Câu hỏi của anh lúc nãy có vẻ đã không lọt vào tai cô, chỉ sợ trong mắt cô bây giờ ngoài mèo ra thì không còn chứa nổi thêm cái gì nữa. Thế là anh mở lời bắt chuyện hỏi lại câu kia thêm một lần: "Cậu cũng nuôi mèo à?"
Cố Vấn Như bây giờ mới nhớ tới cái tên ngụy quân tử kia cũng đã theo mình vào đấy, vì phép lịch sự nên cô đã trả lời cậu ta: "Ừm nhưng nó quậy lắm, tốt nhất cậu tránh xa nó ra. Nó thấy mặt cậu nó cào cho mấy phát thì tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy."
Nhưng chưa đợi cô nói xong cái tên xấc xược Thịnh Quân Hải đã cất bước đi thăm quan nhà mất tiêu, Cố Vấn Như tức giận với đầu theo mắng: "Cậu lúc trước đã học đạo đức giáo dục công dân chưa? Làm éo gì có ai người khác đang nói chuyện lại bỏ đi chứ!!"
Thịnh Quân Hải vẫn đang nghe cô lèm bèm đấy thôi, thậm chí nghe không sót chữ nào. Chỉ là anh vốn quen tính tùy tiện nên mới quay đầu vừa ngắm nghía căn hộ này, vừa nghe cô nói mà thôi. Anh đánh giá từ phòng khách tới phòng ngủ một lượt,thật là chỉ một chữ "Đẹp" phối màu hài hòa từ từ hồng nhạt, cho tới xanh lam không một chút sến sẩm nào, không hổ danh là sinh viên xuất sắc tốt nghiệp trường kiến trúc.
Cố Vấn Như nghe tiếng con Tiểu Ngư khè khè bên ngoài, cô tinh ý sợ nó giận dỗi nên đã chuẩn bị sẵn hai chén cơm mang ra. Xong lại nghĩ tới Thịnh Quân Hải khi nãy gương mặt không khác gì ma đói cho mấy, cô mở cửa tủ đựng gia vị ra. Rõ ràng cái hôm còn ở nhà cũ cô có đặt trực tuyến một thùng mì ly rồi sẵn nhờ bọn họ gửi qua địa chỉ này luôn. Tất cả điều có dụng ý cả, do đợt rồi bên nhà phân phối nhãn hàng mì này từng nhờ cô quảng cáo. Khi đó cô lu bu bận rộn nên vẫn chần chừ, đợt này mua về đơn giản thôi livestream rồi mukbang ăn đêm, một công lại đôi chuyện còn có thể nhận được tiền quảng cáo quá sá là ngon.
Cố Vấn Như là muốn nấu cho cái tên Thịnh Quân Hải đang ngồi trên cái ghế gaming của mình, xoay tới xoay lui tỏa vẻ như thoải mái lắm vậy, suy cho cùng cô vốn là người tốt mà nên là lòng trác ẩn trỗi dậy. Thật ra cô có đôi chút sợ cảm giác mèo ăn khuya nhưng người phải dòm miệng lắm, cô tặc lưỡi nghĩ thầm mặc kệ thôi hiện tại bận tay rồi nên cho mấy bé mèo ăn trước phần cậu ta tính sau. Nghĩ là đi đôi với làm, cô dọn hai đĩa thức ăn lên bàn cho bọn nó, cẩn thận để A Quả lên trước xong cô quay đầu lại trừng mắt nhìn con Tiểu Ngư như giang hồ mõm đang la hét một mình kia, cô dùng hai tay bế nó lên rồi cảnh cáo.
"Kia là hàng xóm sau này của mày đó, ăn cùng đi rồi làm quen với người ta. Mày nhìn xem bé mèo đó vừa đẹp, vừa ngoan nên phải đối xử tối với nó lỡ mà có chuyện gì tao không có tiền mà đền đâu."
Nói xong cô bế con Tiểu Ngư lên rồi cũng đặt nó xuống trên bàn nhưng hơi xa, rồi cô hài lòng mỉm cười nhìn thấy A Quả bên kia đang ăn cơm niêu ngon lành, cô thích thú hỏi Thịnh Quân Hải: "Nó tên là gì vậy, vừa đáng yêu lại còn dễ nuôi thật nha."
