Đã 1 tuần trôi qua mà nó vẫn chưa tỉnh dậy, vẫn nằm đấy với khuôn mặt trắng bệch. Hắn ngày nào cũng đến thăm nó, ngày nào cũng mang 1 bó hoa đến
-Em mau tỉnh lại đi Ice, anh biết lỗi rồi mà Ice, em tỉnh lại đi mà Ice- Hắn nắm tay nó áp lên mặt mình
-Cậu về nghỉ được rồi đấy Kelvin, ở đây tôi sẽ lo cho Ice mà- Alex nói
-Không! Tôi muốn ở lại với Ice- Hắn trả lời
-Giờ cũng muộn rồi, cậu nên về đi, mai đến- Ken nhìn đồng hồ rồi nói
-Nhưng...- Hắn nói
-Về nghỉ đi, có gì tôi sẽ trông chừng cô ấy cho- Alex nói rồi đẩy hắn đi
-Thôi được rồi!- Hắn nói- Có gì mai tôi tới tiếp
-Ừ- Alex cười
Hắn bỏ đi, bác sĩ vào khám cho nó
-Anh Ken, mình đi ăn khuya đi, tự dưng em thấy đói, bác sĩ chắc tí nữa mới xong- Alex
-Được thôi, giờ em muốn ăn gì nào?- Ken
-Ừm...đi đã rồi tính sau- Alex suy nghĩ rồi nói
-OK! Vậy ta đi thôi- Ken
-Vâng- Alex cười
Vậy là 2 người ra xe và đi luôn. Còn trong phòng nó, bác sĩ đang khám thì đột nhiên tay nó khẽ cử động
-Bác sĩ, bác sĩ, tay bệnh nhân có dấu hiệu cử động ạ- Cô y tá
-Để tôi- Bác sĩ lại chỗ nó nói- Ice, cô nghe tôi nói không? Cô ổn chứ?
-C...có! Tôi...ổn...- Nó khó nhọc lên tiếng
-Vậy thì tốt rồi
-Xin bác sĩ...đừng nói với ai...về việc tôi tỉnh lại và...hãy làm giấy xuất viện cho tôi...ngay bây giờ
-Nhưng...
-Bác sĩ đừng lo...mọi trách nhiệm...tôi sẽ tự chịu...hãy...hãy làm theo lời tôi nói
-Cô chắc chứ?
-Chắc chắn
-Được rồi- Bác sĩ nói rồi quay qua cô y tá- Cô đi làm đi
-Vâng
-Cảm ơn bác sĩ- Nó nói
-Tôi có thể biết lí do không?
-Tôi muốn được rời xa nơi này 1 thời gian để làm lại tất cả
-Nếu làm vậy người thân và bạn bè bên cạnh cô sẽ đau khổ đấy
-Tôi biết
-Tôi tôn trọng ý kiến của bệnh nhân
-Vâng- Nó khẽ mỉm cười