Kiều Dật còn nghĩ rằng mình đi nhầm phòng, anh còn lùi ra ngoài nhìn lại số phòng tới mấy lần, sau khi xác định bản thân thật sự không đi nhầm, hơn nữa trong tủ vẫn còn hành lý của anh trong đó cơ mà.
Kiều Dật vội vàng đi hỏi y tá, y tá nói: “Anh là người nhà của bệnh nhân giường 37 à? Hồi nãy có mấy người đến đổi phòng bệnh cho cậu ta rồi, anh không biết sao? Cậu ta dọn đến phòng đơn số 6 rồi.”
Kiều Dật im lặng suy nghĩ một lát rồi nói: “Người đổi phòng bệnh cho em ấy còn ở đây không?”
Y tá trả lời: “Còn.”
Kiều Dật hít sâu một hơi, anh cầm mì trứng gà trong tay mà không biết nên làm sao? Nếu bây giờ anh qua đó thì có khác gì tự chui đầu vào lưới đâu chứ? Anh vẫn nên chạy đi thôi, nhưng mà chạy đi đâu bây giờ?
Bây giờ chạy thì thiệt thòi quá đi, anh còn chưa lừa được người ta một đồng nào, thậm chí còn lỗ hai ngàn tệ với một tô mì trứng gà nữa đó!!!…. Ừm thật ra thì một mình anh cũng có thể ăn được hết hai tô.
Kiều Dật xoắn quýt một hồi lâu, thầm nghĩ, hay là anh vẫn nên lén đi xem một cái, nếu những người đó về rồi thì anh lại đi vào sau?
Cánh cửa phòng bệnh không đóng chặt, Kiều Dật nhìn vào trong qua khe cửa, cậu thấy vài người đàn ông bụng phệ mặc tây trang đi giày da đang vây quanh trước giường bệnh của Bùi Minh Phong ân cần hỏi thăm hắn, trên bàn chất đầy quà tặng và hoa thăm, trông có vẻ không có ý định nhanh chóng rời đi chút nào.
Dù sao Kiều Dật cũng làm chuyện xấu, trong lòng lo lắng vô cùng, thật sự muốn chạy trốn.
Trong lúc do dự, Kiều Dật nghe thấy có người hỏi: “Chắc Bùi tổng vẫn chưa ăn cơm chiều đâu nhỉ? Ngài muốn ăn chút gì không? Tôi sẽ bảo người mua lại đây cho.”
Bùi Minh Phong nói: “Không cần, bạn trai tôi đi mua cho tôi rồi.”
Kiều Dật càng luống cuống hơn, anh hoảng sợ đến mức cả gương mặt đều đỏ bừng lên.
Lòng dạ Kiều Dật rối bời, thậm chí anh còn không hay biết chuyện y tá đã đi đến để đổi thuốc cho Bùi Minh Phong, y tá nhìn anh một cách khó hiểu rồi đẩy cửa ra.
Bùi Minh Phong xoay đầu qua, lập tức nhìn thấy anh đang đứng ngoài cửa.
Nhóm người trung niên đang vây quanh bốn phía giường bệnh cũng đồng loạt quay đầu qua nhìn anh, Kiều Dật bị dọa sợ đến mức không dám nhúc nhích.
Bùi Minh Phong cười nói: “Bạn trai tôi đến rồi.”
Quần chúng vây xem: “???…..!!!!”
Kiều Dật: “!!!”
Trời đất quỷ thần ơi!
Kiều Dật bối rối thầm nghĩ, quốc gia của bọn họ còn rất bảo thủ mà, đồng tính luyến ái còn phải trốn tới tránh lui, tại sao Bùi Minh Phong lại có thể quang minh chính đại nói mình là bạn trai của hắn chứ! Sao hắn gan dữ vậy! Tại sao lại có thể nói tới hợp tình hợp ý như vậy chứ?!
Nhưng Bùi Minh Phong đã nói như vậy, bây giờ cậu đi trốn mới khiến người ta nghi ngờ, Kiều Dật đành phải gắng gượng đi vào.
Dưới vô vàng ánh mắt, Kiều Dật đặt bát mì trứng lên tủ đầu giường.
