Dịch giả: Thiên Ý
Từ huyện An Thủy, muốn tới Nam Cương phải đi qua phía nam thành Kính An, sau đó vượt qua sông Tứ Phần.
Trữ Hạ ngồi trong xe ngựa đi suốt bảy mươi dặm đường, lúc tới được ngoại ô thành Kính An thì trời đã tối đen như mực.
Nàng đã đi qua khu thành trì, nhưng muốn qua sông Tứ Phần thì phải đi qua cầu Phần. Hiện tại cây cầu này có lính canh gác rất chặt chẽ.
Trữ Hạ không dám đi trên đường, nàng đánh ngựa tiến vào trong một rừng trúc bên đường, từ xa nhìn động tĩnh phía trên cầu.
Vì khoảng cách khá xa, lại thêm trời mưa nên nàng chỉ có thể thấy bóng người mờ nhạt đang đi tới đi lui rất bận rộn. Quan binh trên cầu hiện tại nhất định là người của Hưng Trịnh Vương, không biết bọn họ đang làm cái gì nữa.
Trữ Hạ dùng hết nhãn lực, chỉ thấy binh sĩ đi lại nhộn nhịp hai bên bờ sông, trên vai như đang vác theo cái gì đó. Nhìn dáng đi của họ lúc đến so với lúc đi khác nhau hoàn toàn, nàng đoán vật kia hẳn rất nặng. Không biết là họ vận chuyển cái gì ném xuống sông nữa.
Lấp sông? Trữ Hạ nghi hoặc sờ sờ sau gáy.
Cây cầu này không thể qua được rồi, chỉ có thể đi đường vòng xa hơn mà thôi. Lúc đi tiểu nhị cũng đã từng nói qua, cách thành Kính An ba mươi dặm về phía tây còn có một cây cầu khác bắc qua sông Tứ Phần. Mùa mưa, những cây cầu nhỏ dễ bị nước nhấn chìm, chỉ có cây cầu đó lớn là có thể đi qua.
Trữ Hạ ghìm ngựa lùi vào sâu trong rừng trúc, đi về hướng tây, không đếm xỉa gì tới việc lấp sông gì đó nữa.
Ở đây có rất ít người qua lại nên cũng không có đường, đi một hồi thì nàng thấy một gian nhà cỏ. Trong lòng Trữ Hạ mừng rỡ, xem ra đêm nay không cần phải ngủ trên xe ngựa nữa rồi.
Đánh xe về phía nhà cỏ, nàng lấy từ trên xe xuống ít thức ăn cho ngựa, sau đó cởi áo tơi đi vào nhà cỏ.
Gian nhà không mới không cũ, bên ngoài sạch sẽ gọn gàng, không có nhiều đồ vật lắm, nhìn có chút quạnh quẽ đơn sơ, giống như không có người ở.
Trong phòng không có đèn, đoán chừng không có ai ở nhà, cửa cũng không khóa. Trữ Hạ gõ cửa mãi mà không có tiếng trả lời nên đành đẩy cửa đi vào.
Trong phòng sạch sẽ, bài trí đơn giản, chỉ có một cái giường lớn, một cái bàn, Trữ Hạ sờ soạng một hồi thấy cũng không có bụi bẩn.
Không có bụi bẩn nghĩa là thường xuyên có người tới đây quét dọn.
Đi tới phòng bếp, đốt lửa nấu một chút nước ấm, lại mang đồ ăn từ trên xe ngựa xuống hâm nóng lên, sau khi uống chút canh nóng, nàng bèn nằm xuống giường. Trên xe ngựa xóc nảy, dù người không động nhưng vẫn vô cùng mỏi mệt, vừa nhắm mắt vào là nàng đã ngủ mê mệt.
Đêm nay nàng ngủ cực kỳ ngon, lúc mở mắt ra thì thấy trời đã sáng.
Mưa nhỏ hơn một chút nhưng vẫn chưa dứt. Không có ánh mặt trời nên cũng không biết đã là giờ nào, theo cường độ ánh sáng thì có lẽ cũng đã tới buổi trưa.
Lúc nhìn ra màn mưa bên ngoài, Trữ Hạ bèn thấy một thân ảnh đang đi tới gần, nàng vô thức sờ tới dao găm giấu trong tay áo.
Người đi tới dáng người thấp bé, tay cầm dù, đầu cúi thấp, đoán chừng chưa trông thấy nàng nên vẫn cắm cúi đi tới. Mãi cho đến khi tới trước cửa ra vào, người đó mới dịch chuyển cái dù, ngẩng đầu lên.
