Dịch giả: Thiên Ý
Cuối xuân đầu hạ, sau giờ ngọ, trời cũng không quá nóng làm cho người ta có cảm giác buồn ngủ vô cùng.
Trữ Hạ đem ghế ra nằm trong lương đình ở cuối hành lang, trên người đắp một cái chăn mỏng, thoải mái để gió lùa vào mà ngủ. Gần đây nàng rất mệt, thể xác và tinh thần đều mệt, nàng luôn cảm thấy thiếu ngủ vô cùng.
Nhẹ giật giật cổ chân, nàng cảm thấy đã tốt hơn rất nhiều nhưng vẫn hơi đau một chút. Đợi chân đỡ hẳn, nàng sẽ lại tìm cách rời đi.
Con người quả nhiên luôn thay đổi. Rất nhớ những ngày xưa nàng lười biếng biết bao nhiêu.
Đó là những ngày tốt lành, thế nhưng sau đó thì sao? Lại bị người ta coi thường.
Con người thì luôn mắc sai lầm mà.
Một bóng người che khuất ánh sáng.
Mí mắt nàng nặng nề, thực sự không muốn mở mắt ra nhìn chút nào.
Người đó không động, cũng không nói gì.
Một lúc sau, khi nàng mơ màng chìm vào giấc ngủ thì người kia lại giơ tay ra lay nàng.
“Ta dậy rồi!” Thanh âm của nàng rất êm tai nhưng nàng vẫn bực bội mà giơ tay gạt người đó ra.
Một bàn tay rất lớn nắm lấy cổ tay nàng.
Nàng hé mắt nhìn, không ngoài dự đoán, quả nhiên là Mạc Lăng Tiêu.
Lưng hắn đưa về phía ánh sáng nên nàng cũng không thấy rõ nét mặt hắn.
“Có người muốn gặp nàng.” Thanh âm của hắn bình thường, không nghe ra cảm xúc gì.
“Ồ.” Trữ Hạ miễn cưỡng ngồi dậy. Ăn nhờ ở đậu nên nàng không thể không nghe lời người ta được. Đừng nói là gặp một người, cho dù hắn muốn thế nào cũng được. Nàng có thể làm gì chứ?
Hắn nắm cổ tay nàng không buông. Trữ Hạ nhìn tới tay hắn, cũng không nói gì, chỉ ngáp thêm một cái và đứng lên.
Chân vừa định hạ xuống, nàng đã bị hắn bế lên.
Theo phản xạ, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, ngẩn người, không dám động đậy.
Nàng yên tĩnh như một con mèo ở trong ngực hắn, để mặc hắn tùy ý ôn y. Nàng cảm thấy tay hắn có chút cứng ngắc.
Nàng nghe thấy nhịp tim đập của hắn, tiếng tim đập vốn không thể lừa được người khác.
Hắn đi xuyên qua hành lang gấp khúc và tiến vào chính sảnh, ánh sáng bên ngoài chói chang khiến Trữ Hạ phải mất một lúc mới nhìn rõ người đang ở đây.
Không ngờ lại là Tần Thiên Sinh.
Tần Thiên Sinh thấy cảnh diễn ra trước mắt thì hơi ngây ngốc, Mạc Lăng Tiêu đang ôm nàng cũng không có ý định buông ra.
Mạc Lăng Tiêu ôm nàng thẳng đến chỗ ngồi, đặt nàng ngồi lên đùi hắn, ôm lấy eo nàng, nói: “Tần công tử, đây là chính là Hạ Trữ công chúa sao?”
Tần Thiên Sinh thu lại vẻ thất thần, phức tạp nhìn Trữ Hạ, đáp: “Phải. Bệ hạ xin thứ cho Tần mỗ lắm miệng, xin hỏi bệ hạ làm sao tìm được công chúa Hạ Trữ?”
“Đương nhiên là…” Mạc Lăng Tiêu dừng một chút, cúi đầu nhìn Trữ Hạ, cười nói: “Đương nhiên là công chúa điện hạ đã tự chạy tới chỗ ta đấy, có đúng không? Hạ Trữ công chúa?”
Trữ Hạ ngẩn ngơ, bị hắn vỗ lên lưng thì lập tức đáp: “Phải.”
Mạc Lăng Tiêu mặt không biểu cảm vuốt nhẹ cái lưng đang cứng ngắc của nàng, lại nói: “Tần công tử, có cần xác minh lại không?”
Tần Thiên Sinh lạnh lùng nhìn Trữ Hạ, nói: “Tại hạ chỉ muốn hỏi một câu. Công chúa, cô còn nhớ tới người bị cô đâm bị thương rồi vứt bỏ lại ở ngoài núi hoang không?”