Mấy người kia đều đang nhìn Kiều Dật, trong mắt ngập tràn sự nghi ngờ: “Hình như lúc trước không nghe Bùi tổng nhắc tới chuyện ngài có bạn trai?”
Kiều Dật lập tức hoảng sợ.
Bùi Minh Phong vô cùng bình tĩnh: “Vậy thì giờ chú nghe rồi đấy.”
Những người đó cũng không quá tin tưởng, cho dù Bùi Minh Phong có bạn trai đi nữa thì Bùi Minh Phong là ai cơ chứ, đối tượng của hắn có thể là một chàng trai nghèo rớt mồng tơi thế này hả?
Có người hỏi: “Chỉ ăn có tô mì trứng thôi à? Bùi tổng, ngài bị bệnh nặng mà, nên ăn đồ bổ nhiều vào, cái này……”
Kiều Dật lập tức xấu hổ vô cùng.
Bùi Minh Phong nói: “Tôi thích thế này đấy.”
Không biết vì sao Kiều Dật lại có ảo giác Bùi Minh Phong đang thổ lộ với mình.
Bùi Minh Phong còn nói thêm: “Không còn chuyện gì khác thì các chú về đi, tôi muốn ăn cơm với bạn trai của tôi.”
“…….”
“Bùi tổng, ngài thật sự không nhớ tôi là ai sao?”
Bùi Minh Phong có chút hoang mang, lắc lắc đầu: “Không nhớ, cái gì cũng không nhớ.”
Mọi người lục đục rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại Bùi Minh Phong, kéo dài lâu như vậy, mì đã có chút cứng lại rồi.
Kiều Dật đặt bàn ăn nhỏ lên giường, ngồi xuống ăn mì với Bùi Minh Phong, anh cũng cảm thấy Bùi Minh Phong thật đáng thương, đã ngã đập đầu thế này rồi mà chỉ có mỗi bát mì trứng để ăn, nghĩ nghĩ một lát, anh cắn răng đem cái trứng lòng đào duy nhất của mình cho Bùi Minh Phong.
Bùi Minh Phong: “!”
Kiều Dật bị hắn nhìn ngắm đến mức xấu hổ: “Em….Em cần bồi bổ, đợi lát nữa anh sẽ đi mua canh hầm cho em.”
Bùi Minh Phong cảm động nói: “Anh đối xử với em tốt quá.”
Kiều Dật như bị đâm một kiếm vào ngực: Tốt cái rắm ấy! Em là một tên ngu ngốc! Anh đây đang muốn lừa tiền em đó! Trông em cũng đâu giống bị ngốc đâu, sao anh nói cái gì cũng tin thế hả!
Kiều Dật áy náy vùi mặt vào trong bát.
Bùi Minh Phong cũng không khách khí, hấn ăn hết hai cái trứng, mì với nước dùng cũng ăn sạch sẽ.
Sau khi ăn no, Bùi Minh Phong hệt như chú chó lớn nhìn chằm chằm anh, kéo lấy tay anh, tràn đầy mong chờ nói: “Đêm nay anh ngủ ở đây với em được không?”
Kiều Dật đỏ mặt: “Cái này gọi là trông bệnh nhân….Không thể gọi là ngủ cùng đâu.”
Gần đến giờ bệnh viện tắt đèn, Kiều Dật qua loa rửa mặt rồi thay đồ ngủ. Không hổ là phòng bệnh VIP, trông giống hệt như khách sạn, không chỉ không cần che chúc trong một phòng với người khác, ở đây còn có sô pha, bàn trà, bàn học, còn có cả tủ lạnh với TV LCD.
Kiều Dật ngủ trên giường dành cho người nhà, vừa hay trong hành lý của anh có mang theo chăn.
Nói thật thì đây không phải là lần đầu tiên anh ngủ cùng phòng với Bùi Minh Phong.
Lúc học trung học, bình thường cuối tuần Bùi Minh Phong sẽ không về nhà, hắn sẽ ở lại trường học, nói là do nhà xa quá. Phòng của Bùi Minh Phong có máy tính và wifi, còn có cả máy chơi game, mỗi khi có game gì mới ra, Bùi Minh Phong luôn là người chơi đầu tiên, ban đầu Kiều Dật còn cảm thấy không thể trông mặt mà bắt hình dong đứa nhóc này được, thành tích học tập tốt như thế vậy mà lại là một cậu trai nghiện game, sau đó anh lại phát hiện hóa ra Bùi Minh Phong không hề nghiện game, mỗi lần anh đến đó chơi, cuối tuần trước anh lưu lại ở chỗ nào thì cuối tuần này nó vẫn ở chỗ đó, khi anh không ở đây, Tiểu Phong không hề đụng vào máy chơi game.
