Cuối cùng sau bao nhiêu năm vẫn phải quay đầu lại vì một cái tên. Đi cả một chặng đường dài, hình bóng ấy mỗi khi nghĩ tới lại làm lòng anh ngập tràn đầy ánh hồng hạnh phúc. Thịnh Quân Hải và Cố Vấn Như đã lạc trong con hẻm nhỏ đáng sợ đó gần nửa tiếng, tới khi cảnh sát tới thì hai người mới lén bám theo bọn họ ra ngoài được...
Cùng nhau sánh bước, một trước một sau đi về nhà, đích đến cùng ấn một tầng, chờ khi ra khỏi thang máy. Đứng trước cửa căn hộ 508 anh mới cất giọng bảy phần bỡn cợt, ba phần nghiêm túc hỏi cô: "Cậu có hòm cứu thương không? Nếu không sơ cứu cẩn thận là để lại xẹo sau này đổi tên thành Cố Chân Xẹo chắc vui lắm haha!!"
Anh đã đế ý chân cô từ nãy giờ, lòng cứ lộp bộp muốn quan tâm, nhưng vì sợ tọc mạch quá mức, Thịnh Quân Hải nghĩ ra cách chọn đi phía sau rồi nhìn chằm chằm phỏng đoán mức độ nghiêm trọng, mà nghĩ tới cảnh sẽ khiến Cố Vấn Như chán ghét. Nên anh mới phải cố tình đi nhanh hơn cô, nhằm mục đích cho đôi mắt hư hỏng này không phản chủ. Trong lòng thì quan tâm muốn chết, thế mà mở miệng ra câu nào là câu đó khiến Cố Vấn Như phát cáu. Cô nín nhịn một bụng đầy lửa, lấy dũng khí ra trả lời: "Không thèm, chuyện hôm nay tôi cảm ơn rồi, nhà cái gì cũng có, không phiền tới vị đại gia như cậu chiếu cố việc này đâu!!"
Cố Vấn Như nói xong thì che tay, nhanh nhẹn ấn mật khẩu mở cửa bước vào căn hộ của mình, không thể đôi co thêm với kẻ ân nhân ngoài kia được. Thịnh Quân Hải đứng trước nhà cô, anh vẫn chưa đi ngay, dùng cách tựa đầu vào bức tường lạnh lẽo đầy sự mệt mỏi, xác nhận trái tim mình đã bình ổn trở lại. Bình tĩnh xong anh mới quay đầu đi về hướng thang máy, anh vừa muốn hút thuốc lại chán nản đi bộ tới cửa hàng tiện lợi lấy xe về, mới nghỉ ngơi được...
Cô gái nhỏ cả người đầy vết thương đã trở về được tổ ấm an toàn, con mèo Tiểu Ngư không biết ra ban công làm gì, vừa nghe tiếng cửa mở nó đã nhảy vào trong định bụng kiếm chuyện với cô, vì dám bỏ đói nó. Bất chợt thấy cô ngồi thụp xuống đất giữa phòng khách, ôm lấy đầu gối mà run rẩy không ngừng, nó quan sát có đôi phần sợ hãi. Từ khi về sống cùng ngoại trừ thấy cô làm mấy trò ngu ngốc, xong than đau lưng mỏi gối tê tay ra, thì chưa từng thấy cô thảm hại như vậy, cả người toàn những mùi kỳ lạ còn cả bị chảy máu khắp nơi.
Tiểu Ngư tiến lại cọ cọ vào người cô, chủ yếu an ủi, nó ngồi xuống bên cạnh cô một hồi. Sau một lúc bình tĩnh cảm nhận nhiệt độ bản thân nỗi sợ lúc này của cô mới thực sự trôi đi. Cố Vấn Như đưa tay sờ sờ vào đầu Tiểu Ngư, chấn tĩnh bản thân, đứng dậy đi vào phòng tắm rửa cho sạch sẽ trước, mới dám lấy thuốc mà bôi vào được. Hôm nay cô và mèo sẽ ăn mì với trứng chiên qua loa, chuyện này là suy cho cùng toàn bộ lỗi lầm tự cô chuốc lấy. Khi không lại rảnh rỗi chạy vào nơi đó, nếu bố cô mà ở đây chắc ông mắng cô trước rồi mới đánh chết cái tên kia. Những vết trầy trên chân đụng vào thuốc sát trùng đau đến cô hét lên: "Sau này dù trời có sập, nhất định cũng chỉ đi đường lớn!!"
Thịnh Quân Hải bên đây vừa về, tay còn đang chà xát rửa qua nước, anh đã nghe thấy lời này của cô. Bây giờ anh mới thực sự cảm thấy an tâm, tỉnh ngộ có hơi muộn màng nhưng mà thấu hiểu rồi vẫn tốt hơn mê mang. Anh tiến lại nhìn đồ ăn của A Quả trong bát, vẫn như cũ chỉ vơi đi một ít... Anh thấy nó đang ngồi ngoe nguẩy cái đuôi gần ban công, nên anh chau mày hỏi vọng ra: "Đồ ăn không hợp khẩu vị mày à? Bố nhớ từ trước tới giờ mày chỉ ăn một loại hạt mà!!"
Hết cách, anh tìm thử trong kệ bếp, xé thử một bịch hạt khác đổ vào khay cho nó, thậm chí bỏ cả sữa ra cho mềm rồi mang tới tận chân A Quả. Nhưng nó cũng chỉ ngửi cho có, quay mặt đi tỏ vẻ ghét bỏ, Thịnh Quân Hải hơi lo lắng trong lòng. Rõ ràng từ hôm ăn đồ ăn ở nhà Cố Vấn Như xong, nó liền chán ghét hạt ra mặt, hay là do nó cũng giống anh bất đầu phân biệt người cho mình ăn?
----Sáng sớm hôm sau Cố Vấn Như toàn thân đau nhức đang cuộn tròn mình lại mà ngủ rất ngon, đột nhiên cô bị tiếng gõ cửa không dứt bên ngoài làm cho giật mình. Cô lúc này không muốn ngồi dậy một chút nào, cô vơ đại lấy cái điện thoại bị vỡ màn hình, nheo mắt nhìn thử xem bây giờ là mấy giờ. Tiểu Ngư bên cạnh cũng đang ngủ ngon, bị đánh thức nên nó không vui quay đầu qua hướng khác, cô khó chịu trong bụng, cũng muốn được như nó nằm lười ở đây. Lập luận nói cho cô biết, đã gõ tới mức này chỉ sợ là có chuyện gì quan trọng.
Đồng hồ tường tận mới gần bảy giờ sáng, Cố Vấn Như đột nhiên chực nhớ tới hay là cái tên biến thái hôm qua bị đánh chết thật rồi. Cô bàng hoàng mở mắt to ra, nhớ tới tới cái gương mặt hắn, mắt trợn trắng, miệng mở to máu túa ra, không lẽ chuyện cô nghĩ tới là thât chăng? Không thể dửng dưng nằm đây lười nữa mà bật dậy, lúc cô vừa chạm bàn chân xuống đôi dép lông mang trong nhà. Nỗi đau bất chợt ập tới, làm cô bám víu vào đệm. Xuýt xoa một chút, cô đành cắn răng nhịn đau vì tiếng gõ cửa vẫn không ngừng, cô sợ có thể là cảnh sát tới hỏi chuyện. Nếu mình mà thành thật khai báo sẽ được tuyên án vô tội, trong đầu cô vì còn mơ ngủ, toàn nghĩ ra những cảnh tượng hết sức vô lý.
Đi ra tới bàn máy tính ngoài phòng khách, cô vớ đại cái áo khoác đang vắt trên ghế gaming. Khoác vào người rồi mở cửa, hé mắt quan sát, cảnh tượng này thật quen thuộc. Nhìn ra chỉ thấy mỗi cái lồng ngực rắn chắc ẩn hiện sau lớp áo thể thao, không cần nghĩ ngợi Cố Vấn Như cũng đoán ra cái vị, chưa bảy giờ đã tới kiếm chuyện với cô là ai rồi.
Cô dứt khoát quên ơn nghĩa, đóng cửa một cái rầm, tiếng phiền nhiễu lại một lần nữa vang lên. Lần này cô không quan tâm, Cố Vấn Như đi lấy một cái ly thủy tinh, nhịn đau chạy vào bếp mở vòi nước rót đầy. Sau đó cô lại cắn răng lếch đôi chân đi ra ngoài, mở rộng cánh cửa, cùng mặt đối mặt với tên xấc xược kia. Tay nhúng vào ly, nhanh nhẹn vẩy từng giọt nước lên cậu ta, miệng cô thì vứt hết phép lịch sự ra sau đầu, bây giờ chỉ một lòng một dạ muốn tên này bị thanh tẩy.
Chưa kịp đợi mấy lời khó nghe của cô tuôn ra khỏi miệng, Thịnh Quân Hải gương mặt có phần lo lắng nhẹ giọng nói: "Tôi có trận đá giao hữu khá gấp, không ở nhà mấy ngày cậu giúp tôi chăm A Quả với!!"
Trước khi cậu ta nói câu này, cô chỉ đang lo vui vẻ vảy nước thanh tẩy người ta, vô thức không chú ý tới cái ánh mắt, dịu dàng như nắng quan sát của đối phương, tới đôi chân đầy vết thương của mình. Cố Vấn Như nghe vậy dừng hẳn tay, không định chơi cái trò ấu trĩ này nữa, cô nhìn thấy gương mặt người đối diện có phần hơi lo lắng, đôi môi mím chặt biểu cảm lại gấp gáp. Quan trọng hơn bên cạnh còn đang kéo một cái vali, cô lúng túng trả lời.
"Cậu thừa biết Tiểu Ngư nhà tôi và A Quả không hợp tính, làm sao tôi chăm hộ được?? Cậu vẫn nên mang bé nó về nhà đi!"
Thịnh Quân Hải bắt đắc dĩ rồi làm ra vẻ buồn rầu: "Bố mẹ tôi đi du lịch rồi!!"
Cố Vấn Như càng nghe càng khó xử hơn, định bảo: "Thế thì cậu mang nó gửi tới cửa hàng thú cưng mấy ngày." nhưng còn chưa kịp mở miệng, cái tên này đã đưa ra trước mặt cô một tờ giấy. Cô theo phép lịch sự chớp đôi mắt ngây ngô nhận lấy, bấy giờ mới tường tận nghe anh ta dắt mũi: "Mật khẩu nhà tôi, cậu cứ qua chăm nó ăn uống giúp tôi là được. Yên tâm lúc về tôi sẽ mang cho cậu một món quà, coi như để cảm ơn!"
Từng câu, từng chữ hôm nay của Thịnh Quân Hải không có chỗ nào gọi là tục. Không có điểm tỏ ý trào phúng người khác, cô trầm ngâm đoán, chắc là do cậu ta có việc muốn nhờ nên mới vậy. Vừa dứt lời, cứ như không đợi cô phản ứng, đột nhiên cậu ta vác cái vali lên trên vai, không thèm đi thang máy. Thục mạng chạy thật nhanh thẳng về phía hành lang bên kia rồi đi thang bộ mà xuống dưới. Cứ như thể không muốn bị Cố Vấn Như từ chối thẳng thừng. Hàng loạt động tác này đều đã được tính toán rất kỹ lưỡng, chân cô đau nào có thể đuổi theo từ chối cơ chứ, với lại cô yêu mèo đến thế, ra đều kiện như vậy biết trước cô sẽ chần chừ ngay.
Cố Vấn Như ráng nhướn người hét: "Cậu bị điên rồi, mật khẩu nhà mình giao cho tôi làm gì???"
Cô la lên cho đỡ bất bình trong lòng, chứ biết rõ tên kia làm gì có nghe thấy, Cố Vấn Như mở thử tờ giấy trên tay ra xem như nào, cắn môi cãi nhau với tên này riết chắc cô chết do vỡ mạch máu quá. Trên đó có ghi một dãy 6 con số, đoán chắc đây là pass căn hộ cách vách. Phần cuối tờ giấy còn có một dòng nhắn nhủ, chữ cũng dễ đọc không xiêu vẹo: "Quần lót của tôi còn để trong máy giặt, cậu đừng có mà thích thú quá, lấy lên làm trò bậy bạ đó nha ( mặt cười)."
Cố Vấn Như muốn giậm chân cho đỡ tức, nhưng tình trạng hiện giờ của mình không cho phép. Cô hiểu rõ, đúng là cái tên này chẳng nói được câu nào cho đàng hoàng, dùng hết sức bình sinh cô gầm lên từng chữ rõ ràng mạch lạc: "Cầu Nguyện Cho Tên Khốn Nhà Cậu Té Cầu Thang!!"
Có chuyện bất ngờ, đột nhiên cánh cửa thang máy mở ra, Cố Vấn Như còn tưởng là Thịnh Quân Hải quay về. Vừa mới đưa tay xuống định lấy dép ra chọi, thì gương mặt cô bất chợt hiện lên nét lúng túng, rụt tay lại không dám làm trò con bò nữa. Chỗ đó khi không xuất hiện một người phụ nữ, hai tay đều đang kéo vali bước ra, cô gái này có mái tóc cắt khá ngắn, mắt to tròn như thỏ, trang điểm đậm đánh khối trong rất là tây. Cô ta mặc trên người bộ váy bó sát cơ thể, thoạt nhìn trong vô cùng gợi cảm, dễ gần.
Cô ấy đầu tiên là hướng ánh mắt dò xét về phía cô, nhanh nhẹn thân hiện mỉm cười trước hòa nhã. Cố Vấn Như cũng gật đầu theo phép lịch sự mà chào hỏi người ta, cả hai mắt chạm mắt không nói với nhau câu nào, người phụ nữ đó tiếp tục vào việc của mình, kéo vali về ngược hành lang bên kia. Dừng lại trước căn hộ có số 506, cô đoán chắc hẳn đây sẽ là một vị hàng xóm mới chuyển tới sống cùng tầng với mình rồi.