Đường Tinh Nguyệt cau mày phát ra mấy tia khinh bỉ nhìn Cố Vấn Như bước vào thang máy bằng nửa ánh mắt, cô ta đưa bộ móng tay sơn lòe loẹt lên đôi môi xinh đẹp, bắt đầu vừa gặm cắn vừa lẩm bẩm cái gì đó không thành tiếng. Xong cô ta lại tiến về hướng căn hộ 509 bên cạnh, rồi cứ đứng ở đó bước qua bước lại, lúc thì cười tươi như hoa lúc thì ôm mặt ra vẻ đang khóc rất thương tâm, giống hệt một người bị hội chứng rối loạn cảm xúc lưỡng cực vậy, vô cùng khó đoán.
Cố Vấn Như tất nhiên không hề hay biết cái hành động nữa tỉnh nữa điên của vị hàng xóm mới tới kia, cô chạy thục mạng cố gắng thật nhanh đi đến nơi mà Thịnh Quân Hải đã hành sự. Lúc tới cô chống tay vào đùi khom lưng thở hồng hộc, nhưng có lẽ kịch tàn người vào hết trong bệnh viện cả rồi, nơi này bây giờ chỉ còn kha khá mấy bà thím đang tụm hai tụm ba tám chuyện. Cố Vấn Như mỉm cười thân thiện tiến tới cạnh ló đầu ra hỏi han: "Ôi trời cô bé này đang quay phim sao, đây đây quay dì nè để dì kể cho nghe!"
"Trời ơi, cảnh tượng lúc nãy đáng sợ lắm. Bọn đó nó thừa nhận mình bạo lực học đường rồi bị ai đó đánh đấy, hầu như đứa nào cũng bị bẻ răng hết. Thậm chí có hai con bé đi cùng còn mất cả tóc trên đầu luôn cơ, chắc phải là người nhà của nạn nhân mới có thể ra tay tàn độc như vậy được!"
Cố Vấn Như quay toàn bộ hết các dì ở đây một lượt chuyên nghiệp như một phóng viên, cô bên ngoài thì đang hài lòng gật gù đầu liên tục trong vô cùng vui vẻ. Nhưng chắc chắn về nhà khi đăng tải lên mạng phải cắt ghép những đoạn các dì này chửi tục, không thì chèn tiếng bíp bíp vào cũng được chứ làm bừa chỉ sợ kênh của cô bị dính gậy khỏi kiếm cơm. Hỏi xong chuyện, cô mới cầm máy đi tới cái khu vực có vết trắng vết đỏ loang lổ dưới đất, dù hiện tại đã khô nhưng vẫn ngửi thấy mùi tanh tưởi khó chịu.
Cố Vấn Như làm xong công việc tác nghiệp vụ cô về nhà ngay, tiện thể có ghé vào cửa hàng tiện lợi mua ít nước trái cây. Dạo này có thêm người qua nhà ăn cùng, lượng tiêu thụ thức uống mát lạnh ngon lành này quá nhanh, tất nhiên cô làm sao biết vị kia đã phá lệ vì cô nên mới uống những lon nước có hại này. Chứ bình thường mấy nhãn hàng kiểu cọ như vậy, có ra mặc để mời anh quảng cáo Thịnh Quân Hải còn chê tới chê lui, từ chối không một chút thương tiếc với lý do chán ghét từ lâu.
Quả Bóng Vàng gửi tới một tin nhắn: "Này cậu làm tốt lắm, khi nào về nói món cậu thích đi tôi nấu cho!!"
------
Hôm nay bầu trời trong xanh không có một gợn mây nào, trưa mười một giờ Cố Vấn Như mới thức dậy khỏi mộng mị, cô vô thức mở điện thoại ấn vào khung chat SMS của ai đó vẫn chưa thấy trả lời. Thế là cô vươn vai vứt điện thoại qua một bên, không muốn quan tâm nữa liền đi đánh răng rửa mặt làm vệ sinh cá nhân, cứ nghĩ chuyện mở điện thoại chờ tin nhắn của một ai đó khi vừa ngủ dậy là bình thường. Nhưng không phải như vậy, cô là không phát hiện ra kể từ giây phút này ngoài yêu tiền, yêu mèo, yêu bản thân ra, cô sẽ còn để ý rồi trông đợi một thứ khác.
Hai con mèo đang quấn quýt lấy nhau, nhìn thấy cô thì bắt đầu gào lên vì đói, Cố Vấn Như tự: "Hỏi mèo cũng có thể chơi kiểu này sao? Thật là được mở mang tầm mắt."
Cô chán nản lười đi mua đồ nấu ăn, hôm nay cô cũng chỉ ăn một mình thế là mở tủ lạnh lấy mấy món hôm qua mình cất vào, đưa lên bếp điện từ hâm nóng lên là lại ăn được. Khoanh tay thiết nghĩ nếu chia cho Tiểu Ngư và A Quả nữa thì không đủ no, đột nhiên Cố Vấn Như nhớ đến không phải bên nhà Thịnh Quân Hải luôn chuẩn bị sẵn hạt, và đồ ăn xấy khô cho mèo sao. Cô dậm chân tại chỗ cứ đắn đo mãi, nữa muốn qua nữa lại không muốn dính dáng nhiều tới tên đó, cô tự đấu tranh với mình hai phút thì bỏ cuộc.
"Qua một lần nữa thôi mà đâu có làm sao!"
Quyết tâm xong, cô nhanh chóng vui vẻ chạy ra ngoài, hiên ngang như đây là nơi bản thân thân hiểu rất rõ. Ấn mật khẩu nhà cái người cô bảo là đáng ghét ấy, gương mặt cô bây giờ đang tràn đầy hưng phấn và niềm vui. Ai không biết nhìn vào còn tưởng cô đang đi thăm hỏi người yêu cùng chỗ làm việc. Đây là lần thứ hai Cố Vấn Như vào nơi này, nhưng cảm giác bây giờ rất khác so với lần trước, có chút mong chờ lại có chút hụt hẫng khi chủ nhân nơi đây không có nhà.
Cố Vấn Như từng nghe Thịnh Quân Hải nhắc tới thức ăn mèo sẽ để toàn bộ trong tủ bếp, cô tiến vào trong xác định mục tiêu mở tủ, mạnh tay lấy hẳn một bịch hạt ức gà sấy khô xong, sẵn tiện hứa chắc chắn với bản thân sẽ không tới đây thêm lần nào nữa hết. Nhưng cô nào biết, càng trấn an chính mình, càng dễ rơi vào một cái lưới có tên là hết lần này tới lần khác không thấy đường quay đầu.
Cô nhìn cái ghế gaming có cùng nhãn hiệu với mình, nhưng đắt tiền hơn kia có phần muốn ngồi thử, lần đó qua đây mới rờ hai cái vẫn chưa thấy đã, nên là bây giờ cô bạo gan hơn dù sao chủ nhân nơi đây cũng không có nhà, đầu tiên đặt mông xuống, tựa lưng vào cảm nhận độ êm ái, cô thử nhúng nhúng xoay xoay mấy vòng. Cửa nhà đột nhiên mở ra, bất ngờ một cô gái mang đôi boot đen nước da siêu trắng tóc buột đuôi ngựa, gương mặt trang điểm tinh tế xinh đẹp, nhưng đuôi mắt lại nhếch lên có phần tinh ranh như loài cáo tự nhiên vào.
Cố Vấn Như giật mình đứng bật dậy, trong lòng cô đột nhiên nghe thấy tiếng cái gì đó vỡ. Tâm trạng hơi rối bời, cảm thấy như bị lừa vậy, tên kia nếu có người yêu thì đưa cô pass nhà làm gì, để rồi tình huống trở nên lúng túng như vậy. Cô biết phải xử lý làm sao đây, đoán chừng có thể cô gái kia chưa phát hiện ra Cố Vấn Như do khuất cái gốc tường, cô ấy đang bận cúi người lịch sự cởi đôi giày trước khi vào nhà.
Đến khi ngước đầu, mắt hai người chạm nhau, lúc này Cố Vấn Như mới cảm thấy chột dạ đến run cả tay. Nhưng vì sao chột dạ thì cô chưa biết, Thịnh Nhã Uy trố mắt ra phản ứng siêu nhanh nhạy, phi như bay tới mà hét: "Oh My God, đây là mô hình à?"
Cố Vấn Như còn tưởng mình sắp bị đánh nên theo bản năng định ôm đầu che mặt lại trước, nhưng mà Thịnh Nhã Uy luyện võ nhiều năm vô cùng nhanh nhẹn không để cho cô có cái cơ hội mà cử động luôn. Cố ấy dùng tay vỗ nhẹ vào mặt cô, còn véo vài cái cảm nhận sự mềm mại, sau đó hơi luống cuống bắt đầu đi xung quanh cô hai lần gật đầu cảm thấy chắc chắn nói lên suy nghĩ: "Chúa ơi đây là người thật mà, thật sự có người này tồn tại sao!"
Cố Vấn Như bị làm cho mơ mơ hồ hồ, sau đó Thịnh Nhã Uy thức thời dùng hết sức ấn vai khiến cô ngồi lại vào ghế gaming mỉm cười tinh quái hỏi thăm: "Cô bé là gì của chủ nhà này!"
Nhưng hỏi vậy thôi chứ cô không thèm để cho Cố Vấn Như trả lời tiếp tục hỏi tiếp dồn ép: "Hay là bạn gái!"
Cố Vấn Như nghe cứ ồ ồ ạc ạc không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô nhanh chóng dùng chân chịu lực mà đẩy ghế cách xa người phụ nữ này một chút, bây giờ mới thật sự có thời gian đánh giá. Thịnh Nhã Uy vốn cũng khá cao gần một mét 72 nên cô cảm thấy có phần áp lực từ đôi mắt của cô ấy tỏa ra, cứ cảm thấy có phần bất cần đời không quan tâm người khác nghĩ tới cái gì, thứ mình muốn sẽ biến nó thành thật.
Đột nhiên cô đứng bật dậy vừa mới nhớ ra một chuyện quan trọng, mắt cô sáng lên khóe miệng cứng nhắc nãy giờ hơi nhếch: "Chị là chị gái của Thịnh Quân Hải sao?"
Thịnh Nhã Uy ra vẻ khó hiểu: "Cô bé nghe nó kể về chị à?"
Cố Vấn Như lắc đầu lia lịa chỉ vào mình rồi quơ tay múa chân: "Không không, lúc nhỏ chúng ta từng gặp nhau ấy ạ. Cũng hơi giống tình huống này nhà chúng ta là hàng xóm!!"
Thịnh Nhã Uy nheo mắt suy nghĩ khá lâu, cũng hơi có ấn tượng thế là cô lại nghiêng mặt quan sát cô bé trước mặt mình thêm vài lần. Dáng người mảnh mai, gương mặt hơi có nét người Nhật, à chắc do cắt cái kiểu tóc hime. So ra với cái ảnh nền mà thằng em trai mình để suốt nhiều năm cũng không có điểm nào khác, Thịnh Nhã Uy trầm ngâm hồi lâu đột nhiên chốt hạ một câu: "Không lẽ nó bắt đầu từ sớm đến như vậy sao?"