Trữ Hạ run rẩy, mặt cúi gằm, hai mắt nhìn chằm chằm vào ống tay áo thêu hình rồng màu vàng của Mạc Lăng Tiêu, không nói gì.
“Thương thế của hắn rất nặng, suýt chút nữa là chết rồi.” Tần Thiên Sinh lạnh nhạt cười nói: “Đương nhiên những cái này có thể thấy chẳng làm công chúa bận tâm đâu… Công chúa rất được bệ hạ sủng hạnh đấy.”
Mạc Lăng Tiêu nở nụ cười, nắm lấy cả hai tay Trữ Hạ, đáp: “Bổn vương thật sự là… rất thích Hạ Trữ công chúa. Nhưng… nếu Lôi thừa tướng phái binh tới đây theo minh ước, bổn vương có thể bỏ xuống nữ nhân yêu thích của mình.”
“Thế thì đa tạ bệ hạ!” Tần Thiên Sinh mặt không biểu tình.
“Không có gì… Chẳng qua chỉ là một nữ nhân…” Mạc Lăng Tiêu khẽ cười. “Tuy đẹp đẽ mỹ lệ nhưng rồi cũng có ngày già yếu, sao có thể so được với quốc gia xã tắc. Chỉ có Lôi thừa tướng nặng tình như thế, thật sự làm bổn vương cảm thấy bất ngờ.”
Ngón tay Tần Thiên Sinh hơi co lại, đáp lời: “Lôi gia là trung lương nhiều đời, tuy cùng tiên vương phát sinh nhiều hiểu lầm nhưng hôm nay, thân vẫn là bề tôi nên cũng không thể tránh khỏi trách nhiệm với quốc gia xã tắc. Hạ Trữ công chúa là hoàng tộc Bang Thập, Lôi gia phải có nghĩa vụ bảo hộ.”
“À, thì ra là vậy…” Mạc Lăng Tiêu như hiểu ra, cười nói: “Nhưng sao trẫm lại nghe nói Lôi thừa tướng truy nã công chúa?”
Tần Thiên Sinh cắn răng trả lời: “Đây là sự tình nội bộ của Bang Thập, thứ cho Tần mỗ không tiện trả lời!”
“Được, cũng không sao mà.” Mạc Lăng Tiêu hơi nhướn mày, ôm Trữ Hạ đứng lên, cười nói: “Trẫm và Lôi thừa tướng đều có nhu cầu của riêng mình, khi nguy ngập của Hán Thống qua đi, trẫm sẽ trả công chúa về.”
“Bệ hạ anh minh!” Lúc Mạc Lăng Tiêu đi sát qua người, Tần Thiên Sinh gật đầu nói tiếp. “Hai mươi lăm vạn đại quân Bang Thập sẽ tới sau một ngày nữa.”
“Tốt.” Mạc Lăng Tiêu cười khẽ, lại ôm Trữ Hạ rời khỏi đại sảnh.
Lúc đi qua, Tần Thiên Sinh thấy bàn tay Trữ Hạ đang nắm chặt vạt áo của Mạc Lăng Tiêu, chặt tới nỗi các ngón tay đã trở nên trắng bệch.
Mặt trời chói chang bên ngoài chiếu thẳng vào mắt làm người ta đau đớn muốn rơi lệ.
Không phải lúc bi thương thì trời sẽ mưa sao? Có phải đến tư cách bi thương nàng cũng không thể có?
Vượt qua hành lang gấp khúc, đi đến đình viện cuối cùng, Mạc Lăng Tiêu đặt Trữ Hạ ngồi lại trên ghế. Nàng cắn răng, mệt mỏi co thành một đoàn, cũng không khóc.
“Hận ta không?” Hắn đứng ở bên cạnh nhìn nàng, nhàn nhạt hỏi.
Trữ Hạ thôi cắn răng, thoáng chốc sau cười thành tiếng.
Tiếng cười khàn khàn còn khó nghe hơn cả khóc.
“Ta nhục nhã nàng như thế, nàng có hận ta không?” Hắn mỉm cười, từ trên cao nhìn xuống nàng, ánh mắt lạnh như băng.
“Ta buồn cười chết mất. Có thể đổi ta để lấy thắng lợi của Hán Thống, ngươi còn quan tâm ta có hận ngươi không ư?” Trữ Hạ cũng cười, thế nhưng lại không được thản nhiên như hắn.
Nụ cười của hắn càng tươi đẹp, lắc đầu: “Không quan tâm.”
“Vậy nên ta cũng không hận ngươi.” Nàng tự ôm lấy mình, giữa mùa hè mà sao nàng thấy rét lạnh.
Mạc Lăng Tiêu chớp mắt: “Thật làm cho người ta kinh ngạc. Chung Trữ Hạ không phải người yêu ghét rõ ràng sao?”
Trữ Hạ không trả lời, lẳng lặng co người nằm trên ghế tựa. Sợi tóc đen rủ xuống từ cổ nàng chảy qua vai, lọt vào cổ áo mở rộng, thoạt nhìn vô cùng yếu ớt.
“Giống như…” Mạc Lăng Tiêu chắp hai tay sau lưng, vẫn cười. “Giống như nàng đã từng dùng trâm đâm Lôi Nhược Nguyệt bị thương… Có phải nàng cũng rất muốn một đao giết ta hay không?”
“Không muốn.” Trữ Hạ miễn cưỡng nhắm mắt lại. “Ta không hận ngươi.”
Vì hai mắt nàng đã nhắm nghiền nên nàng không chứng kiến được cảm xúc trong mắt hắn khi nghe câu nói đó.
Thanh âm của nàng rất nhẹ, rất mệt mỏi: “Ta chỉ cảm thấy rất chán ghét ngươi. Không phải hận, mà là chán ghét, buồn nôn, đáng ghét.”
“Như vậy… cũng tốt…” Thanh âm của hắn mơ hồ, miệng cười mà lại giống như không cười.
Sau đó hắn rời đi.
Gần đây hắn đi luôn không phát ra thanh âm, thế nhưng hiện tại Trữ Hạ lại nghe thấy tiếng hắn rời đi.
Nàng mở mắt nhìn, thấy sân nhỏ xanh biếc tràn ngập vẻ hoang vu.
Đúng thế. Như thế cũng tốt.
Nàng không cần trốn đi để tìm Lôi Nhược Nguyệt nữa.
Thanh âm côn trùng kêu vang giữa trưa hè không thể xua đi được cảm giác gấp gáp của chiến tranh.
Thần thái của đám người hầu đi lại trên hành lang đều rất vội vàng.
Chiến tranh tới nhanh hơn so với nàng nghĩ. Mà cách nàng gặp lại Lôi Nhược Nguyệt cũng khác xa với tưởng tượng của nàng.
Mệt mỏi hai ngày, cũng vào một buổi trưa nắng ấp áp, Trữ Hạ vẫn nằm trên ghế tựa, nghe thấy âm thanh náo động từ xa truyền tới, sau đó ngay cả mặt đất cũng rung chuyển từng hồi.
Chiến tranh rồi.
Nàng ở giữa chiến tranh nhưng lại cảm thấy nó chẳng ảnh hưởng gì tới mình cả. Nàng híp mắt, ôm lấy người, lẳng lặng nghe âm thanh ve kêu càng lúc càng giống với âm thanh bạo động.
Thầy giáo từng nói, xử thế không sợ hãi là một loại khí độ, gặp nguy không loạn là một loại khí phách.
Thấy giáo từng vuốt tóc của nàng nói, Lôi Nhược Nguyệt có thể gặp nguy không loạn hay không còn chưa biết, nhưng Hạ Trữ công chúa con phải học tập hắn nhiều ở khí độ xử thế không sợ hãi của hắn.
Trữ Hạ nằm yên tĩnh, cảm giác được cả gió nhẹ lướt qua làn da, thậm chí mũi còn ngửi được mùi thuốc súng theo gió truyền tới.
Thầy giáo, thế này có thể coi là gặp nguy không loạn rồi đúng không?
Nếu như biết khí phách gặp nguy không loạn này phải cần trải qua những cái kia mới có thể tu luyện thành thì thà nàng không luyện còn hơn…
Trong lúc nhất thời, nàng không biết mình đang muốn Mạc Lăng Tiêu giữ được thành hay muốn thành bị công phá nữa.
Một hồi trời long đất lở, dường như còn có cả đá lớn từ trên trời rơi xuống vậy.
Lúc còn trong quân Khế Sa nàng đã được nghe tới một loại vũ khí gọi là máy bắn đá, chuyên dùng để công thành, không biết có phải cái này hay không?
Trữ Hạ nhếch miệng cười, bên tai chợt truyền tới thanh âm cột gỗ bị gãy…
“Trữ Hạ!” Sau đó là tiếng kêu khủng hoảng như xé tâm liệt phế vang lên.
Nàng sững sờ. Là Mạc Lăng Tiêu?
Ha ha, không phải ảo giác đấy chứ? Sao hắn có thể dùng giọng điệu đó để gọi nàng được? Hắn không còn gọi nàng như thế lâu lắm rồi…
Trữ Hạ thở dài, mắt mở ra liền tổng thấy mái đình đột nhiên sụp xuống, nàng mới chỉ ngây người một thoáng, trước mắt đã trở thành màu đen.