Người vừa tới nhìn thấy Trữ Hạ thì sợ hãi kêu lên một tiếng, Trữ Hạ cũng sững sờ.
Không ngờ lại là cô nương tên Tiểu Lâm mà hôm trước nàng cứu được trong quán trọ. Dấu ấn bàn tay trên mặt nàng ta vẫn còn chưa tan hết, vẫn đỏ rừng rực một mảnh.
“Ngươi…” Trữ Hạ cười khẽ, hỏi: “Đây là nhà của ngươi sao?”
Tiểu Lâm chần chừ nhìn nàng một hồi, sau đó gật đầu. Nàng ta thay giày, nhẹ nói: “Vào trong ngồi đi.”
Trữ Hạ cùng nàng vào nhà, cười nói: “Tối hôm qua ta nghỉ lại ở đây, không nghĩ đây lại là nhà của ngươi.”
Tiểu Lâm gật gật đầu, cười khẽ.
“Một mình ngươi ở đây sao?” Trữ Hạ hỏi.
“Đúng thế.” Tiểu Lâm trả lời. “Tỷ tỷ đợi một chút, ta đi nấu nước pha trà.”
Tiểu Lâm quay người muốn đi vào phòng bếp, chợt nhớ tới cái gì bèn quay trở lại, nhặt bao đồ ban nãy mình để dưới đất lên, sau đó mới đi vào.
Thần thái của nàng ta hơi kỳ quái, Trữ Hạ đi theo vào, thấy nàng ta ôm bụng ngồi chồm hỗm ở đó, không biết đang làm gì. Trữ Hạ vỗ vỗ vai nàng, nàng ta quay đầu, hình như bị giật mình kêu lên một tiếng đầy sợ hãi.
“Ngươi làm sao thế?” Trữ Hạ lo lắng.
“Không… Không có gì…” Tiểu Lâm miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, mặt nhăn nhó.
“Này…” Trữ Hạ kéo nàng ta lại, thấy sắc mặt nàng ta trắng bệch, mồ hôi chảy xuống ròng ròng.
“Ta không sao…” Tiểu Lâm cắn răng, lắc đầu.
“Đi, ta dìu ngươi về giường nằm nghỉ một chút.” Trữ Hạ đỡ nàng ta dậy.
Tiểu Lâm cười cười, đành đi theo Trữ Hạ, nằm xuống giường.
Trữ Hạ sờ lên trán nàng ta, sững sờ một chút rồi nói: “Hơi nóng, bị sốt sao?”
“Không phải…” Tiểu Lâm đau tới sắc mặt lúc trắng lúc xanh. “Cảm ơn tỷ tỷ, Tiểu Lâm không sao, bệnh cũ tái phát thôi, một chút nữa sẽ đỡ.”
Một tiểu cô nương mười hai, mười ta tuổi mà nói là “bệnh cũ” thì đúng là hơi buồn cười.
Trữ Hạ quay người đi lấy một chậu rửa mặt, cầm khăn mặt lại, ngồi ở bên giường giúp nàng ta lau mồ hôi, lại hỏi: “Ta có thể giúp gì không?”
“Như thế này là tốt rồi… Cảm ơn!” Tiểu Lâm rất cười miễn cưỡng.
Thời gian chậm chạp trôi đi, cơn đau dần dần bị đẩy lùi, Tiểu Lâm mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Đây là một cô bé hiểu chuyện, thân thể gầy yếu mà lại chịu đau rất giỏi. Trữ Hạ nghĩ, lúc nàng lớn bằng nàng ta đã làm gì giỏi giang được như thế.
Đó là những ngày tháng đẹp vô cùng, mãi tới hai năm gần đây, nàng mới phải trả qua những tháng ngày nàng chưa bao giờ tưởng tượng nổi.
Luôn nằm mơ, luôn cảm thấy thời gian đã ngừng trôi, luôn chìm trong mộng tưởng lúc nàng vào hắn còn chìm đắm trong hạnh phúc. Ký ức trở thành tài sản duy nhất của nàng, cũng là thứ duy nhất mà nàng giữ được. Đối với nàng mà nói, cuộc sống hai năm này giống như mộng ảo.
Nàng cũng thường cảm thấy dường như nàng và hắn đã chết đi rồi, chuyện xưa so với hiện tại cách nhau cả một kiếp người, mà nàng và hắn mỗi người đứng ở một bên bờ Vong Xuyên, dưới chân Bỉ Ngạn đỏ rực, cứ thế nhìn nhau.
Cũng chỉ có thể nhìn nhau như thế. Tâm đều đã chết, bầu trời đã nhuộm màu máu, hồn nhiên cũng không còn. Nàng sống đề phòng, không còn thiện lương như trước, mà hắn bắt đầu tính toán tranh đoạt quyền lực, không một chút lưu tình.
Hiện tại, cái giá mà nàng phải trả đã đến rồi. Cái giá này thật quá lớn!
Trận tội nghiệt này là ai tạo nên đây? Dù bắt đầu từ ai thì nàng và hắn cũng đã bị nhiễm bùn đen rồi, không thể rửa sạch được nữa.
Trữ Hạ đặt tay lên cái bụng vẫn bằng phẳng, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười.
Cái này mới có thể là cách chuộc tội tốt nhất trên đời này.
Trời tối, Tiểu Lâm rốt cuộc cũng tỉnh lại, xấu hổ giải thích với Trữ Hạ: “Đây là bệnh từ nhỏ của ta, cảm ơn tỷ tỷ đã chăm sóc.”
Trữ Hạ khoát tay cười nói: “Coi như là tiền thuê nhà ta ngủ qua đêm ở đây đi.”
Trời đã tối, Tiểu Lâm giữ Trữ Hạ ở lại thêm một đêm nữa. Sau khi xuống giường, nàng ta nhanh chóng đi làm cơm tối, Trữ Hạ giúp nàng ta nhóm củi.
Trù nghệ của Tiểu Lâm tốt hơn Trữ Hạ nhiều, vậy nên bữa tối nàng ăn rất ngon, rất thỏa mãn.
Bữa tối qua đi, hai người cùng nằm trên giường. Tiểu Lâm hỏi Trữ Hạ: “Tỷ tỷ, tỷ định đi đâu?”
Trữ Hạ cười nói: “Nam Cương.”
Tiểu Lâm sững sờ hỏi: “Đi Nam Cương làm gì?”
Trữ Hạ nhẹ giọng đáp: “Chỗ đó là giấc mộng của ta.”
“Mộng?”
Trữ Hạ đặt tay lên bụng, dịu dàng trả lời: “Đúng vậy, mộng và hy vọng.”
“A, ta biết rồi, có phải người tỷ thích ở đó?” Tiểu Lâm hào hứng hỏi.
“Đúng thế…” Trữ Hạ nhắm mắt lại. “Đúng vậy.”
“Đó là nơi rất đẹp.” Tiểu Lâm nhỏ giọng nói.
“Ngươi tới đó rồi sao?”
“Đó là quê hương của ta.”
Trữ Hạ ngoài ý muốn quay đầu nhìn nàng: “Quê ngươi? Ngươi tới từ Nam Cương sao?”
“Phải.” Tiểu Lâm gật đầu. “Tiểu thư của ta gả tới đây nên đã dẫn ta đi theo. Mộng của tỷ tỷ ở Nam Cương, còn mộng của Tiểu Lâm ở đây.”
“A? Tiểu Lâm, ngươi cũng thích ai đó rồi sao?” Trữ Hạ híp mắt cười hỏi.
“Mộng của Tiểu Lâm là mộng của tiểu thư nhà ta. Tiểu Lâm phải bảo vệ thứ mà tiểu thư muốn bảo vệ.” Tiểu Lâm cười với Trữ Hạ. Tiểu Lâm không xinh đẹp nhưng khi cười sẽ khiến người ta có cảm giác rất ngọt ngào.
“Có mộng thật tốt.” Trữ Hạ nhẹ giọng nói.
“Tỷ tỷ có ánh mắt rất giống tiểu thư nhà ta đấy.” Tiểu Lâm nhích lại gần, ôm lấy cánh tay Trữ Hạ, hỏi: “Ngày mai tỷ tỷ sẽ rời đi sao?”
“Ừ, đúng thế.”
“Tỷ tỷ,… mộng của chúng ta đều sẽ thành hiện thực.” Tiểu Lâm mơ hồ dựa vào Trữ Hạ, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Đây là một buổi tối hạnh phúc, theo tiếng gió mưa bên ngoài, hai người nằm dựa sát nhau mà ngủ. Nhiều năm sau khi nghĩ lại, Trữ Hạ không khỏi đau lòng vô cùng.
Nàng không biết Tiểu Lâm có oán, có hối với giấc mộng của mình không? Ai mà nghĩ được, một đêm này lại là một đêm cuối cùng của Tiểu Lâm.
Cũng có thể Tiểu Lâm đã sớm nghĩ tới điều này, nên lúc đưa ra lựa chọn của mình nàng ta không hề oán trách, cũng không hề hối tiếc.