Phượng Yên Hoa

Chương 5



Thực ra, trong mắt Phượng Yên Hoa, Tần Thanh cùng lắm chỉ là một chàng trai mới lớn. Vẫn còn cơm cha, áo mẹ, đêm ngày đèn sách, chưa trải qua những nỗi dâu bể của cuộc đời. Chàng làm sao biết được lòng người đa đoan, sự đời ấm lạnh. Nói trắng ra, chàng vẫn chỉ là một đứa trẻ vô hại. Nhưng dù sao, nàng hiện nay cũng bi đát lắm rồi. Nếu không giở trò thủ đoạn với một con nai tơ như Tần Thanh, thì nàng còn có thể dụ dỗ những ai nữa? Đàn ông trong mắt nàng đều là một lũ ong bướm vô lại. Có thể chàng cũng giống như bọn họ mà thôi nhưng chàng hãy còn trong sáng lắm. Tức là cái xấu trong con người chàng chưa được bộc lộ ra bên ngoài. Có lẽ thế gian này chưa ép chàng quá mức đến độ chàng phải bộc phát cái xấu xa, hèn hạ ra. Hôm nay nàng gặp được chàng, đó đúng là ông trời đang muốn giúp nàng. Muốn thông qua Tần Thanh giúp nàng một con đường an hưởng tuổi già chăng?

Phượng Yên Hoa liền đưa tay cởi từng lớp áo của Tần Thanh ra. Nghĩ đến cảnh tượng ngày mai khi chàng tỉnh dậy, nhìn thấy nàng cùng chàng quấn quýt trên giường. Thì chàng sẽ phản ứng thế nào nhỉ? Sau đó, nàng sẽ khóc lóc một hồi, nói rằng chàng trong lúc uống say đã giở thói lưu manh cường bạo mình trên giường. Thì chàng sẽ phản ứng ra sao? Nếu phụ mẫu chàng biết được con trai của mình ăn nằm với một cô nương lầu xanh thì sẽ thế nào? Nghĩ đến thôi, cũng khiến cho nàng cảm thấy thật phấn khích.

Thuốc ái tình cũng không phải nàng bỏ vào rượu mà là do bọn tiểu nhân kia bỏ vào muốn chỉnh đốn nàng, nàng chỉ thêm vào một chút thuốc mê để chàng ngủ yên giấc, nàng cũng sẽ yên thân. Nhưng người được lợi cuối cùng? Là ai?

"Ha.. ha.. ha.."

Nhưng người đời đã có câu, người tính không bằng trời tính. Khi nàng kéo được lớp áo cuối cùng trên người chàng ra thì một mảnh ngọc vỡ đã xóa tan đi tất cả mưu tính của nàng. Miếng ngọc màu trắng trong, trạm khắc tinh xảo chỉ còn lại một nửa nhưng cũng khiến nàng nhận ra, đó là miếng ngọc của đứa bé năm xưa nàng đã tình cờ cứu được ở bìa rừng ngoại thành Đông A.

Nàng vội cởi quần Tần Thanh ra, sờ vào bên đùi trái. Nơi đó quả nhiên có một vết sẹo hình bán nguyệt. Ngày đó trong lúc chạy trốn bọn cướp, chàng đã bị cây rừng quẹt trúng, để lại vết thương. Chính nàng đã dùng lá thuốc đắp lên cho chàng. Tiếng con nít non nớt vẫn còn vọng bên tai:

"Tỷ Tỷ! Sau này lớn lên, đệ sẽ tìm tỷ.."

"Không ngờ chàng đã lớn thế này rồi."

Nàng ngồi bên mép giường, đưa tay sờ lên gương mặt còn đang say ngủ của Tần Thanh. Đứa bé năm nào chừng bốn, năm tuổi, mập mạp, đáng yêu không ngờ bây giờ đã ra dáng một trang nam tử, khoang thai, nho nhã thế này. Gương mặt khôi ngô, tuấn tú, hiền lương đến lạ thường. Không biết chàng còn nhớ vị tỷ tỷ năm xưa chàng hứa sẽ lấy làm vợ hay không? Câu nói vu vơ của một đứa trẻ con, sao đến giờ nàng còn nhớ rõ. Chẳng lẽ nàng thật sự muốn chàng cưới nàng hay sao? Thật buồn cười cho nàng, chàng chắc gì còn nhớ những ngày tháng đó. Nàng khi xưa xinh đẹp là thế, bây giờ thì già nua, xấu xí hẳn. Chàng không nhớ ra, cũng chẳng có gì sai. Nửa mảnh ngọc bội ngày đó chàng đưa cho nàng cũng đã bị người khác cướp mất. Chẳng còn gì nữa cả.

Chuyện đã trôi vào dĩ vãng, nhắc chi cho thêm sầu. Nàng nhẹ nhàng kéo chăn đắp lên ngang người chàng. Rồi bước ra bên ngoài, khép cửa lại.

