Pokemon: Hành Trình Bất Tận

Chương 147: Monferno.



Eri chẳng kịp cảnh giác bởi Accel bỗng nhiên nói mấy lời đáng xấu hổ như thế, khuôn mặt hắn vẫn bình tĩnh tựa không chuyện gì xảy ra. Vì vậy Eri chỉ đành trốn tránh, xoay mặt hướng khác thầm mắng. Ở khu vực đối diện, năm người mới vừa xuất hiện đã ngừng chân.

Bọn họ nhìn chằm chằm tới chỗ Accel, dựa thần thái thì chẳng khó coi được bọn họ là những người rất quyền lực. Hay chí ít là trình độ xứng, đủ để Accel đem Mareanie đánh cùng. Hắn cực kỳ mong chờ so tài cơ mà Eri đứng kế bên thoáng bày vẻ lo lắng, nàng hiểu huy hiệu đó.

Eri kéo tay áo Accel nhỏ giọng: “Ngươi nguội cái đầu muốn phân hơn thua lại ngay... Chiếc huy hiệu kia là thuộc về hội học sinh... Lúc ở nơi chi nhánh học viện vùng Isshu ta từng là một trong số bọn họ. Xét kĩ, trình độ thường sẽ chả thua gì giáo viên. Còn chỗ này chắc tương tự nên tóm gọn là ngươi phải cẩn thận...” Nàng giải thích nguyên đoạn.

Tuy nghe hơi dài dòng nhưng nhờ đấy giúp Accel biết thêm các thông tin quan trọng. Hắn cười thích thú: “Cảm ơn, tiếc rằng ta chưa tính rút lui, khó khăn lắm mới bắt gặp những người mạnh...” Eri chịu, tùy hắn thôi, Eri ít nhiều suy đoán được Accel sẽ trả lời dạng này.

Eri dùng ngón tay khều nhẹ phía má trái: “Ừm... Nếu... Nếu ngươi bị bọn họ dồn ép thì ta sẽ chẳng ngại hỗ trợ chút...” Eri lẩm bẩm, đang trong vòng tay là Mawile lại tiếp tục bị nàng ôm chặt.

Chợt quanh ở khán đài các học viên đồng thời giữ im lặng, Accel chuẩn bị mở miệng kèm định thách đấu trước nhưng cô gái đi cuối cướp mất: “Gây sự dừng, mời ngươi hãy lập tức rời khỏi học viện Pokemon.”

Một câu rất hời hợt kèm ẩn chứa mệnh lệnh làm người không dễ gì kháng cự. Xui xẻo là không đối Accel hữu dụng, hắn càng chẳng vui, khoảnh khắc thấy bọn họ Accel đơn giản muốn so tài.

Rõ ràng không đem vụ trộm Mareanie từ mình đặt lên bọn họ, nhưng giờ đã thay đổi. Thái độ kiểu đó thì hắn chẳng nhường nhịn nữa. Mấy học viên xông tới chấp nhận khiêu chiến đều thất bại thê thảm, ngẫm về mặt danh dự thì toàn bộ bọn họ đang ngậm trái đắng.

Có thể thấu hiểu lý do gì đám người mới xuất hiện cay cú, Accel trả lại một câu: “Xin lỗi, đó là chuyện viển vông, hơn hết học viên từ trường, bọn chúng tự động gây sự với ta. Bây giờ ta đang đáp lễ thôi, không có điểm quá đáng nào tồn tại.”

Accel hướng ánh mắt về phía Rex: “Ta đã sớm tuyên bố, giao kèo đàng hoàng cùng bọn họ. Các ngươi thắng ta sẽ mau mau bước ra ngoài học viện. Đàm phán vô dụng.”

Năm người kia nhíu mày, liếc chỗ Rex chờ đợi nhận một lời giải thích, tùy tiện dẫn người vào học viện đã tính một tội. Thêm chuyện này, lỡ tên đó nói là sự thật thì danh dự trường càng bị kéo xuống, lạnh lùng nhìn Rex chốc lát khiến hắn run lẩy bẩy.
— QUẢNG CÁO —

Rex cố gắng hô hấp bình tĩnh tiến về nơi hội học sinh: “Ta... Ta thề chỉ muốn chọc giận hắn chứ các loại ý nghĩ kia hoàn toàn không có...” Nửa chừng hắn ngậm miệng.

Do cô gái mang huy hiệu đặc biệt lườm Rex, đây chẳng phải thứ chính, kiểu dừng vòng vo mà hãy kể đúng vấn đề. Khán đài nhiều người đang hết sức vểnh tai nghe ngóng, Rex không khả năng dám mở miệng. Chỗ đối diện bọn họ, Accel hỏi thử Eri: “Này... Mỗi huy hiệu của nàng là rất đặc biệt, ngươi biết lý do gì phải chứ? Tiết lộ xem...”