Bùi Minh Phong không bao giờ khuyên anh làm bài tập, nếu tâm trạng anh tốt thì anh sẽ làm bài tập trước, có đôi khi anh tự giác, bài nào không biết sẽ đi hỏi Tiểu Phong cách làm, nhưng cũng có khi anh lại rất lười, trực tiếp đi chép bài tập của Bùi Minh Phong, còn có hôm đến chép cũng lười, anh ngồi chơi game để chú ngựa nhỏ làm bài tập cho anh. Bùi Minh Phong cũng không tức giận, Kiều Dật muốn gì hắn đều nghe theo, vì để tiện làm bài tập cho anh, hắn còn học theo nét chữ của anh, bắt chước giống y đúc, thỉnh thoảng Kiều Dật không nhớ rõ còn tưởng rằng mình mộng du làm xong hết bài tập.
Nếu ở chơi quá muộn, Kiều Dật sẽ ngủ lại phòng của Bùi Minh Phong, bởi vì Bùi Minh Phong là học sinh ưu tú có tiếng nên mẹ Kiều Dật rất thích anh chơi với Bùi Minh Phong, trước giờ đều luôn gật đầu đồng ý. Số lần ngủ lại tăng lên, trong tủ giày của Bùi Minh Phong còn có cả dép lê dành riêng cho Kiều Dật, trong phòng vệ sinh còn chuẩn bị bàn chải đánh răng và ly súc miệng cho anh, mỗi lần Kiều Dật đến đều quen thuộc và thoải mái hệt như quay về nhà mình.
Kiều Dật nhớ rõ anh và Bùi Minh Phong từng ngâm chung một chậu rửa chân, hai người đùa giỡn, anh lấy chân mình cọ cọ vào chân hắn, trêu chọc nói: “Dáng người em trông nhỏ con thế mà bàn chân lại lớn ghê ha, còn lớn hơn chân anh nữa nè.” Lúc đó Bùi Minh Phong bị anh chọc cho đỏ cả mặt, anh đành nói thêm: “Không sao đâu, cái này chứng tỏ rằng sau này em vẫn sẽ còn phát triển, nói không chừng còn cao hơn cả anh nữa đó.”
Bây giờ nghĩ lại, khi đó anh chỉ thuận miệng nói thôi, thế mà thật sự nói đúng rồi.
Anh cao một mét bảy mươi tám, chiều cao này cũng có thể xem như là ổn, thế nhưng bây giờ Bùi Minh Phong cao ít nhất cũng phải là một mét chín trở lên. Kiều Dật vô cùng thổn thức, năm đó Bùi Minh Phong chỉ mới cao khoảng một mét sáu, tới năm mười hai cũng chỉ cao thêm có 10 cm, không biết mấy năm hắn xuất ngoại đã bị kích thích kiểu gì mà lại cao thêm nhiều như vậy?
Hơn nữa lúc đó bé ciu cũng không lớn như thế này….
Kiều Dật nhớ lại một số chuyện cũ, tâm tình vi diệu cực kỳ, anh càng nghĩ càng cảm thấy bản thân mình thật chẳng ra gì.
Cho dù đã tuyệt giao nhiều năm nhưng tốt xấu gì cũng từng làm anh em, anh thật sự muốn lừa gạt Bùi Minh Phong sao?
Kiều Dật nhìn dãy số điện thoại của mẹ mình và bạn bè trong lịch sử cuộc gọi mà sầu não vô cùng, anh nhớ đến một câu nói, người mình có thể thoải mái vay tiền mà không đặt nặng vấn đề thì người đó chính là người bạn rất tốt của mình.
Nhưng bây giờ anh đã thật sự đi đến đường cùng, anh hỏi vay tiền người bạn tốt nhất của anh là Lão Thẩm, qua hai tháng nữa Lão Thẩm sẽ kết hôn, hắn ta và vợ sắp cưới đang vì chuyện sính lễ nhà cưới và vô số chuyện khác làm cho bận tới sức đầu mẻ trán, anh cũng ngại mở miệng vay tiền tiếp.