Ở dưới sảnh chỉ còn vài vị khách quan, tiếng ồn ào huyên náo đã giảm nhiều. Trên vũ đài, vài vị ca nương đang múa hát. Không có gì đặc sắc cả.

Phượng Yên Hoa đi ra, vứt cho tên tiểu nhị ít bạc, lấy một bình rượu ngon rồi đi ngoài hiên hóng gió. Tên tiểu nhị tên Văn Ca nhìn Phượng Yên Hoa cười cười, tỏ ý châm chọc:

"Đêm nay Phượng tỷ vẫn không có ai à? Phòng không chiếc bóng lâu ngày rồi. Có cần tiểu đệ dắt mối cho tỷ tỷ thoải nổi lòng gối chiếc, chăn đơn không?"

Phượng Yên Hoa cười cười, rất nhanh giơ tay xuống ngọc căn của hắn nắm thật mạnh, khiến hắn không kịp trở tay, bị nắm đau quá làm hắn la lên thất thanh, vừa chạy đi vừa chỉ vào mặt Phượng Yên Hoa chửi đổng:

"Đồ con đĩ già không biết xấu hổ, đồ chơi của lão nhân mà bị làm sao, thì ta không tha cho người đâu. Xú ma nữ, chết tiệt.. a.. a.."

"Ha.. ha.. ha.. ha.."

Phượng Yên Hoa đứng cười sản khoải. Sau đó nàng quay lưng đi mang bình rượu ngon ra ngoài hiên đứng hóng gió. Bỏ mặc những lời nói xì xầm, chửi rủa của bọn hạ nhân phía sau lưng. Những lời nói chát chúa đó, đâu phải lần đầu tiên nàng nghe. Cũng chẳng bao giờ để trong lòng cho thúi ruột, thúi gan.

Không biết qua bao lâu, từng cơn gió cũng đã bắt đầu mang theo sương đêm phủ lên gương mặt ửng hồng vì rượu của Phượng Yên Hoa. Cơn đau quặn thắt dạ dày nổi lên hành hạ thân thể gầy hao của nàng khiến nàng nôn nao. Từ sớm đến giờ trong dạ dày nàng chỉ có rượu, thức ăn hảo hạng bị trúng bỏ dược rồi, nàng cũng chẳng thể ăn một miếng làm sao mà không đói. Số phận của những kỹ nữ quá lứa lỡ thì như nàng là vậy đó. Hẩm hiu tủi nhục như một con chó ghẻ bị chủ hắt hủi. Đến bữa ăn đạm bạc, rau dưa cũng chẳng có mấy khi. Chỉ suốt ngày nhịn đói, nốc rượu thế này. Chẳng mấy chốc mà nàng sẽ suy kiệt, rồi chết đi lạnh lẽo, cô độc.

Nàng nghĩ đến cái chết, đến một giấc mơ nhiều năm trước nàng đã mơ. Giấc mơ về cái chết của nàng, cô độc, sầu thảm một mình trong khu rừng tăm tối, hoang vắng. Một viễn cảnh xa lạ, đau thương đến nghẹn lòng. Xung quanh nàng chẳng có ai cả, chỉ có mình nàng với cỏ cây, với sâu bọ, với những sinh vật bé nhỏ. Thân nàng rữa ra, hôi thối. Từng loài côn trùng gặm nhấm cơ thể nàng, từng mảng da thịt bị tróc ra, trơ xương trắng xóa như mày của tuyết hòa lẫn cùng máu thịt tanh hôi. Nàng sợ, nỗi sợ hãi cô độc còn nhiều hơn nỗi buồn thế thái nhân sinh. Nàng thật sự muốn có một gia đình. Có gia đình rồi khi chết đi, sẽ không cô đơn như vậy.

Trời đã khuya, Phượng Yên Hoa lặng lẽ đi về phòng. Dáng đi liêu xiêu, gật gà gật gù vì rượu của nàng khiến cho những hạ nhân trong viện càng thêm ngứa mắt. Họ bảo nhau rằng ngày mai vẫn không có bạc giao cho Dung Ma Ma, để xem cô ta còn tiếp tục sống ở trong viện này như thế nào? Bọn họ cười vì Phượng Yên Hoa sắp bị đuổi thẳng cổ rồi. Chẳng ai muốn nhìn thấy vẻ say khướt của nàng nữa.

Phượng Yên Hoa lảo đảo bước vào phòng. Trong bóng tối, nàng liền tới bên giường, ôm lấy Tần Thanh. Nước mắt lại chảy ra, nàng nức nở trên ngực chàng.

Bỗng nhiên Phượng Yên Hoa ngồi bật dậy, nàng vội đi thắp lên ngọn đèn cầy đưa đến trước mặt Tần Thanh. Tần Thanh đang ngủ, nhưng có vẻ chẳng được yên ổn. Gương mặt chàng bừng bừng đỏ, nhiệt thân như phát sốt. Còn hạ thân thì nhô lên. Cứng đờ chỉa thẳng lên trời sau lớp quần mỏng.

