Thị trấn Fallarbor, trước ngày diễn ra cuộc thi Pokemon Contest chính thức bắt đầu, lập tức đã rục rịch có nhiều người tiến đến để chuẩn bị cho cuộc thi điều phối viên đặc sắc lần này.
Hơn nữa, đây còn là do điều phối viên đỉnh tiêm Shiratori tổ chức, tuy diễn ra ở thị trấn nhỏ, nhưng quy mô lại không hề bé chút nào.
Thậm chí đến từ các địa khu khác cũng có một vài người xuất hiện, nếu như Kaitou hiện tại ở đây có lẽ sẽ nhận ra ba người này.
“Nè, Vivino, chúng ta luyện tập một chút trước khi ngày mai biểu diễn a?” Rancy đối với bạn của mình cười hỏi.
“Không vấn đề gì, còn ngươi thì sao? Unneal?” Vivino gật đầu đáp, tiếp đến nhìn về phía Unneal.
Đây chính là nhóm ba người tham gia Pokemon Contest tại địa khu Sinnoh, trùng hợp là ba năm sau, bọn họ lại đến địa khu Hoenn, xuất hiện tại cuộc thi lần này.
Hơn hết, ở trong trung tâm Pokemon, còn có một cô bé nhỏ mang theo chiếc túi xách đơn giản, ăn mặc giản dị ngồi tại căn tin nhìn lên màn hình.
Đây là cô bé đã được Kaitou trợ giúp một chút hồi ở địa khu Kalos, Erina!
Khác biệt so với thời gian trước, bây giờ Erina đã trưởng thành hơn nhiều, bên hông còn có bốn quả pokeball.
Đấy là các bạn đồng hành của cô từ thời gian làm Nhà trình diễn, cô bé đã kiếm một số tiền từ công việc này, sau đấy làm hành trang để tiếp tục con đường ước mơ.
Trong quá trình đấy, Erina đã được Serena, trong một lần tình cờ nhắc một câu
“Em có thể đến địa khu Hoenn hoặc Sinnoh để trải nghiệm thử công việc của một điều phối viên, điều đó sẽ giúp ích cho em sau này đấy!”
Đơn giản một câu, Erina đã lập tức mang theo hành lý, bắt chuyến bay tới địa khu xa lạ, mở đầu một cuộc hành trình mới của mình.
Phải nói rằng, thế giới này tuy rộng lớn, nhưng đôi khi lại có những chuyện trùng hợp đến thú vị.
Nhóm của Kaitou sau khi đến thị trấn Fallarbor liền tách ra với nhóm của Kanae, mỗi người một hướng rời đi.
Kaitou trước tiên đi tới trung tâm pokemon, còn nhóm của Kanae thì phải xử lý hành trang cho đoạn lữ trình tiếp đến.
Kei và Lina không nói quá nhiều, lập tức đến sân thi đấu để huấn luyện, ngày mai đã là thời gian hạn chót để tham dự Pokemon Contest rồi.
Đồng thời Kei còn phải làm quen với Psyduck, con vịt ngốc này có vẻ không mấy ưa chủ nhân mới của mình.
Tiến đến căn phòng bên trong trung tâm pokemon, Kaitou liền bắt đầu làm công tác tư tưởng cho Treecko.
Thời gian qua Treecko cũng nhận thấy được một vấn đề rõ ràng, nó được huấn luyện rất nhiều bên trong đội hình của Kaitou, nhưng thực tế thi đấu lại không có bao nhiêu.
Các pokemon khác của Kaitou đều ít hoặc nhiều có nương tay với Treecko, điều này làm cho con thằn lằn cỏ không quá thoải mái.
“Ngươi hẳn cũng là cảm thấy… nếu không trải qua các trận đấu kịch liệt căng thẳng, tiềm lực của một pokemon rất khó phát huy tối đa, đúng chứ?”
Đối với người bạn đồng hành bất đắc dĩ này, tiến sĩ Birch cũng chỉ nhờ cậu hỗ trợ mang nó một đoạn đường.
Thời gian qua, Treecko cũng nhìn thấy được khả năng chỉ huy và bản lĩnh của Kei, chắc là nó sẽ không quá chối từ đề nghị này.
Nhưng Treecko vẫn là không nỡ lấy, Zorua liền đem nó đánh lăn sang một bên, tránh cho con thằn lằn cỏ tranh thủ tình cảm của chủ nhân mình.
