Shiny Mareanie bám sát theo người ăn mặc tượng tự Accel, kia là manh mối cuối cùng nó có thể lần, nó chẳng dám tưởng tượng cảnh để vụt cơ hội gặp gỡ Accel nữa. Shiny Mareanie cắn răng phóng nhanh nhưng thử cố gắng không khiến bản thân bị người đó phát hiện.
Người kia quả thật cũng giống Accel, đều chức vụ người hướng dẫn, tuy vậy xét khoảng thời gian làm việc thì Daniel còn thua hắn một bậc. Tâm trạng hắn hôm nay khá tốt, vừa nhận một ít yêu cầu dễ thực hiện, cộng thêm phần thưởng phong phú. Hắn tranh thủ nhìn đồng hồ đếm sơ lát, ngẫm chính xác xong thong thả bước vào nhà thi đấu.
Mới sáng sớm, bây giờ sân trống rất nhiều, thừa dịp hiện tại tìm một vị trí thích hợp lát nữa rèn luyện luôn. Người đó ngoảnh mặt đi thay đồ ở khu vực riêng của nhân viên, trong lúc ấy Shiny Mareanie đã vào được nhà thi đấu, cửa tự động mở, ban đầu nó hơi ngơ ngác ngước nhìn vài thứ khổng lồ treo cực cao, đoán một chút chắc kia là quả Pokeball.
Shiny Mareanie lắc đầu, nó càng thể hiện mất bình tĩnh, kinh ngạc thì bọn họ càng dễ nghi ngờ, bằng mọi cách nó phải tìm thấy Accel. Trước khi gặp lại hắn thì thân phận Pokemon hoang dã nhất quyết chẳng thể bại lộ, Shiny Mareanie nghiến răng tiến chậm rãi tới sân đấu.
Người đang luyện tập nhiều lắm, đa phần là hình thức một đối một, nó phất vài chiếc xúc tu giống tóc của mình, bởi nó liên tục quan sát xung quanh, tò mò cực kỳ, Shiny Mareanie cố gắng kiềm chế hết mức. Một hồi đi dạo, chợt có người đứng chặn đường Shiny Mareanie.
Nhân viên nữ tóc cột cao kiểu đuôi ngựa, đôi mắt lục bảo khiến người nhìn mê man, làn da trắng mịn cùng vẻ ngoài thu hút làm nó tạm thời quên đề phòng. Nàng nhẹ nhàng lắc ngón tay, thì thầm nhỏ: “Không phải đường này đâu, đây là khu dành riêng cho các nhân viên thôi...”
Shiny Mareanie vẫn đang choáng váng, nhiều câu thuộc ngôn ngữ của nhân loại nó chẳng hiểu hoàn toàn, nó đơn giản nhận thức rằng nơi kia hiện tại nó không thể tiến vào. Shiny Mareanie gật đầu nhẹ, nó nhanh chóng xoay người bỏ đi, miễn cưỡng chẳng mang đến ích lợi gì.
Shiny Mareanie thoáng lòng vòng khá lâu, nhiều người khoác chiếc áo kiểu Accel. Theo nó đoán là một dạng đồng phục nhưng như cũ Accel không thấy tung tích, mối nguy ngại mỗi lúc một lớn. Nó lập tức buồn phiền, chú tâm tới một trận đấu trước mắt để tâm trạng tốt lên thử.
Trên sân đấu, Hippowdon chiến đấu Gliscor! Loài Hippowdon thuộc dạng nghiêng về sức bền, phòng thủ và một phần tấn công vượt trội nếu đem so sánh mặt bằng chung. Nó mang hình dáng giống hà mã, đơn hệ đất, một con Hippowdon trưởng thành thường nặng ba đến bốn trăm cân, thân thể khổng lồ cũng là ưu thế trời sinh.
Loài Hippowdon được ghi tên trong danh sách các Pokemon nguy hiểm, khuyến khích huấn luyện gia tân thủ tránh xa. Nó dễ kích động, giận dữ tấn công bừa bãi, trường hợp tồi tệ tới mức đánh mất lý trí nó liền trực tiếp xông vào thành phố phá hoại, điểm này rất giống Primeape.
Nhưng thuần phục thành công lại sỡ hữu cái sức chiến đấu không thể dùng lời lẽ nhẹ nhàng để miêu tả. Khả năng Sand Stream cho phép nó tạo bão cát khi lên sàn, nếu biết cách lợi dụng hợp lý xây dựng vài đội hình bao quanh thì khá mạnh mẽ. — QUẢNG CÁO —
Trừ lúc kẹt thứ tình huống đối phương cũng sử dụng một đội nhờ mấy ảnh hưởng thời tiết gia tăng sức mạnh, khi ấy cần phân thắng bại mảng chiến thuật, xui xẻo nhất là bắt gặp ít Pokemon có khả năng Cloud Nine xóa sổ hiệu ứng thời tiết ví dụ Altaria, Golduck.
Đối diện nó là dạng tiến hóa của Gligar khi nắm giữ Razor Fang, tích lũy kinh nghiệm ở buổi đêm mới đủ điều kiện. Dường như Gliscor đang có trong tay quyền chủ động, nó không ngừng lao xuống, mỗi lần đôi càng kia chạm trúng đều gây Hippowdon nhăn mặt.
Hiển nhiên rất là đau đớn, chủ nhân Hippowdon tạm thời chưa nghĩ ra kế sách nào đối phó Gliscor, từ đầu nó đã gánh nhiều khó khăn vì toàn bộ chiêu thức hệ đất Hippowdon sở hữu đều chẳng chạm nổi Gliscor. Các lỗ đen trên lưng Hippowdon nhả cát liên tục, thổi mạnh đống đó bay loạn tạo bão cát, nhằm làm Gliscor chịu tí phiền phức.
Đôi cánh của Gliscor khác biệt với cánh loài Pokemon chim, nó không thể vỗ mạnh kèm vài cơn gió lớn thổi bay đống cát được. Gliscor bay cao, song phương hiện tại chẳng động nhau, tình huống nhức đầu ở đây là hai con Pokemon đều phòng thủ kinh người.
Nhắm chừng sẽ kéo một khoảng lâu mới kết thúc, vài người bày tỏ vẻ chán nản chẳng muốn xem tiếp. Hai con Pokemon đánh nhau câu giờ, bọn họ dư thừa thời gian đâu mà đứng nhìn mãi. Shiny Mareanie hơi chú ý sắc mặt mấy người vừa rời đi chứa nét không cam tâm, rõ ràng thích thú, tò mò nhưng bận việc khác nên đành chịu.
Shiny Mareanie bỗng nghĩ rằng đa số người nơi đây chung một điểm, bọn họ dễ dàng bị Pokemon giao đấu khiến phân tâm, chứng tỏ hứng thú mảng Pokemon đối chiến của bọn họ không nhỏ. Nó tỏa sáng trong đầu một ý tưởng điên rồ, nó sẽ đánh một trận cực kích thích, nhằm thu hút ánh mắt bọn họ.
Đám đông tới xem chắc chắn sớm muộn cũng có Accel, Shiny Mareanie dám đảm bảo Accel thuộc dạng huấn luyện gia yêu thích đối chiến. Nó tự trấn an bản thân, biện pháp này độ nguy hiểm cùng liều lĩnh rất cần thiết, bọn họ phát hiện thân phận Pokemon hoang dã của nó là chuyện tất nhiên. Có điều Shiny Mareanie không quan tâm nữa, nó quyết định trả mọi giá chỉ mong gặp lại Accel một lần.
Phía bên ngoài, Accel đáng lẽ phải vào nhà thi đấu Pokemon trước cả Shiny Mareanie nhưng giữa đường hắn tình cờ trông thấy người quen. Whitney nhảy nhót, từ trên xuống dưới chẳng giống chủ đạo quán chỗ nào hết, vui vẻ hăng hái đi tới nhà thi đấu Pokemon.
Hai mắt nàng ẩn hiện ánh sao, xác nhận chính là Mawile xong đã mau chóng phóng đến vuốt ve, bắt lấy nó sau đó cạ cạ gương mặt tí. Nàng còn thầm kêu thoải mái! Mawile sởn gai ốc, nó luồn người tránh khỏi nanh vuốt của Whitney, cầu cứu Accel.
Lần này không tồn tại lời hứa đặc biệt nên Accel vội vàng ngăn cản, bế Mawile trở về bên mình. Whitney tiếc nuối than thở: “Accel! Đồ đáng ghét! Ta vẫn chưa ôm Mawile đủ, trả đây trả đây, ta liều với ngươi...” — QUẢNG CÁO —
Accel nhạy bén nghiêng người né tránh Whitney vồ tới. Nàng hụt hẫng, chuyển sang cách khác, chắp tay phối hợp hai mắt long lanh hô: “Accel nể tình việc ta giúp đỡ ngươi xử lý đống giấy tờ, hãy cho ta ôm Mawile thêm một chút được không? Nhé nhé...”
Hắn dứt khoát chẳng thèm nhìn, đồng ý rằng Whitney bỏ thói trẻ con đi rất xinh xắn nhưng thân thể hiện tại của hắn là một đứa mười tuổi, cảm giác bất thường chút đỉnh đều không xuất hiện. Lát lâu Whitney hiểu đã thất bại, đành bỏ cuộc, dù thế nàng cứ lén lút liếc Mawile.
Mawile ngoảnh mặt, Whitney trong mắt nó tựa một loài dã thú hung ác đang thèm khát nhai ngấu nghiến chính mình. Thoáng hồi tưởng cái địa ngục lần trước Mawile đã nhức đầu xém ngã sau, nó bám chặt Accel đề phòng Whitney thừa lúc Accel sơ hở cướp nó đi.