Eri đáng lẽ có thể giải thích luôn về mấy tấm huy hiệu lúc trò chuyện ít phút trước, cơ mà rốt cuộc vẫn chẳng hé nửa lời. Bởi Eri hơi không vui Accel cứ ngắm cô gái ấy, giờ Accel chủ động dò thông tin đương nhiên sao từ chối tiếp? Eri từ lúc nào đã kiếm ghế ngồi xuống với Mawile: “À huy hiệu chứng minh nàng là hội trưởng, yêu cầu khá là khắc nghiệt.”

Khựng vài giây, Eri nhớ về một điểm nên khoe khoang: “Còn là học viên ta cũng từng đạt vị trí hội trưởng đó, sao hả? Hâm mộ không?”

Accel khó hiểu nói: “Hâm mộ? Chẳng thấy có gì đáng cả...” Dứt câu Eri cấp tốc tinh thần sụp đổ, chuẩn loại huấn luyện gia du hành. Đã học ở trường lớp bao giờ đâu mà biết chức vụ hội trưởng cao quý. Để được, Eri đã hao tâm tổn trí khoảng thời gian dài, cạnh tranh đủ loại đối thủ.

Nhờ vào năng khiếu lẫn thực lực, Eri phối hợp với Milotic hoàn hảo và nhận thành công huy hiệu hội trưởng. Hồi tưởng giây phút lần đầu cài nó trên áo đi khắp học viện Eri liền tự hào, bất quá quyết định bỏ qua, lựa chọn đi du hành nên thứ này giờ căn bản chỉ là ký ức đẹp.

Eri chuyển sang chế độ nghiêm túc: “Ngươi đừng đánh giá thấp, có thể sở hữu nó ai nấy đều cực kỳ mạnh...”

Nàng mới trình bày phân nửa lập tức thấy Accel hăng hái hô to hướng hội học sinh: “Các ngươi thay thế họ đi rồi chúng ta nhanh chóng so tài. Đám học viên trường thì đông đúc mỗi tội yếu kém thật, chẳng xứng để hai Pokemon của ta phô diễn nữa.”

Do hội học sinh đến dẫn tới khán đài yên ắng tạm thời, bọn họ mong là chứng kiến hội học sinh dạy dỗ Accel làm hắn hết phách lối. Ai ngờ nổi, tình huống hiện tại vẫn dám thốt mấy câu kiêu căng kèm sỉ nhục người khác. Toàn bộ học viên chỗ khán đài giận dữ, mắng chửi Accel điếc tai.

Một cô gái làn da hơi ngăm giống bẩm sinh chứ chẳng bị ánh nắng ảnh hưởng. Tóc ngắn ngang vai uốn cong kiểu vòng tròn, nàng đáp trả: “So tài? Ngươi nhầm lẫn, hội học sinh chúng ta chẳng rảnh rỗi hao phí thời gian quý báu chơi đùa. Ngươi hạ được Rex liền cho rằng đã vô địch?”
— QUẢNG CÁO —

Ở hội học sinh thì nàng thuộc loại người dễ nổi nóng, một người nam đứng cạnh khuyên: “Marie, kiềm chế bản thân... Nơi này nhiều người quan sát, đừng gây chuyện rắc rối không cần thiết.” Marie đành nghe theo nhưng vẫn lườm Accel đầy thái độ thù địch. Hành động ấy Accel trăm phần trăm không để tâm, tuy nhiên Eri thì có.

Eri trong lòng âm thầm đem người này quăng vào danh sách đen, nam không tính, nữ thì mỗi mình nàng được phép bày thái độ đó với Accel.

Eri cân nhắc sơ qua, đằng nào theo tính cách cộng việc Accel đang lên tinh thần liền khẳng định sớm muộn sẽ đấu một trận cùng Marie, chờ xem lúc nàng chịu đả kích nghiêm trọng là thỏa mãn. Accel không đọc nội tâm con gái nếu không hắn sẽ phải tránh xa Eri tận mười mét.

Rex hắn đang ấp úng, đợi lâu chẳng thu hoạch gì, hội học sinh rất kiên nhẫn nhưng Accel gấp, hắn nói luôn vấn đề: “Hắn cùng một đám... Đã sai khiến một người đi trộm Pokemon từ ta. Các ngươi hiểu chứ? Loại tội đó xử khá nặng, ít nhất cũng tịch thu thẻ huấn luyện gia.” Mới dứt, nguyên trường y hệt bùng nổ, thông tin kia nằm ngoài tưởng tượng.

Tại thế giới này tội cướp đoạt Pokemon người khác không có bất kỳ ai tình nguyện dính vào. Nó thậm chí so săn trộm Pokemon quý hiếm bỏ một bậc, đủ hình dung thông tin thoát tầm kiểm soát sẽ tạo vết đen ít nhiều giảm mấy phần uy tín, danh dự học viện. Đương nhiên trừ ra kẻ đeo bám Pikachu, nhóm Team Rocket hai người và một con Meowth.

