Rồi sẽ có một người khiến sự độc thân bao nhiêu năm của cô biến thành đáng giá nhất. Lúc đầu Cố Vấn Như chuyển tới đây, do nơi này vừa gần trường, cũng vừa gần nhà bố mẹ. Giữa khu đô thị sầm uất này, khung cảnh bên ngoài thoáng mát, còn cho nuôi cả thú cưng, một công hoàn thành cả ba chuyện trăn trở. Cũng một phần do cô lúc đầu quan sát thấy phía bên kia đường có một bến chờ xe buýt, theo sự tính toán tỉ mỉ ban đầu, cô sẽ như bao người mỗi ngày đi học, rồi tan trường, nơi ở có sẵn trạm xe như thế này rất tiện lợi.
Nhưng mà tác hại của việc ngựa ngựa, thay đồ trang điểm còn hơn đi lễ hội này, thế là cô đã trễ chuyến xe buýt duy nhất kia. Không còn cách nào ngoài việc gọi taxi nên lúc nãy mới không để ý đường mà đâm sầm vào cái kẻ xấc xược, mới sáng sớm mở miệng ra đã gây hấn đó. Bây giờ cô nhìn thấy chiếc taxi dừng lại thì mừng lắm, cô phi như bay lên thắt dây an toàn không đợi bác tài hỏi mà nói luôn: "Đưa cháu tới trường đại học Kiến Trúc Toàn Tài Năng càng nhanh càng tốt ạ."
Chiếc xe chạy gấp rút trên giao lộ, để tránh việc buồn chán bác tài có hỏi thăm đôi câu: "Cháu là sinh viên hả? Con gái chú cũng đang đi học ở đó. Nó là sinh viên năm cuối rồi, nhìn cháu dễ thương như này chắc chỉ mới học năm hai nhỉ?"
Trời ạ Cố Vấn Như tâm trạng sợ hãi, hoang mang vì sự gấp rút của mình, nghe xong câu mang mười phần khen trẻ khỏe kia, sự lo lắng trễ nãi biến bản thân thành tâm điểm chú ý không kịp tham dự lễ khai mạc báo danh nãy giờ. Đùng một phát bị đá văng đi tới phương nào. Cô mỉm cười tươi như hoa dù biết lời của bác ấy cũng có đôi phần tâng bốc: "Vâng, là sinh viên, nhờ bác nên cháu mới không đến trễ cảm ơn bác ạ."
Hai người còn khách sáo cười nói thêm đôi lời về con gái bác, lúc này xe đã chạy tới trước cổng trường, Cố Vấn Như lịch sự trả tiền bằng hai tay rồi cúi đầu nói lời tạm biệt như hai người đã quen biết từ lâu. Mới đến đây lần đầu, cô làm gì đã biết đường tới hội trường đâu chứ, nên tùy tiện vớ đại một cô gái đang đi trên khuôn viên trường hỏi đường.
May mắn thay, có cô bé kia chỉ dẫn tận tình dễ hiểu, Cố Vấn Như đã tới đúng giờ khi buổi khai mạc vừa bắt đầu. Cô chọn đại một cái ghế nằm hàng cuối cùng thì ngồi xuống. Việc học bổ túc của cô là dạng học cấp tốc, mà cũng hơi ngại khi nói thẳng ra là đi cửa sau nên cô mới được học cùng với sinh viên năm cuối. Thở dài ngao ngán nhớ tới lúc tối qua mình có test thử một chút trình độ, đúng thật là kém tới nổi thua cả học sinh năm một, chuyện này không hề ổn chút nào, cô đưa ra quyết định nếu đã là đi cửa sau rồi. Thì chui thêm một cái lỗ chó, xin vào học cùng với năm một, ôn lại chút kiến thức chắc cũng không có vấn đề gì..
Bên trên bục đang thay phiên đổi người đọc tuyên thệ. Nghe xong mấy bài phát biểu Cố Vấn Như hồi tưởng cười nhạt cảm thán, nhớ năm đó mình cũng là đại diện cho toàn khóa phát biểu thế này. Hoa khôi giản đồ nói ra cũng không quá khoa trương, bây giờ thì bán mặt cho tư bản thức khuya live dậy sớm, đi học đi ăn, ôi cái lưng già này sắp chịu không nổi rồi. Cô ra khỏi hội trường cùng những học sinh năm ba, định bụng đi dạo thử một vòng cho biết đường, đúng lúc này điện thoại hiện lên một cái tên khiến cô giật mình mà ấn bắt máy ngay.
"Dạ em chào giáo sư Nhiễm, dạ vâng em đang ở trường. Vâng ạ em sẽ tới văn phòng ngay ạ."
Giáo sư tên gọi là Nhiễm Minh Thạch ông bằng tuổi với bố Cố Vấn Như, và cũng từng là người năm đó nhiệt huyết dâng trào theo đuổi mẹ cô nhưng không thành, thanh xuân phóng khoáng cùng bố cô đánh nhau mỗi ngày nữa cơ. Gấp gáp hỏi thăm được một bạn đang đi trên hành lang, cô đã biết được văn phòng giáo sư cùng tòa nhà này. Sợ làm người đó đợi mình lâu, nên cô nhanh chóng gật đầu nói cảm ơn rồi phi nước đại chạy đi.