“Không cần bối rối, ngươi có thể lựa chọn, dù cho có theo Kei hay không, tiềm lực của ngươi cũng sẽ không đơn giản bị mai một đâu”
Kaitou hiền lành nói chuyện, hiện tại Treecko đã học được không ít thứ từ trong đội hình của cậu.
Tiếp đến, nó có thể tự mình luyện tập, mặc dù tiến bộ chậm hơn, nhưng trưởng thành qua các trận đấu thực tiễn lại giúp ích vô cùng lớn đối với nó.
“…Vâng, ..” Treecko suy nghĩ một chặp, bối rối lại gần ôm lấy Kaitou, nức nở nói
Zorua lại một lần nữa đạp văng nó ra, tình cảnh cảm động nhất thời bị một cước của Zorua làm cho phá hư.
“Vậy, lát nữa ta sẽ nói với Kei đi” Kaitou đối với Treecko nói, lần nữa thu hồi con thằn lằn cỏ lại trong pokeball.
“Cảm ơn ngươi trong thời gian qua” Treecko cũng gật đầu đối với Kaitou cảm tạ.
Mặc dù thời gian sau đó, nó vẫn có thể gặp mặt Kaitou thường xuyên, nhưng không còn là với vai trò pokemon của Kaitou nữa.
Cuối ngày hôm đấy, Lina đăng ký xong tư cách tham dự Pokemon Contest liền đắm mình bên trong nghiên cứu phối hợp kỹ năng.
Kaitou đối với em trai của mình nói về chuyện của Treecko, Kei tất nhiên là không từ chối đề nghị này.
Nhất là khi Treecko nguyện ý ở bên cạnh cậu.
Kei vẫn còn nhớ rõ lúc Treecko đơn giản đập bay một con Carvanha ra khỏi mặt nước lúc trước, cực kỳ linh hoạt là ấn tượng đầu tiên của cậu đối với con thằn lằn cỏ này.
“Như vậy, làm phiền chỉ giáo thêm vào thời gian kế tiếp rồi” Kei đối với Treecko được gọi ra bên cạnh mình cười vươn tay.
Treecko cũng lập tức cụng tay dứt khoát đối với Kei, kêu vài tiếng biểu thị đồng ý.
Nó cảm nhận được thực lực của Kei, và Treecko tin rằng mình sẽ trở nên mạnh mẽ hơn khi đi lữ hành cùng cậu bạn này.
Chuyển giao pokeball và một số thói quen, tính cách, thậm chí là các kỹ năng mà Treecko am hiểu cho Kei.
Làm xong mọi chuyện, Kaitou mới trở về giường của mình bắt đầu nghỉ ngơi.
Số lượng pokemon của Kaitou đã khá nhiều, nếu không phải gặp được pokemon cực kỳ ăn ý, Kaitou cũng không có tâm tư một lần nữa huấn luyện lại từ đầu.
Có lẽ một thời gian sau đấy, Kaitou sẽ thử nghiệm một lần nữa huấn luyện các pokemon nhỏ bé, nhưng chắc chắn không phải bây giờ.
Vào buổi tối, Kei lần nữa giới thiệu cho Lina và Etun về Treecko với vai trò là pokemon của mình.
Etun tự mình đi dạo các cửa hàng để tìm kiếm nguyên liệu chế đồ ăn cho pokemon, Kei và Lina tiếp tục đâm đầu vào huấn luyện.
Kaitou cũng không định ngồi lì mãi trong Trung tâm pokemon, cậu mang theo Zorua đi dạo một vòng quanh thị trấn xa lạ.
Nơi này là một thị trấn nhỏ, mùi hương của những cánh đồng bên cạnh theo cơn gió thổi nhè nhẹ vào bên trong khu dân cư.
Trước đây Fallarbor là một khu nông nghiệp, hiện tại vẫn còn hoạt động của ngành nghề này nhưng đã ít hơn.
Bây giờ mang theo chút đặc sắc của tự nhiên, cây cối phong phú, nhà cửa được tu chỉnh đàng hoàng, Fallarbor thị trấn liền hấp dẫn không ít khách du lịch tới xem.
Thậm chí nhà hát cũng được xây dựng để thu hút người tới tham quan, đấy cũng là nơi tổ chức Pokemon Contest vào ngày mai.
Kaitou đi tới một góc cây ôm lấy Zorua tựa người một bên, đang ngắm lên bầu trời, khoảng tầm mười phút sau đấy, đột nhiên một âm thanh quen thuộc đến từ gần đó làm cậu chú ý
“Kaitou ?”