Vẫn còn một biện pháp giải quyết gọn gàng, lắng tất cả mọi chuyện đi, là Accel làm người tốt xóa hết tội cho bọn họ, chẳng truy cứu nữa. Chỉ một yêu cầu nhỏ, bọn họ cần chiến thắng Accel một trận. Hội học sinh cũng ngơ ngác xong vội vàng nhìn chằm chằm Rex, hắn không dám trả lời chính xác mà ráng cầu xin: “Không... Ta không hề định làm thật!”

Hội trưởng bỗng lên tiếng: “Điều đó thay đổi được gì sao? Người này nắm điểm yếu của ngươi, ảnh hưởng toàn bộ học viên lẫn trường. Vì vậy chúng ta chẳng thể cứng rắn cùng hắn, mỗi cách đánh bại hắn và mong rằng thực hiện đúng lời hứa.” Mấy người còn lại trong hội gật.

Hội trưởng nói không sai, chúng ta chẳng sở hữu lựa chọn thứ ba. Ở khu vực trên cao, vài giáo viên giật mình, một người lảm nhảm: “Coi kiểu này thì sự việc phát triển mức quá lớn rồi, chúng ta nên xử lý...”

Chợt, một người khác ngăn cản: “Giao cho hội học sinh, thực lực dư, tình huống tệ lỡ lọt tai hiệu trưởng sẽ chẳng sao đâu.”

Người giáo viên muốn xuống sân đấu mặt tràn đầy hai chữ thắc mắc, đối phương giải thích: “Accel Dust, quán quân Pokemon Beauty, hắn cần kinh nghiệm. Tức là dưới góc nhìn của hắn thì chúng ta lẫn mấy học viên đều như thứ cung cấp phong phú kinh nghiệm. Nỗi sợ đang giày vò Rex hiện tại chính là trừng phạt. Theo ta hắn sẽ không truyền đến tai cảnh sát, đơn giản muốn một cái cớ khiêu chiến học viên.”
— QUẢNG CÁO —

Trở lại sân, thành viên hội học sinh liếc Rex mang cả chán ghét, bình thường gây hàng đống phiền phức chưa đủ. Giờ tới mức này thì sao bênh vực hắn đây? Một người thở dài: “Thế... Chúng ta ai lên trước, mấy con Pokemon của hắn khá khủng đấy nhá.”

Hội trưởng vừa đi tới thì Marie níu tay gọi: “Mình ta thừa xử lý, ta vốn ngứa mắt tên đó từ lúc nãy! Đã dặn sẵn bao nhiều lần là đừng ôm mọi thứ mà, đứng xem đi Akari.”

Hội trưởng ngây người chốc lát liền đồng ý, Marie chậm rãi đi đến hô: “Ngươi gặp may mắn, muốn so tài đúng không? Giờ đây ta tiếp ngươi và đừng khiến ta thất vọng.”

Accel phấn khích, Trapinch cũng nhảy vô sân sau khi nghỉ ngơi khoảng thời gian ngắn hồi sức. Về phần Eri, mỉm cười xảo trá một cái nói: “Sớm hơn dự đoán nhưng kệ đi, không sao… Cứ thưởng thức trận đấu, ngươi cũng nghĩ giống ta đúng không Mawile?”

Mawile ngây thơ nên giơ lên tay nhỏ cùng kêu mấy tiếng ủng hộ Accel với Trapinch. Khu vực sân đấu mới cách đây mấy phút hang lung tung, đất đá lộn xộn bây giờ đã sửa chữa thành như cũ bằng một công nghệ tinh vi đặt bên dưới lớp nền đất đá. Marie tung quả cầu, ánh sáng lóe thả ra một loài Pokemon khỉ lửa, nó tăng động chạy qua lại hú hét.

Toàn thân lông cam, hình vẽ xanh bao quanh vùng mắt, nó đấm mạnh xuống vùng ngay chân lập tức rung rung thêm tiếng ầm vang dội. Nhìn thoáng liền thấy nơi đó lõm thành hố, vết nứt thậm chí lan rộng. Chiếc đuôi dài bốc cháy ngọn lửa hừng hực. Gào thét gây áp lực làm ngọn lửa thình lình bùng nổ to hơn cả cơ thể nó, loài này gọi Monferno.

Dạng tiến hóa của Chimchar, một trong ba loài Pokemon cơ bản vùng Sinnoh, song hệ lửa và giác đấu. Khả năng đặc biệt Blaze thăng uy lực những đòn hệ lửa, khả năng ẩn Iron Fist đề cao 20% uy lực mấy chiêu đấm ví dụ như Fire Punch, Thunder Punch,...

Accel đánh giá chút, con Monferno hơi quá sức cho Trapinch dẫu xét khoản hệ thì Trapinch lấy được tí ưu thế. Nhưng hắn khẳng định mọi khoản đều kém đối thủ.

Tốc độ chưa từng là một điểm Trapinch mạnh, màn thể hiện cú đấm mới nãy đã chứng minh phần nào rằng nó lẫn chủ nhân cực kỳ tự tin chiến thắng! Ở game thường chọn xây dựng chiêu dạng vật lý, mà ở thực tế chả chịu giới hạn nên Monferno có thể xài cả chiêu gần xa.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv