chạm vào nước sao? Không nghe thấy?”
Cô có nghe chứ.
“Miệng vết thương không đụng tới nước.” Hứa Dữu vẻ ngoài ngoan ngoãn nói, thực tế trong lòng lại đang chửi thầm, vết thương nhỏ xíu này dính nước cũng không có gì.
“Vậy thì tốt.”
Trình Uyên vừa dứt lời, điện thoại Hứa Dữu liền vang lên, Hứa Dữu dùng tay phải không bị thương nhận điện thoại.
Là em trai Hứa Chính Dương gọi.
Trước khi tới bệnh viện cô đã gọi trước cho cậu ta, cô nói với Hứa Chính Dương cô muốn đến bệnh viện thăm cha ruột Hứa Xương Kiến, nhưng cô lại không muốn nhìn thấy mẹ cô, cho nên tìm em trai mật báo.
Hứa Chính Dương gọi điện thoại sang, nói hiện tại có thể tới phòng bệnh thăm cha rồi. Hai chị em nói vài câu liền cúp máy, dù gì lát nữa cũng gặp nhau rồi, hiện tại chỉ là truyền tín hiệu thôi.
Sau khi cúp điện thoại, trên mặt Hứa Dữu có chút hoảng hốt, Trình Uyên thấy cô như vậy bất giác cầm chặt tay cô, chỉ là cô hoàn toàn không có chú ý tới.
“Làm sao vậy?” Trình Uyên hỏi.
“Không có gì.”
Cô nói không có gì, nhưng mà bề ngoài không giống không có chuyện gì.
Qua một phút, Hứa Dữu mở miệng, “Tôi muốn đi thăm ba tôi.”
“Tôi đi với em.”
Hứa Dữu vội vàng lắc đầu.
“Chúng ta sắp kết hôn rồi, em không cho tôi gặp cha vợ trước sao?”
Hứa Dữu không biết phải giải thích làm sao cho Trình Uyên hiểu, cô suy nghĩ lại cảm thấy bọn họ tuy rằng sắp kết hôn nhưng tất cả đều là giả, giữa bọn họ không có tình cảm, loại quan hệ này không giải thích cũng có thể.
Hứa Dữu không nói chuyện, chỉ lắc đầu tỏ vẻ cự tuyệt.
Đột nhiên, ngón áp út tay trái truyền đến lạnh lẽo, cô giật mình nhìn Trình Uyên, “Cái này……”
Cô có rất nhiều lời muốn nói, chỉ là lời nói đến bên miệng lại bị cô cứng rắn nuốt trở vào.
“Nhẫn kết hôn tôi chỉ tiện tay mua thôi, em đừng để ý.”
Hứa Dữu cẩn thận sờ sờ chiếc nhẫn trên tay, làm rất tinh xảo, phía trên còn đính vài viên kim cương.
Hứa Dữu tin anh chỉ là tùy tiện mua thôi, cô thấy chiếc nhẫn này không đặc biệt lắm, có thể là kiểu dáng thường được trưng bày ở cửa hàng, nhưng Hứa Dữu nghĩ mua ở cửa hàng giá cả cũng không rẻ.
“Cảm ơn.”
Trình Uyên mặt không gợn sóng, “Giữa chúng ta không cần phải nói cảm ơn.”
Giây tiếp theo, Trình Uyên lại nói, “Loại quan hệ sắp kết hôn như chúng ta em có thể dẫn tôi đi gặp ba em không?”
Hứa Dữu vẫn lắc đầu.
“Hôm qua anh cũng đã nói rồi, lúc chỉ có hai chúng quan hệ này chính quan hệ khế ước, chuyện trong nhà tôi tôi không hy vọng anh can thiệp.”
Trình Uyên gật đầu, “Đúng là thế không sai, nhưng đù sao cũng phải giả bộ trước mặt ba mẹ vợ chứ.
Tay Hứa Dữu nắm chặt ghế dựa, nửa ngày sau mới mở miệng, “Quan hệ của tôi và ba mẹ chẳng ra gì, không cần giả vờ giả vịt trước mặt bọn họ, có thể là qua lần này cũng sẽ không gặp lại nữa, anh không cần lo lắng.”
Mắt thường cũng có thể thấy được vẻ buồn bã trên mặt Hứa Dữu.
Trình Uyên không nói chuyện.
Mãi đến lúc Hứa Dữu đứng lên Trình Uyên mới nói, “Vậy em đi một mình chú ý an toàn, có việc gì gọi điện thoại cho tôi.”
Hứa Dữu muốn nói cảm ơn, nhưng nhớ tới mới vừa nãy Trình Uyên nói giữa bọn họ không cần phải nói cảm ơn, cô lại nghĩ nghĩ, từ trong từ lấy ra sổ hộ khẩu cùng chứng minh thư. Mặt cô đỏ bừng đưa cho anh.
“Anh giúp tôi giữ một lát.”
Trình Uyên thở phào, “Được, xem ra em chuẩn bị rất đầy đủ.”
Vốn hai người hẹn bốn giờ chiều nay gặp trước cửa Cục Dân Chính, nhưng không nghĩ lại gặp nhau ở bệnh viện trước, Trình Uyên đoán có thể là Hứa Dữu tới bệnh viện thăm ba trước, sau đó lại cùng mình đi đăng ký kết hôn, nhưng hành động cô đưa giấy chứng minh thư cùng sổ hộ khẩu cho mình thật sự là quá đáng yêu.
-
Vừa đi vào mùi thuốc sát trùng lập tức chui vào mũi, Hứa Dữu không thích mùi này, nhăn mũi bước về phía trước.
Hứa Chính Dương giúp cô chọn thời gian rất chuẩn, mẹ cô Điền Ngữ Hương không biết đã đi đâu, ba cô Hứa Xương Kiến cũng đã ngủ, cũng chỉ có một mình Hứa Chính Dương đón cô.
“Chị, chị đến rồi.”
Trong giọng nói Hứa Chính Dương không giấu được sung sướng, cậu ta vẫn luôn hy vọng quan hệ giữa chị cùng ba mẹ có thể tốt hơn, trong mắt cậu ta đây là bước phát triển đầu tiên.
Hứa Dữu ra dấu im lặng, trước đó trong điện thoại cô đã từ miệng em trai biết được bệnh tình của ba, hiện tại cô nhìn thấy ông ta cũng ngũ vị tạp trần, cũng không biết nên nói gì mới phải.
Hứa Chính Dương nhìn ba gầy yếu nằm trên giường bệnh, không ngăn được nước mắt, “Bác sĩ nói không còn hy vọng, nhiều nhất có thể cầm cự được ba tháng.”
Hứa Dữu không nói chuyện, cô không biết phải gì, cô chỉ cảm giác có chút thương cảm mà thôi.
Người thường xuyên mắng cô là đồ lỗ vốn, nhiều lần dung túng mẹ làm nhiều chuyện quá đáng, hiện giờ gầy ốm đi rất nhiều, cũng tiều tụy đi rất nhiều, thời gian thấm thoát, những ký ức trước kia cô không muốn nhớ lại hiện tại lúc nhìn thấy ông ta lại ùa về.
Đã qua rất lâu rồi, cô vẫn là không thể tha thứ.
Không biết là do trong phòng bệnh không khí không tốt, hay là không khí thật sự quá áp lực, cô cảm giác mình hô hấp không thông, cô nhìn ra ngoài cửa sổ vừa lúc có thể nhìn thấy một góc nhỏ vườn hoa.
Cô muốn rời khỏi đây.
Bên ngoài ánh mặt trời chói chang.
Trước khi đi cô lại đưa cho Hứa Chính Dương một vạn tệ.
Cô vốn muốn nghỉ ngơi một thời gian, nhưng người tính không bằng trời tính, ví tiền xẹp quá nhanh, cô cần phải sớm viết bộ tiểu thuyết mới.
“Tôi… Đi đây.”
“Sao chị đi nhanh vậy, vào ngồi một lát đã.”
“Không được.”
Hứa Dữu đi ra vài bước, lại bổ sung một cây, “Đây là lần cuối cùng tôi tới đây.”
Hứa Chính Dương muốn nói gì đó nhưng vẫn không thể thốt ra khỏi miệng.