"Chết rồi! Bọn chúng dùng Nhuyễn Xuân Đơn. Chết tiệt thật.. Bọn nó muốn hại chết mình à. Cũng may mình hạ thuốc mê, nếu không thì đêm nay, người chết không toàn thây là chính mình rồi."

Nhuyễn Xuân Đơn có dược tính mạnh nhất trong tất cả các loại xuân dược. Một chút ít thôi thì cuồng dâm nổi loạn, lý trí quay cuồng chỉ muốn phát tiết bất chấp thân thể. Cách giải dược chỉ có thể là một đêm xuân mặn nồng, dục tiên dục tử. Còn không thì người bị trúng dược, lòng như bốc hỏa, đau đớn cùng cực. Ngọc căn viêm đỏ, không tài nào chịu nổi.

Thật tình đây là loại dược cấm.. Phượng Yên Hoa không ngờ, con bé Yến Hồng kia thủ đoạn như vậy, dám cho người hạ dược khách nhân của mình mà còn dùng loại dược độc tính mạnh thế. Nó muốn thân già này chết sớm một chút đây mà.

Phượng Yên Hoa chửi đổng mấy câu rồi thôi. Nàng đã biết công dụng của xuân dược này, thì làm sao có thể để Tần Thanh chịu khổ sở thêm, suy đi nghĩ lại nàng đành cùng chàng loan phụng tương hợp, mây mưa một đêm.

Phượng Yên Hoa liền cởi xuống hạ y, thân thể nàng lộ ra dưới ngọn đèn leo lét, nàng như linh xà quắn lấy cơ thể đầm đìa mồ hôi của Tần Thanh. Từng nhịp từng nhịp như một khúc tấu cầm huyền ảo, đê mê..

Thời gian cứ trôi qua..

Từng khắc từng khắc một ghi sâu vào linh hồn của Phượng Yên Hoa, nương theo đó thì nhiệt độ trên người của Tần Thanh cũng dần dần lạnh xuống, không còn nóng rực như lúc ban đầu nữa. Tuy đôi mắt chàng vẫn nhắm nghiền nhưng hàng chân mày đen nhánh đã giãn ra đôi chút. Phượng Yên Hoa biết dược tính đã giải nên liền vui vẻ đứng lên, để cho dòng tinh dịch trắng như tuyết chảy xuôi ra ngoài nương theo bắp đùi nàng, cứ thế mà đi tìm khăn và nước ấm lau rửa sạch sẽ cơ thể cho Tần Thanh, mặc lại quần áo chỉnh tề cho chàng. Sau đó, nàng lại lấy một cái chăn cũ đã nát trải xuống đất mà đánh một giấc say, không còn nghĩ đến chuyện khác nữa.

Về phần Yến Hồng cô nương bên Tây Viện thì vẫn đang thao thức. Sau khi hầu hạ tên quan béo lùn hiện giờ đã ngủ say như chết thì cô bèn đi ra ngoài đình viện ngắm trăng. Nghĩ đến Phượng Yên Hoa chắc đang phải khổ sở với tên công tử nào đó thì lòng cô không khỏi vui sướng. Phượng Yên Hoa đối với Yến Hồng là một cái gai đâm sâu vào lòng, nhức nhối. Ngày nàng ta còn là hồng bài của cái viện này thì cô chỉ mới là một con nha đầu tám, chín tuổi. Suốt ngày phải đi theo hầu hạ, cơm bưng nước rót cho nàng ta. Rồi còn bị các hoa nương trong này ức hiếp. Chịu biết bao nhiêu tủi nhục, đắng cay mới có ngày hôm nay. Vậy mà cô cũng chỉ được biết đến là cái bóng của nàng ta thôi. Ai cũng nói rằng cô thật giống nàng ta khi còn đang xuân sắc. Vì có được vẻ đẹp sắc nước hương trời đó mà cô mới trở thành hồng bài của Lai Xuân Viện. Vũ điệu Thiên Tiên của cô cũng là do nàng ta chỉ điểm, không vì đôi chân của nàng ta bị thương sau một lần ngã khỏi vũ đài, gương mặt cũng bị thương trở nên kém sắc thì đâu đến lượt cô tranh sủng trở thành hồng bài. Hứ! Cô thèm mà tranh sủng với loại đàn bà ngu ngốc đó. Nàng ta ngoài vẻ đẹp trời cho và tài năng ca vũ thì có cái gì? Đầu óc quá mức đơn giản, tầm thường chỉ biết ăn no, rượu say. Còn cô, dù ở chốn bụi hồng nhớt nhơ này, cô cũng sẽ sống như một chú chim phượng hoàng. Rồi có một ngày cô sẽ rời đi. Sống một cuộc đời trong sạch.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv