Muốn cho em tình yêu bình dị lãng mạn nhất, muốn mang đỉnh vinh quang đến dưới chân em. Muốn yêu em đến khi bầu trời sao rơi xuống, cả đoạn đường em đi liền biến thành dải ngân hà.
Cố Vấn Như đi dạo trên đường mãi cũng thấy bắt đầu thấm mệt, chắc là do bình thường cô toàn ăn rồi nằm như một con mèo, không coi tivi thì cũng là nghịch pc cả ngày. Tự thấy sức khỏe mình kém đến thua cả một người đang độ tuổi trung niên, thật ra bây giờ cô còn muốn đi mua đồ gia dụng nhưng mà chân mỏi quá. Đành phải về nhà mua hàng trực tuyến cho khỏe cái thân này thôi.
Cô mỉm cười nói trước với camera: "Mọi người nếu muốn mua đồ mà không thèm nhìn giá, hãy học hỏi tôi làm việc không ngừng nghỉ bất kể thời gian nhé." Đám fan trên mạng luôn bảo rằng lời than mệt của cô vốn chỉ là một cái cớ.
Giống hệt như bây giờ hãy để ý mà xem miệng cô thì khóc lóc trước camera, nhưng chân đã chạy nhảy tung tăng vào trung tâm thời trang, lượn qua lượn lại không thiếu một cửa hàng quần áo nào cả. Suy cho cùng cô cực khổ làm việc như vậy ấy cũng chỉ vì để hưởng thụ cảm giác tiêu tiền mà này mà thôi.
Đúng như đã nói ở nhà, cô thích gì là mua nấy thẻ đã quẹt tới nổi sắp báo động luôn rồi. Kẻ mù cũng nhìn thấy Cố Vấn Như vẫn chưa hề có ý định dừng lại, túi sách này, giày dép lông mang trong nhà này. Tạp dề cô cũng mua sẵn, mặc dù không chắc mình có nấu ăn hay không, cũng có lẽ là lại ăn bờ bụi như trước đây nữa chăng, nghĩ tới đây cô phục bản thân mình quá. Nhưng cửa hàng làm cô nán lại không muốn rời đi nhất chỉ có mỗi cửa hàng giày, cô đi tới đi lui rồi chọn liên tục năm đôi khác màu cùng một hãng. Nhưng luyến tiếc vẫn là luyến tiếc, cô quyết tâm đi thêm một vòng nữa mới thở dài mang ý định mà quay về.
Mua xắm xong xuôi lúc này cô đang ngồi trong cửa hàng pizza, gọi món mà cô thở hồng học. Nôm na tính từ lúc đi là mười giờ sáng đến bây giờ cũng đã ba giờ chiều, đói đến chân run mắt mờ rồi. Nghĩ tới đói cô liền sợ con mèo điên Tiểu Ngư nhớ cô mà làm loạn, đằng nào suốt nữa năm qua nó có xa cô mấy giây một ngày đâu.
Nhớ tới nó cô liền ăn qua loa cho xong, nhanh chóng để mà đi đón bé nó về nhà nữa. Con sen thì chạy như điên đi đón boss, vừa vào tới cửa bệnh viện thú y. Cô thiếu đều bay tới hỏi cô y tá mèo của mình đang ở nơi đâu, nhưng có vẻ người mừng thực sự ở đây là những người trong bệnh viện. Vừa nhìn thấy Cố Vấn Như tới cô y tá ánh mắt phát sáng mà như sắp khóc tới nơi rồi tay cô ấy run run chỉ lên một cái lòng mèo. Lúc nhìn kỹ mà cô cạn hết cả lời luôn, Tiểu Ngư nó đang làm mất mặt cả họ nhà mèo mà ngồi phía ngoài một cái lòng thú cưng, đang đưa chân ra định mở cửa thả người đẹp trong đó ra.
Bên trong lòng Cố Vấn Như thấy rõ là một cô mèo anh lông ngắn mà xám nhạt, đẹp tới mê hồn người quan sát. Cô y tá thấy cô đã nhìn đủ thì bắt đắc dĩ kể cho cô nghe sự tích Tiểu Ngư bay như chim nhảy như ếch quậy nát ở đây để tới bên chân nàng. lúc nghe hết câu chuyện này, cô cầu mong có một cái lỗ để mình chui xuống, không thì liền muốn đội một cái quần lên đầu cho không ai biết cô là chủ của Tiểu Ngư cả. Con điên này nó còn thả cả chó ra ngoài cơ, bệnh viện thú y cứ như biến thành trại giam chó mèo vậy, bọn nó chạy loạn khắp nơi, hay nói chính xác cảnh tượng khi ấy là gà bay chó sủa.
Lúc cô chụp được đầu con Tiểu Ngư bỏ vào balo phi hành gia, nó vẫn còn kêu gào cứ như Romeo bị ngăn cách không được đến bên nàng mèo Juliet vậy. Cô rất nhẫn tâm thế là cô đành đóng vai phản diện thực tế vã vào mặt nó bôm bốp: "Đi thôi, chúng ta là mèo nhà làm sao với tới chủng mèo quý tộc kia chứ. Mày không thấy bé Juliet kia chỉ muốn trêu đùa mày à."
Tiểu Ngư nó nào hiểu tiếng người, bây giờ nó mặc định luôn giọng của chủ nó chỉ là tiếng chó sủa. Cô đã chạy khỏi bệnh viện thú y từ lâu qua một lúc thì mèo nhà ta cũng kêu nhiều quá nên mệt không còn âm thanh nữa. Cố Vấn Như lúc này đang đi bộ trên một con đường nhỏ của phố hàng rong. Một mùi khoai lang nướng thơm phức bay vào mũi cô, lúc nãy vì nhớ tới con mèo điên nên cô đã kịp ăn cho no đâu. Bị mất mặt cho một lúc thế là bây giờ lại đói rồi, cô quyết định đi đánh hơi khịt mũi như Inu Yasha thật thụ, tìm nơi phát ra mùi thơm.
Mắt cô phát sáng khi chỉ một lúc đã tìm thấy nơi phát ra mùi vị khoai nướng rồi, đó là một xe di động treo cái bảng "Nướng hết" đậu bên kia đường. Bên cạnh còn có một xe chở đầy cá cảnh, cô vui vẻ chạy tới nói với ông chú: "Cho Cháu ba củ khoai loại to nhất đi ạ."
Rất may lúc nãy đi mua sắm cô có đổi ra một ít tiền mặt, đằng nào thì cũng ra ngoài nên phải sống cho giống một người bình thường có tiền trong người chứ. Cố Vấn Như nhìn thấy ở giữa xe khoai lang và xe cá cảnh có một bộ bàn ghế. Chân cô đang mỏi nhừ thế là cô nghĩ chắc hẳn cái bàn này là của hai người bọn họ, mang ra lúc rảnh sẽ ngồi nói chuyện với nhau cho đỡ buồn.
Ông chủ thấy ánh mắt đầy hy vọng của Cố Vấn Như thì mỉm cười, đưa tay làm động tác mời, cô không dám khách sáo mà tiến tới tự nhiên ngồi xuống hưởng thụ củ khoai nóng trên tay, hai ông chú ấy cũng bước lại cùng cô đàm đạo quan sát con Tiểu Ngư.
Cố Vấn Như định thả mèo ra cho hai ông chú sờ một chút, chứ nhìn ánh mắt bọn họ quá là tha thiết, nhưng mà thấy cá bên cạnh thì cô hơi sợ con mèo sẽ làm bừa. Cô thử quan sát nó một lúc xem như thế nào, không biết trộm vía từ ai có vẻ con mèo điên không có hứng thú với cá đang sống mà bơi lội tung tăng, thứ nó muốn bây giờ có lẽ là đồ ăn. Nên cô mở balo ra thử xem sao, đúng như vậy nó ngoan ngoãn bước ra rồi ngồi trên bàn nhìn củ khoai được bốc vỏ thơm phức trên tay cô.
Cố Vấn Như hiểu ý bẻ cho nó một miếng để trên bàn, nhìn nó lặng lẽ mà ăn hai ông chú kia thích thú mà cười: "Cô bé này, mèo của cháu thật thú vị còn biết ăn cả khoai."
Cô gật đầu mỉm cười nuốt xong một miệng đầy vị ngọt của đồ ăn thì đáp: "Vâng ạ, tại bình thường người ăn gì mèo ăn nấy trừ đồ hộp ra gì nó cũng ăn ạ."
Cố Vấn Như tò mò nhìn hai ông chú trước mặt này, hình như có gì đó không bình thường, cách họ nhìn nhau rồi thay phiên nhau sờ mèo rất lạ, tay chạm tay. Cứ như là... Như là kiểu một gia đình vậy. Kinh nghiệm coi boylove nhiều năm đã cho cô một ánh nhìn cực kỳ thoáng với quan hệ này, thế nên cô lại càng có thiện cảm mà tám chuyện với hai chú. "Buổi chiều rồi, chắc hai chú sắp tan tầm về nhà ạ?"
Một câu hỏi bình thường nhưng cô lại thấy có nét buồn trên đôi mắt của người chú bán khoai thoáng qua. Cô giật mình sợ bản thân nói gì đó sai khiến người ta buồn thì nghe ông chú trả lời: "Không về sớm được, chú cũng muốn lắm nhưng mà phải bán cho hết đống này mới đủ tiền trả viện phí cho con trai chú."
Cố Vấn Như nghe từ con trai, mà nghĩ chắc là do mình lại ảo truyện mà hiểu lầm người ta. Xong cô nghe tới từ viện phí thì đoán mò chắc con chú ấy bị bệnh, ánh nắng buổi chiều màu cam nhạt, đang chiếu rọi gương mặt buồn bã bất lực của một người đàn ông, nhìn thôi đã thấy đau lòng. Cô thiết nghĩ chiều tà dù đẹp tới đâu, thì hàng tá người vẫn phải mưu sinh kiếm sống mà thôi. Rồi nhìn qua xe khoai lang cô vẫn thấy số khoai đang còn rất nhiều, thở dài rồi cô đang suy ngẫm mình nên giúp bọn họ kiểu gì đây: "Có câu nói lòng tự trọng của một người đàn ông rất cao, thế nên đừng cho họ con cá mà hãy cho họ cái cần."
Đang phiền lòng suy nghĩ muốn giúp mà lại không nghĩ ra cách, thì cô lại nhìn thấy một cây guitar gỗ giống của mình đang treo phía bên trong xe. Đầu đang nhảy số thì nghe chú bán cá nói với chú khoai lang: "Anh đừng lo không bán hết em sẽ đi mượn cho bằng được, anh không được phép từ chối đằng nào thằng bé cũng gọi em một tiếng ba."
Cố Vấn Như nghe xong thì ý tưởng lúc nãy đột nhiên lại thấy rất thiết thực, cô đứng bật dậy làm hai ông chú giật mình nhìn chằm chằm. Cô tiến tới phía cây guitar được treo phía trong rồi chỉ tay hỏi: "Guitar này là của chú ạ? Cháu mượn một chút được không ạ?"
Ông chú bán khoai hơi hoang mang vì câu hỏi bất thình lình của cô, chưa biết trả lời thế nào thì liền nghe chú bán cá bên cạnh trả lời thay: "Đàn là của con bọn chú, cháu cần dùng làm gì sao?"
Cố Vấn Như gật đầu lia lịa, cô chạy tới trước mặt hai người nói ra suy nghĩ của mình: "Cháu mà một người sáng tạo nội dung trên mạng xã hội, nhưng cháu không phải dạng câu view bẩn. Cháu biết đàn, cháu sẽ quay trực tiếp ở đây quảng cáo giúp hai chú được không ạ?"
Cả hai ông chú đều hiểu Cố Vấn Như đang nói tới cái gì, vì con trai bọn họ cũng là một người hát rong đường phố. Hôm qua mới bị một đám bảo kê đến thu tiền, mà nó quá cứng đầu tiếc tiền mà không chịu đưa, bị đánh đến nổi đầu toàn máu phải khâu mười bảy mũi kim. Nên trong mắt bọn họ làm người tạo ra xu hướng gì đó cũng giống với con trai bọn họ, sẽ không dễ dàng gì kiếm được tiền. Hai chú nhìn nhau không nói lời nào, nhưng ánh mắt lấp lánh tràn đầy nhiệt huyết của cô bé trước mắt đã lay động được hai người rồi. Đằng nào có hy vọng còn hơn chỉ biết ngồi im ở đây không thể làm được gì.
Chú bán khoai gật đầu với Cố Vấn Như, xong đứng dậy khỏi bàn vào trong xe lấy ra cây guitar quý báo. Cô nhận đàn bằng hai, tay cẩn thận mang tới bên ghế rồi cô cũng ngồi xuống, chậm rãi gõ nhẹ vào thân gỗ nghe tiếng rất vang. Cô đoán chủ nhân cây đàn ắt hẳn rất yêu quý nó, bảo quản cẩn thân gỗ không bị ẩm nên mới có được âm thanh này. Xong cô gảy đàn thử một cái hợp âm cũng rất chuẩn không cần chỉnh nữa.
Lúc này cô mới lấy điện thoại ra, định dùng chính trang cá nhân của mình mà làm buổi phát sóng trực tuyến ở ngay đây luôn. Cô đứng dậy để đàn cẩn thận tựa lưng vào ghế, bản thân cô tìm kiếm góc đẹp để quay. Nhưng hơi khó vì không có giá đỡ điện thoại, thấy cô loay hoay mãi nên chú bán cá tiến lại gần mà giúp đỡ: "Cháu cần quay video sao? Thế thì chú giúp được đó, đứng im quay là được mà đúng không?"
Cố Vấn Như mừng lắm, có người giúp mọi việc sẽ đơn giản hơn nhiều. Cô gật đầu nói "Vâng" với ông chú, sau đó cô ghi tiêu đề phía trên buổi trực tiếp là vị trí chỗ bọn họ đang đứng, mời mọi người tới mua cá và ăn khoai.
Chú bán cá nghe cô chỉ cách quay xong, chờ chú ấy nói đã hiểu. Cô quay lại chỗ ghế ngồi im lặng ở đó nhắm mắt diễn đúng cái kịch bản nghệ sĩ một bài bình thường cô vẫn hay làm. Âm thanh du dương phát ra đã thu hút rất nhiều người đi xung quanh dừng lại xem. Nếu chỉ là một người đàn ông biểu diễn bọ họ sẽ liếc nhìn một cái rồi đi lướt qua luôn. Nhưng đây là một cô gái xinh xắn như hoa, ai mà không muốn ngắm người đẹp cơ chứ, đã thế lại còn là người đẹp hiểu phong tình thế sự, ngọt ngào bên tiếng đàn còn có cả một con mèo ngoan ngoãn mà ngồi đó làm diễn viên.
*Trên thế giới có rất nhiều người tốt, nếu không gặp được họ thì hãy trở thành họ.