Phượng Vũ Chiến Ca

Quyển 1 - Chương 18: Tình cảm chân thành



Mạc Lăng Tiêu không chỉ thành công trong việc bắt được Bắc tướng quân Liệt của Khế Sa, mà sau biến cố ở Đồng thành, quân Hán Thống còn cướp lại Thủy Trại, bắt được hơn ba vạn quân Khế Sa. Cố Lặc không ngờ rằng từ đánh lén lại trở thành bị đánh lén.

Vì vậy trong một tháng này, ngoài việc chuẩn bị hôn lễ với công chúa Bang Thập, Khế Sa và Hán Thống còn chuẩn bị đàm phán trao đổi con tin nữa. Liệt và ba vạn quân Khế Sa đổi lấy Nhị vương tử Hán thống và năm vạn binh lính. Hơn nữa, A Mộc Đồ còn có thêm một điều kiện là nhất định phải trả một Chung Trữ Hạ hoàn hảo không mất một sợi tóc nào.

Về chuyện Mạc Lăng Tiêu trà trộn vào trong quân Khế Sa, A Mộc Đồ cũng đã hiểu rõ ra, mà quan hệ của Chung Trữ Hạ và Mạc Lăng Tiêu chỉ cần nghe ngóng một chút trong quân doanh cũng có thể biết được.

Bà con cái gì? Nếu hắn từng gặp tên Tiếu Lăng này thì nhất định sẽ không xuất hiện những sự tình như bây giờ. Tiếu Lăng, Tiếu Lăng, rõ ràng là Lăng Tiêu. Khó trách lúc ở Long Lâm sơn trang hắn lại gặp được Trữ Hạ. Thì ra bọn họ cùng một nhóm với nhau. Sau khi hiểu ra hết thảy, A Mộc Đồ vô cùng tức giận.

Bởi vì Liệt bị bắt nên Long Mạt Cửu cũng chỉ giữ Thanh Hạp quan và án binh bất động. Việc ngưng chiến này làm các chiến sĩ khá cao hứng, lại đúng dịp Tết âm lịch, ít ra cũng được náo nhiệt một trận trước khi chiến đấu rồi.

Khắp nơi ở Đồng thành đều rộn ràng, vui vẻ, giăng đèn kết hoa. Trữ Hạ không muốn ngồi mãi trong phòng nên một mực quấn quýt lấy Lưu Tịch, bảo hắn đưa nàng ra ngoài chơi. Nghe nói có thả hoa đăng, có múa rồng, múa lân, nghĩ đến thôi cũng đã cảm thấy náo nhiệt.

Lưu Tịch một mực bắt nàng ở trên giường nên Trữ Hạ lại đi cầu xin Nghiêm bá. Với vết thương của Trữ Hạ, vốn ba bốn tháng mới có tể xuống giường nhưng nhờ có bàn tay của Nghiêm bá, chỉ một tháng Trữ Hạ đã có thể xuống giường đi lại, nhưng không thể chạy nhảy hay kích động mà thôi.

Mà từ ngày Mạc Lăng Tiêu rời khỏi căn phòng của nàng, sau khi nàng tỉnh lại thì cũng không nhắc tới hắn nữa, cũng không hỏi một câu nào về Liệt cả. Nàng chỉ cười, chỉ làm loạn. Nàng không hỏi, Lưu Tịch cũng không nói gì, Nghiêm bá càng coi như không biết, chuyên tâm trị liệu cho nàng. Trong lòng Nghiêm bá rất thích cô nương này, hắn cũng nhận ra Lưu Tịch và Tứ điện hạ có cảm tình với nàng, chỉ tiếc…

“Nghiêm bá, ta cam đoan không chạy nhảy, không làm loạn, người để cho ta ra ngoài chơi một chút đi!” Trữ Hạ lôi lấy tay áo Nghiêm bá ra sức nịnh nọt.

Nghiêm bá hơi khó xử, hắn chỉ chỉ ra cửa, nói: “Nha đầu, không phải ta không muốn thả ngươi ra ngoài, nhưng vệ binh ở ngoài cửa không cho ngươi ra đâu.”

Trữ Hạ sững sờ, dáng tươi cười trên môi cũng thu lại. Đúng rồi, hiện tại nàng còn đang là tù binh cơ mà.