Thịnh Quân Hải còn bất ngờ hơn cả cô anh đang trố mắt ra mà nhìn, bình thường con mèo đó có bao giờ ăn đồ ăn dành cho người bao đâu? Tuy lúc nãy có dọa nó một chút. Anh nghĩ thầm không lẽ nào nó sợ Hiểu Hiểu tới mức này luôn sao? nhưng mặc kệ đi anh trả lời Cố Vấn Như trước đã: "Tên bình thường thân thiện là A Quả, Quả trong quả bóng đó."
Cố Vấn Như bĩu môi, cô liếc xéo cái kẻ định đóng ổ trên cái ghế gaming của mình rồi lẩm bẩm: "Vô vị thật, khổ thân cho em ấy có một tên chủ thiếu kiến thức như cậu, con mèo con chó, con gà gì chắc cũng khiến cậu chỉ nghĩ tới bóng đá nhỉ?"
Thịnh Quân Hải nghe xong thẳng thừng gật đầu không một chút e ngại, cái này là cô ấy đoán trúng rồi. Anh đang ngắm nhìn cô rất chăm chú không thể rời mắt, chỉ hận không thể lập tức khảm hình ảnh này của cô trên da thịt mình.
Đương nhiên vấn đề này Cố Vấn Như không hề hay biết rồi, hiện tại cô bận ngắm cảnh hai con mèo hòa thuận ăn cơm. Tuy Tiểu Ngư vẫn xù lông nhưng nó đang ăn ngấu nghiến từng miếng đồ ăn, miệng thì bận rộn vừa nhai vừa phát ra âm thanh gừ gừ cảnh báo. Thật ra Cố Vấn Như cố tình để hai đĩa thức ăn hơi xa nhau một chút, cô sợ bọn nó chưa quen mùi không thể chung đụng với nhau được.
Cô tính làm sao mà bằng mèo tính cơ chứ, A Quả thì tao nhã vừa ngồi vừa ăn rất chậm chạp, không để rớt một hạt cơm ra ngoài, và đương nhiên nó không thèm để ý tới cái con hàng xóm ồn ào kia. Tiểu Ngư... nết ăn của nó thôi bỏ qua đi, bầy hầy không dám nhìn. Cố Vấn Như thấy mọi chuyện có vẻ ổn thỏa rồi nhanh chóng đặt tay lên bàn đứng dậy nhìn Thịnh Quân Hải mà hỏi: "Cậu ăn mì có bỏ hành không, sẵn tiện vào trong rửa tay tôi nấu cho một ly."
Thịnh Quân Hải nghe thấy mà trong lòng hân hoan như nở hoa, anh đứng bật dậy khỏi ghế, nhưng để không làm cô sợ nên anh kìm lòng lại mà nói: "Chế độ ăn của tôi nghiêm khắc lắm, phải có đủ dinh dưỡng. Nhà cậu có trứng, có xúc xích không?"
Cố Vấn Như thật sự muốn ném luôn cái so pha vào đầu cậu ta để xem bên trong chứa cái gì, nhưng cô là người có ăn có học nên nhịn, rồi quay lưng đi vào trong bếp: "Ăn chùa mà hay đòi, giỏi thì tự đi mà nấu nè."
Thịnh Quân Hải mỉm cười bất đắc dĩ mà đi chậm theo phía sau cô: "Tôi chả biết nấu, nhưng tôi biết chỉ đạo, yên tâm lời tôi nói rất dễ hiểu trừ những đứa não ngắn mới không nấu được thôi."
Khung cảnh trước mắt rất đẹp, mà nếu cắt bỏ đi âm thanh của những lời cà khịa, thì tuyệt đối nó sẽ biến thành cảnh tượng một ngôi nhà tuy nhỏ, nhưng có một hạnh phúc rất lớn. Cảnh đẹp ý vui lại bị hai con nặc nô bên ngoài phá hỏng, Tiểu Ngư thấy chủ nhân của mình rời đi rồi, nên cảm thấy bây giờ chính là cơ hội không còn ai có thể cản được bước chân nó. Thế là bản năng bảo vệ lãnh thổ của Tiểu Ngư mách bảo phải nhanh chân mà diệt trừ cái tên đực rựa trước mắt ngay và luôn, trước khi nó kịp sinh sôi nảy nở.