Nhiễm Minh Thạch là một người đàn ông tầm bốn mươi sáu tuổi, so với lần đó cô gặp ông thì trông bây giờ ông còn có vẻ nghiêm khắc hơn. Cố Vấn Như một lòng mang đầy kính nể nên cô không sợ, ngược lại cô là dạng biết ơn ông tới tận đáy lòng. Vừa mới gõ cửa bước vào văn phòng, cô thấy ông đang đeo kính lão, tay cầm bút có vẻ đang bận rộn chấm đề thi, cô e dè một chút nhưng vẫn nhẹ nhàng lịch sự mà nói lời chào: "Dạ giáo sư! em là Cố Vấn Như, bố em nhờ chuyển lời lần sau mời giáo sư tới nhà dùng cơm!"
Nhiễm Minh Thạch ngước mặt lên nhìn cô, gương mặt ông hiện lên nét hài lòng thoáng qua, ông điềm đạm chỉ tay về hướng cái ghế được đặt trước bàn làm việc của mình, rồi hỏi cô: "Cảm giác thế nào đã quen hay chưa? Có thấy gì bất tiện không?"
Cố Vấn Như cung cung kính kính nghiền ngẫm rồi gật đầu trả lời ông: "Dạ hết thảy mọi việc đều tốt, chỉ trừ em ra!"
Ông nhìn cô trầm ngâm như đang đánh giá xem bất tiện của cô là đến từ đâu: "Nói đi, bố em đã nhờ thì tôi phải giúp thôi!!"
Cố Vấn Như nhận được sự cho phép, lúc này mới dám trình bày vấn đề mình gặp phải cho ông: "Tay em quá cứng, não lại không hoạt động tốt như lúc trước. Có lẽ em nên vào học cùng với năm một ôn lại kiến thức ạ."
Nhiễm Minh Thạch cũng coi như là hiểu nhiều biết rộng, ông đã tường tận hết lời cô nói xong, nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm, em rất thẳng thắn xem ra tôi đã nhìn đúng người rồi, yên tâm vấn đề này tôi đã có dự định từ trước. Thời gian sẽ khớp với nhau, một tuần em đi học ba ngày mỗi ngày tiện học hai khóa của năm một và năm ba luôn."
Cô biết ông ấy là một người rất tinh tế, nhưng lại nhiệt tình và quan tâm tới mình đến mức này thật sự là quá nhiều rồi. Nghe cô trình bày xong hết thảy mọi việc, ông ấy khoác tay ý bảo cô rời đi, để ông có thời gian tập trung mà chấm bài. Cô thấy mình rất may mắn khi có cả bố mẹ yêu thương mình tới như vậy, cô càng thấy hối tiếc hơn khi năm đó không cố gắng đến theo đuổi ước mơ cùng, biết đâu sẽ gặp được Giáo Sư Nhiễm sớm hơn.
Buồn chán đi dạo một vòng từ thư viện ra, đột nhiên có một đám sinh viên xì xào vừa nhìn cô vừa nói chuyện với nhau. Ánh mặt bọn họ khiến cô hơi bất an, cô định quay đầu đi hướng khác cho chắc, đột nhiên một cậu trai đứng chặn đường cô thẳng thừng hỏi: "Chị là Steamer Bồ Công Anh đúng không ạ, bọn em thích chị lắm, có thể cho bọn em chụp ảnh cùng không?"
Cố Vấn Như hơi bất ngờ vì có người nhận ra mình, fan của cô yêu cầu rất nhiều hãy quay trường quay lớp review một lượt cho bọn họ xem. Cô đã từ chối ngay, do không muốn để lộ mấy vấn đề riêng tư này lên mạng, nhưng hình như cô có duyên với cái từ "Ngày Đầu Tiên" thì phải. Vừa đến trường ngày đầu tiên đã bị phát hiện ra, vốn dĩ cô cũng chỉ là một người nổi tiếng bình thường trên mạng không phải nghệ sĩ gì cho cam.
Trấn định cái cơn bệnh hướng ngoại cô độc lại, trước giờ cô ra đường vẫn rất tự nhiên không bao giờ bị nhận ra, xui rủi trường học mới là nơi có nhiều giới trẻ nên cô vô tình lại trở thành trung tâm chú ý, đây là một sự tính toán sai lầm đến từ vị trí Cố Vấn Như. Cô đành phải ngượng cười, vui vẻ nói được với những bạn sinh viên này, rồi cùng họ chụp vài tấm ảnh. Sau vài phút ngước mắt để ý đã thấy bọn họ chụp xong, đang bận tay post ảnh lên mạng khoe khoang, thế là cô nắm chắc thời cơ tranh thủ chuồn nhanh khỏi nơi này.