Thấy Mawile sợ hãi Whitney tận mức này Accel thật sự kiềm chế cười thành tiếng, cuối cùng tìm thấy biện pháp trừng trị nó! Cứ hư đốn lập tức dọa đưa đến chỗ Whitney mấy giờ là lập tức ngoan ngay. Lắc đầu, Accel đổi chủ đề: “Ngươi đang tính ghé nhà thi đấu luôn sao?”
Whitney gật nhẹ còn ánh mắt mãi tập trung trên người Mawile không rời, Mawile khổ sở né tránh nàng, nó càu nhàu với Accel rằng Whitney cực kỳ phiền phức, ý kiến nhanh chóng đuổi nàng đi. Ai ngờ Accel bày nụ cười gian xảo khiến Mawile phát lạnh, hắn gằn giọng: “Tức là cùng đường rồi, chúng ta vừa đi vừa trò chuyện, thế nào?”
Mawile đứng hình, nó không tin tưởng Accel người luôn yêu thương mình hết mực lại nỡ đối xử với nó như thế, Mawile uất ức, bao nhiêu khả năng diễn kịch tại chỗ thi triển, mong Accel đổi quyết định, rút lời mời kia. Mawile mắt rưng rưng, chiến thuật này những lần trước đều dùng tốt, bây giờ Accel nhẫn tâm chẳng nhìn nó.
Hắn biết chiêu thức ăn vạ của Mawile lợi hại đến đâu, tự hiểu rằng bản thân vô tình liếc sơ liền mất khống chế nên cách hiệu quả nhất là giả bộ làm người mù. Mawile im lặng, nó chưa từng chịu tổn thương tâm lí tới cấp độ nghiêm trọng hệt thế, chủ yếu bởi người gây ra là Accel. Tan vỡ, Mawile triệt để thất bại, hiện tại nó cảm giác muốn khóc thật.
Whitney nghe đã mững rỡ, nàng đương nhiên chấp nhận: “Tùy theo ngươi, ta cũng tò mò mấy ngày qua ngươi thu hoạch gì...”
Ngoài mặt lấy cớ vậy thôi chứ Whitney để tâm nhất là Mawile. Chịu cái kiểu lườm kia mãi gây Mawile vô thức run rẩy, riêng Whitney đã tưởng tượng sẵn Mawile nên mặc quần áo kiểu nào gia tăng độ dễ thương lên gấp nhiều lần. Nhưng nàng kiềm chế, tạm thời không quá mức, do nàng đang hơi hiếu kỳ Accel mất tích nguyên một tuần.
Accel phóng to quả cầu Pokemon của Trapinch, bây giờ đang không tiện thả nó, hắn đơn giản khoe khoang rồi hỏi Whitney: “Ngươi thử đoán coi Pokemon thứ hai ta thu phục là loài gì...” — QUẢNG CÁO —
Whitney nhíu mày, nàng cố gắng quan sát kĩ quả cầu, Accel đưa nàng xem thử luôn nhưng vô dụng, Whitney bặm môi: “Ngươi gợi ý thử, ta không thấy ngươi khắc ít dấu hiệu trên Pokeball nữa...”
Accel xoay tròn quả cầu, cười cợt: “Ta đủ khả năng phân biệt bọn chúng thì khỏi cần mấy thứ thừa thãi đó. Ngươi cũng thế mà?”
Whitney lập tức phủ nhận: “Sai rồi, ta vẫn phải khắc dấu một số loài nuôi nhiều hơn hai con. Khi gấp rút dễ lấy đúng, tiện lợi chút nhưng ngươi không áp dụng đều chẳng sao cả, tùy từng người thôi.”
Accel phát hiện thêm một điểm khá thú vị, Mawile ngồi ở vai hắn giống mất hồn, thẫn thờ với mọi thứ xung quanh. Né tránh cái nhìn cực thèm khát của Whitney, Mawile vừa âm thầm ghi nhớ, nó quyết tâm lần này giận Accel thật lâu.
Trừ khi hắn chủ động xin tha thứ bằng không nó sẽ biểu hiện lạnh nhạt, Accel cần nếm thử mùi vị người mình đặt niềm tin chợt phản bội. Accel cười thầm nãy giờ, sớm đoán được Mawile giận dỗi, kèm nhìn bộ dạng nó hiện tại thì tính toán kéo dài ít nhất một tuần.
Tuy vậy hắn đương nhiên có kế hoạch dự phòng nên không lo lắng. Trước đó hứa đãi nó ăn nhà hàng năm sao sau khi Cosplay Snorlax, chuyển thành dẫn đi thưởng thức món ngon đầu tiên là xong.
Rất dễ dàng, cái vụ mặc đồ Snorlax tạm thời hoãn, đợi khi Mawile nguôi ngoai rồi tiếp tục. Accel thành công tóm chặt điểm yếu của nó! Một thứ cảm giác tự hào đột ngột dâng trào, khó cưỡng lại nên hắn lỡ quên rằng Whitney kế bên, nàng gọi hắn tỉnh: “Này, đầu ngươi nghĩ thứ gì mà hớn hở thế?”
Accel vội ho khan vài tiếng: “Không có, trở về chuyện chính, giờ ta gợi ý cho ngươi đoán...”