Anh thầm nghĩ, hay bây giờ cứ ráng vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt cái rồi tính sao…. Nội tâm Kiều Dật vô cùng dày vò, anh ngại đối diện với Bùi Minh Phong nên đi ra ngoài hít thở không khí, đang định hút một điếu thuốc nhưng nhớ đến ngay cả tiền mua thuốc anh cũng không có, thế là chỉ đành đi dạo một vòng rồi về.
Kiều Dật vừa vào cửa liền nhìn thấy Bùi Minh Phong đang thay quần áo.
Bùi Minh Phong cởi trần, thân trên lộ ra không chút che đậy, Kiều Dật vừa vào cửa lập tức nhìn thấy tấm lưng cường tráng của hắn, dáng người thuộc kiểu tam giác ngược tiêu chuẩn, vai rộng eo thon, cơ bắp vừa chuẩn, dáng người đẹp tựa như tượng điêu khắc người khỏa thân được trưng bày trong viện bảo tàng nghệ thuật, khiến cho một người đàn ông như anh cũng phải cảm thán tuyệt đẹp. Sau đó anh chú ý thấy trên lưng Bùi Minh Phong có một vết sẹo rất dễ thấy, nhìn hình dáng vết sẹo giống như….do súng đạn gây ra. Nhưng vết sẹo này không ảnh hưởng đến vẻ nam tính trên cơ thể của hắn, ngược lại còn tăng thêm vài phần hương vị đàn ông.
Kiều Dật muốn lùi ra ngoài theo bản năng nhưng bọn họ đều là nam cả, chắc không có gì phải xấu hổ đâu…. Trong lúc anh do dự, Bùi Minh Phong đã thay quần áo xong.
Trong ấn tượng của Kiều Dật, Bùi Minh Phong vẫn là tên nhóc gầy gò năm xưa, từ khi nào lại trở nên cường tráng như này? Chuyện này làm anh rất xấu hổ, hồi trung học anh còn tham gia đội bóng rổ, thậm chí lúc ấy anh còn có cơ bụng tám múi, nhưng bây giờ chúng đã dồn lại thành một múi, thậm chí hồi trước bụng dưới của anh còn có xu hướng to ra, nhưng bởi vì một đống chuyện gần đây làm cho tinh thần lo lắng lại còn ăn uống không ngon nên nhanh chóng gầy xuống.
Đang nghĩ ngợi, hành lang đột nhiên tắt đèn.
Kiều Dật ngẩn ra, khẽ nói: “Nên đi ngủ rồi, em đi ngủ sớm chút đi.”
Kiều Dật cũng không rõ xuất phát từ nguyên nhân nào, có thể là vì anh cảm thấy mình đang giả làm bạn trai của Bùi Minh Phong nên phải biểu hiện ra một chút quan tâm, cũng có thể là do anh nhớ đến tình cảm hồi còn niên thiếu nên có chút mềm lòng, thấy Bùi Minh Phong nằm lên giường, anh đến kéo chăn cho hắn, dịu dàng nói: “Em nghỉ ngơi tốt nhé.”
Kiều Dật thấy Bùi Minh Phong nhìn mình, nháy mắt như trở về năm đó, lúc ấy anh sẽ luôn nói với hắn rằng: Tiểu Phong, em đừng có thức khuya, phải đi ngủ sớm một chút mới có thể cao lên nha.
Kiều Dật nói: “Anh cũng ngủ đây.”
Ánh mắt của Bùi Minh Phong trở nên dịu dàng, khi hắn vừa định nói chuyện, khóe mắt đột nhiên thoáng thấy cái gì đó, hắn ngẩn ra một lát rồi hỏi: “Trên cổ anh làm sao vậy?”
Kiều Dật: “Cổ anh sao?”
Bùi Minh Phong vươn tay đụng vào cần cổ bên phải của anh, Kiều Dật hệt như bị điện giật, anh lập tức giật bắn người ra, sắc mặt anh đỏ bừng kịp phản ứng lại, đây là dấu vết tối hôm qua anh bị người ta quấy rối tình dục.