“Ta biết rồi, thực xin lỗi, là ta tùy hứng quá!” Trữ Hạ cúi đầu xuống, dời bước đi tới cửa sổ, nhìn từ trên lầu hai xuống sân nhỏ bên dưới, chỉ thấy mai vàng đã nở rất tươi đẹp, mùi thơm ngan ngát một vùng.

Lôi Nhược Nguyệt thích nhất trúc mùa hè và mai mùa đông. Khi tuyết bắt đầu rơi, nàng sẽ kéo hắn chạy tới rừng mai ở ngoại ô chơi đùa, hoặc là đắp người tuyết, hoặc là ném tuyết, sau đó ngơ ngẩn nhìn nam nhân này đứng dưới gốc cây mai, giữa trời tuyết rơi trắng xóa, cười như gió xuân.

Trong trí nhớ của nàng, tuyết rơi mang theo không khí lạnh thấu xương giống hệt như hắn. Nhưng nếu Lôi Nhược Nguyệt là mai còn không chính xác bằng nói hắn là lan. Nhất cử nhất động của hắn, hay chỉ một cái chau mày thôi, đều ưu nhã đẹp đẽ tới cực điểm.

Mà mai trong trời tuyết rơi cũng không có khí chất ngông nghênh được như hắn.

Vì vậy nàng luôn tâm nhiệm, nụ cười tươi đẹp ấy, nam tử ưu nhã như hoa lan ấy, chính là cuộc đời của nàng.

Nghiêm bá thở dài trong lòng, ánh mắt Lưu Tịch cũng hơi chớp động, nhưng cuối cùng hắn chẳng nói gì.

“Các ngươi ra ngoài đi, ta muốn nghỉ ngơi!” Trữ Hạ đóng cửa sổ, đầu hơi cúi, thấp giọng nói.

Có nhiều thứ mất đi sẽ không thể nào lấy lại nữa, dần dần bị trí nhớ nghiền thành tro, cứ vậy mà phai đi.

Nghiêm bá mở cửa phòng ra ngoài, lại nhìn thấy Mạc Lăng Tiêu.

Tứ điện hạ đứng ở dưới cây dong đối diện cửa vào, cứ như vậy chăm chăm nhìn vào cánh cửa bằng gỗ lim bên này. Hắn chưa từng rời đi, một mực cứ đứng ở đó.

Thế nhưng nàng có biết không? Nếu nàng biết, nàng có quay đầu lại không?

Trên đời này, có ai thoát được một chữ tình đây?

Ngay cả Lưu Bình Hạc như thần như ngọc ấy cũng có thể vì một nữ nhân mà trốn ra nam cương, không bao giờ trở về.

Nghiêm bá nhìn Mạc Lăng Tiêu, lại thở dài. Từ lúc hắn nói rằng Trữ Hạ không thể bị kích động, Tứ điện hạ sẽ chỉ tới thăm nàng vào ban đêm, khi nàng đã ngủ say.

Màn đêm đã buông, trăng rất tròn và sáng.

Mạc Lăng Tiêu nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi tới bên cạnh giường của nàng. Một tháng này, hắn chỉ có thể thừa dịp nàng đã ngủ rồi mới có thể đi vào đây thăm nàng, sau đó sẽ rời đi trước khi mặt trời mọc.

Hành động này có thể coi là rất điên cuồng, bởi Mạc Lăng Tiêu từ nhỏ tới giờ đều chưa từng hành động như vậy lần nào. Mỗi chuyện hắn làm đều trong một kế hoạch hoàn hảo, không có một chút sơ hở nào, ít nhất cũng làm cho mình toàn thân trở ra.

Chung Trữ Hạ lại chỉ là một nữ nhân có vài phần tư sắc, nữ nhân như vậy Tứ điện hạ hắn muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Thế nhưng hết lần này tới lần khác, chỉ cần nhìn thấy nàng là tình cảm sẽ phản bội lại lý trí của hắn, theo nàng mà đi. Tựa như lúc hắn quyết định cùng nàng tiến vào quân doanh Khế Sa vậy.

Đáng buồn là dù biết không nên như thế, nhưng hắn lại cứ hết lần này tới lần khác làm ra hành động điên rồ vì nàng. Cái này có lẽ chính là số phận rồi.

Ngón tay hắn nhẹ nhàng quấn lấy lọn tóc đen tán loạn ở trên gối của nàng, ánh mắt lưu luyến không rời. Bỗng nhiên, Trữ Hạ mở mắt, thẳng nhìn vào mắt hắn.

Mạc Lăng Tiêu hoảng sợ như trộm vào nhà bị chủ nhân bắt được, nhất thời không biết nên đi hay nên ở, chỉ xấu hổ đứng ngây ra một chỗ mà thôi.

“Mỗi ngày ngươi đều tới đây, tưởng ta không biết sao?” Trữ Hạ ngồi dậy, lạnh lùng nhìn hắn, ngữ khí không có một chút thân cận nào như trước nữa.

Nàng đã sớm biết, chỉ là giả bộ không biết mà thôi.

Nàng như một con đà điểu, cho rằng vùi đầu vào trong cát rồi thì chuyện gì cũng sẽ không nghe thấy, không nhìn thấy, sẽ quên đi hết thảy. Nàng không muốn đối mặt, không muốn suy nghĩ, nhưng cuối cùng lại phát hiện hết thảy trên thế gian này đều không có gì thay đổi cả, chỉ có nàng cố tình trốn tránh mà thôi.

Nàng trốn tránh cái gì? Là sự phản bội của hắn? Hay là tình cảm của hắn?

Nàng không trách hắn phản bội Khế Sa, chỉ trách hắn đã phản bội nàng. Có lẽ vì nàng đã vô hình chung coi Khế Sa như ngôi nhà thứ hai của mình. Trong hồi ức của nàng trên đất Khế Sa đều có hình bóng của hắn. Hắn mang nàng từ thành Quảng Liên tiến vào Khế Sa, hắn dạy nàng kéo cung, dạy nàng ám sát, khi nàng không quyết tâm thì hắn cổ vũ nàng, giúp nàng thắp lên hy vọng.

Chính bởi vậy, nàng càng không thể tha thứ cho hắn.

Nàng không thể tha thứ, nhưng cũng không có bất kỳ tư cách gì để oán trách hắn.

Bỏ qua chuyện cảm tình, hắn chẳng có lý do gì để phải xin lỗi nàng cả.

Hắn đứng trước mặt nàng chẳng nói chẳng rằng, chỉ lặng lặng nhìn nàng, cứ như sau này không thể nhìn nàng hơn được nữa.

“Tứ điện hạ, ngươi không có gì muốn nói sao? Định đứng ở chỗ ta cả đêm sao?” Trữ Hạ ngồi xếp bằng trên giường, lạnh lùng nhìn hắn.

Mạc Lăng Tiêu cầm lấy áo choàng ở bên giường phủ lên vai nàng, vẫn tiếp tục diễn vai câm lặng.

Trữ Hạ nổi giận, một tay túm lấy cổ áo hắn, rống lên: “Ngươi thích ta phải không? Vậy ngươi nói đi. Nói ngươi muốn kết hôn với ta đi. Làm tiểu thiếp của ngươi cũng được. Nói ngươi có thể cho ta vinh hoa phú quý. Nói đi theo ngươi thì ta không phải lo ăn lo mặc cả đời đi!”

Trữ Hạ bỗng nhiên che ngực, mỗi lần thở thôi cũng đã thấy ngực rất đau rồi.

Hắn nhăn mày lại, đỡ nàng tựa vào giường, đối mặt với nàng, nói khẽ: “Nếu nàng muốn nghe thì ta sẽ nói, đừng đi, đừng rời khỏi ta, cả đời này…”

Dưới ánh trăng, mắt của hắn thanh tịnh như hồ nước, con ngươi đen nhánh như mực, dịu dàng trong đêm tối, mang theo lưu luyến và ưu thương mãnh liệt.

Trữ Hạ giật mình, sau nửa ngày mới lại hỏi: “Ngươi vào quân doanh Khế Sa vốn không phải vì ta mà là vì tình báo, có phải không?”

Hắn nhìn nàng rất lâu, sau đó cười vô lực: “Đúng thế.”

Trữ Hạ bỗng nhiên cười ra thành tiếng: “Ta có tư cách gì mà trách cứ ngươi. Ngươi vốn là người Hán Thống. Ngươi cũng không phải Tiếu Lăng mà là Tứ vương tử Hán Thống, tên Mạc Lăng Tiêu. Ta cũng không phải người Khế Sa, cũng không có tên là Chung Trữ Hạ!”

“Ta biết rõ!” Thanh âm của hắn rất thấp, vẫn dịu dàng như nước.

Trữ Hạ mở to mắt: “Ngươi… biết rõ?”

“Nàng là công chúa Hạ Trữ. Lần đầu nhìn thấy nàng mặc đồ nữ tử ở trong Long Lâm sơn trang là ta đã nhận ra rồi!” Mạc Lăng Tiêu tươi cười. “Lúc ta mười hai tuổi đã từng thấy nàng.”

Hắn nhẹ nhàng kể lại chuyện cũ: “Năm đó là đại thọ bốn mươi của cha ta, công chúa cũng đến Hán Thống chúc mừng, kết quả là nháo cho hoàng cung Hán Thống gà bay chó chạy, nàng còn nhớ không?”

Trữ Hạ hơi đỏ mặt, nàng chẳng nhớ một chút nào chuyện cũ cả, nhưng có lẽ hắn không nói dối bởi hồi nhỏ đúng là nàng đã từng tới Hán Thống.

“Lúc ấy nàng bảy tuổi.” Mạc Lăng Tiêu dịu dàng đáp, vẫn tiếp tục chìm đắm trong hồi ức, “Mà thất đệ của ta khi ấy sáu tuổi, ngươi và hắn gặp nhau rất hợp ý, khiến cho lão Ngũ trước đó luôn bắt nạt Thất đệ bị hại rất thảm, không chỉ đẩy hắn xuống nước, còn lừa hắn trong tổ yến mà hắn ăn có độc, lại còn làm vỡ bình hoa quý của phụ vương ta rồi đổ tội lên đầu hắn…”

Trữ Hạ nhảy dựng lên, đánh hắn: “Ta không làm thế!”

Mạc Lăng Tiêu kéo tay nàng xuống, lại kéo áo choàng lên người nàng, nói tiếp: “Tất đệ của ta là Mạc Lăng Cẩm, giữa hai lông mày có một nốt ruồi son, nàng còn nhớ không?”

“Cẩm Nhi?” Trữ Hạ chợt nhớ lại, hình như đúng là có chuyện này. Tiểu tử kia thật xinh xắn, giữa hai lông mày có nốt ruồi son nhìn như thủ cung sa của nữ tử, nàng còn cười nhạo hắn, để hắn ra sức lau nốt ruồi, kết quả lau tới trầy cả da. Sau đó nàng bị đại nhân trong đoàn mắng cho một trận nên thân.

Trữ Hạ chột dạ, vội chuyển chủ đề: “Khi đó ngươi có gặp ta không? Có nói chuyện với ta không?”

“Không nói chuyện gì.” Hắn cười đáp. Kỳ thật ngày đó hắn luôn chú ý tới nàng. Nàng giống như một con búp bê với làn da trắng như gốm sứ, tóc đen như tơ lụa, đôi mắt long lanh như lưu ly bảo thạch, bờ môi chúm chím đỏ hồng như hoa đào.

Mà không giống người thường nhất ở chỗ là trên người nàng tản mát ra linh khí, không chỉ khác xa những công chúa nơi thâm cung mà trên đời này cũng khó mà tìm được người thứ hai như thế.

Mạc Lăng Tiêu hơi khẩn trương, lại có vẻ chờ mong, hỏi nàng: “Vậy nàng có đồng ý theo ta không?”

Trữ Hạ khẽ giật mình, sau nở nụ cười: “Ta chỉ là tù binh, ngươi hỏi vấn đề này không phải quá buồn cười rồi sao?”

“Chỉ cần nàng gật đầu!” Mạc Lăng Tiêu khẽ nắm lấy tay nàng.

Chỉ cần nàng gật đầu, hắn có thể liều lĩnh đem nàng đi. KHông để ý tới đàm phán của Khế Sa, không để ý tới điều kiện của A Mộc Đồ.

Trữ Hạ nhìn hắn chằm chằm: “Đi theo ngươi, ngươi có thể cho ta cái gì? Cho ta vinh hoa phú quý sao?”

“Ta có thể cho nàng hết thảy vốn có của ta.” Hắn nghiêm túc nói.

Một nam nhân đối với ngươi không tốt, không phải nhìn vào việc hắn cho ngươi bao nhiêu, mà là hắn cho đưa cho ngươi bao nhiêu trong số hắn có.

Lúc nàng nguy kịch, hắn đã từng khẩn cầu thần phât, nguyện ý dùng mạng của mình để đổi lấy mạng của nàng. Lúc ấy, hắn mới phát hiện, thì ra hắn cần nàng như thế, mê luyến nàng như thế.

Chuyện tình cảm là chuyện không thể nào lường trước được nhất trong cõi đời này.

“Đây là hứa hẹn của ngươi sao?” Trữ Hạ cười. “Dù sông cạn đá mòn cũng không thay đổi lời hứa chứ?”

Mạc Lăng Tiêu nâng tay nàng lên, nhẹ đặt môi lên trên chiếc nhẫn, dịu dàng đáp: “Nàng có cần lời thề của ta không? Lòng của ta, nàng có muốn không?”

Nội tâm Trữ Hạ đông cứng lại, tay cũng run lên nhưng lại bị hắn nắm rất chặt.

Nàng ngồi dậy, quỳ gối trên giường, đặt tay lên vai hắn, ghé sát tai hắn, nói khẽ: “Hết thảy của ngươi có thể cho ta, những lời mà ngươi đã nói cũng không nên quên…”

Hắn ôm nàng thật chặt, tận hưởng mùi hương trên người nàng, cũng lưu tâm từng động tác, ánh mắt của nàng. Chưa bao giờ hắn có thể nghĩ mình lại có thể nguyện ý cho đi mọi thứ vì tình yêu như thế. Vậy mà nàng lại không nói là muốn.

Nàng nhắc hắn không nên quên, nhưng lại chưa từng nói rằng nàng muốn những thứ đó.

Trữ Hạ ngẩng đầu nhìn đôi con ngươi màu đen đẹp hiếm có trên thế gian này, nàng khẽ mỉm cười. Nàng và hắn ở gần nhau tới mức mọi khí tức của hai bên đều có thể cảm giác được. Nhưng vì sao nàng lại luôn cảm thấy nàng và hắn vẫn xa cách thiên sơn vạn thủy đây?

Sự gần gũi như trước đã không thể quay lại, chuyện tình cảm không cho phép sự phản bội, dù chỉ một lần.

Nàng thò tay nhẹ nhàng vuốt qua gương mặt của hắn, qua hàng lông mày đen rậm, lông mi dài, sống mũi cao, làn môi mỏng… Tay của nàng đặt trên cánh môi hắn, lạnh băng mà mềm mại.

“Có ai đã nói với ngươi rằng ngươi rất đẹp chưa?” Trữ Hạ nhẹ hỏi.

“Nàng nghĩ đây là lời khen dành cho một nam nhân sao?” Khóe miệng hắn cong lên, nhìn vô cùng đẹp mắt.

Nàng ghé đầu vào, đột nhiên hôn lên môi hắn, lập tức cảm nhận được sự run rẩy và cứng ngắc toàn thân của hắn.

Nhẹ nhàng cuốn lấy bờ môi hắn, Trữ Hạ hoàn toàn chưa có bất kỳ kỹ năng nào, chỉ là bắt chước mà làm, lại khiến cho trong lòng hắn dâng lên ham muốn tột độ.

Hắn đưa tay giữ chặt lấy đầu của nàng, dường như qua một thời gian dài trong tối tăm mờ mịt, rốt cuộc hắn cũng tìm thấy lối ra cho mình. Thần sắc của nàng, sự ương ngạnh của nàng, thậm chí những trò đùa của nàng hắn đều khắc sâu vào đáy lòng của hắn. Hiện tại hắn đã không thể kháng cự lại nàng rồi.

Đã có nàng, hắn chẳng cần gì hơn cả. Vương vị, vinh hoa, tiền bạc… Hắn chỉ cần có nàng.

Nhưng sao trong lòng hắn lại bất an như thế? Bất an vô cùng mãnh liệt, không sao xua tan đi được.

Có muốn ta không? Hắn không dám hỏi nàng như thế, chỉ có thể không ngừng triền miên trong nụ hôn này.

Nếu như đây là mộng thì hắn nguyện ở trong giấc mơ này mãi mãi…

Đến tận khi nghe được tiếng rên rỉ đau đớn của nàng, hắn mới đành buông nàng ra.

Nụ hôn triền miên của hắn khiến nàng hít thở không thông, khiến cho phổi đau đớn từng cơn. Hắn nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, dịu dàng nói: “Xin lỗi nàng. Thực xin lỗi…”

Trữ Hạ cười lắc lắc đầu, đôi con ngươi rủ xuống nên không biết nàng đang có cảm xúc gì, chỉ lặng yên để hắn ôm, cứ thế chìm vào giấc ngủ.

Sáng ra, nàng mở mắt thì đã thấy hắn tỉnh dậy. Hắn đang nhìn nàng chăm chăm, dường như không muốn buông tha bất kỳ biểu lộ nào của nàng.

Trữ Hạ ngồi xuống, chúc hắn một ngày mới tốt lành bằng một nụ hôn. Hắn vươn tay ôm lấy nàng, lại phát hiện cánh tay đã tê không còn chút cảm giác nào sau khi bị nàng dùng làm gối cả đêm.

“Đưa ta ra ngoài một lúc được không? Sang năm mới rồi, nghe nói bên ngoài rất náo nhiệt.” Trữ Hạ cười rất tự nhiên, mái tóc nàng vẫn đang rủ trên ngực hắn.

“Được.” Mạc Lăng Tiêu cười nhẹ, hắn không thể ngăn nổi mình trước một cái mỉm cười của nàng.

Nàng dựa vào hắn ngủ tiếp, đến tận khi Lưu Tịch tới bôi thuốc và đem đồ ăn sáng cho nàng thì nàng mới chịu tỉnh lại lần nữa.

Vừa mở cửa đã thấy Mạc Lăng Tiêu chỉ mặc đồ ngủ, sắc mặt Lưu Tịch trắng bệch, tay cũng run lên, nhưng hắn nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, đặt bát đồ ăn lên bàn, không nói gì mà lại lặng lẽ ra ngoài.

Trữ Hạ ăn sáng xong thì trang điểm qua loa một chút rồi kéo Mạc Lăng Tiêu đi dạo trên đường phố.

Dù đang là lúc chiến tranh nước sôi lửa bỏng, ở thành thị biên cảnh đã có không ít cư dân chuyển đi, nhưng vẫn còn một số lưu lại. Họ tổ chức ăn tết theo truyền thống của dân tộc mình nên trước lễ mừng năm mới luôn là những ngày người người chen lấn mua sắm.

Trên đường có rất nhiều người, Trữ Hạ mặc rất đẹp, như một tiểu thư nhà giàu khiến cho không ít thị dân quay đầu nhìn. Mà bản thân nàng cũng không chú ý gì, lại còn vui vẻ chạy hết từ cửa hàng này sang cửa hàng khác.

Mạc Lăng Tiêu đi theo Trữ Hạ, trên tay xách một túi đồ lớn do nàng mua ở dọc đường. Hắn vừa cúi xuống nhét quần áo nàng mới mua vào trong túi, nháy mắt một cái, ngẩng lên đã không thấy nàng đâu nữa.

“Trữ Hạ!” Mạc Lăng Tiêu luống cuống, hắn nhìn bốn phía nhưng vẫn không thấy nàng đâu cả.

Trên đường có rất nhiều, rất nhiều người đang vui vẻ đi lại, đám trẻ con nô đùa chạy tới chạy lui, hết ngõ này tới ngõ khác… Một khắc này, hắn chẳng còn nghe thấy thanh âm gì nữa, cả trái tim như bị một tảng đá lớn nện thẳng lên, đau đến mức thở cũng không nổi.

Giữa đám đông, hắn cứ đứng như tượng đá. Cái túi trong tay rơi bịch xuống đất, vãi tung tóe, hắn chỉ như người mất hồn, hoàn toàn không biết.

Đây thực sự là giấc mộng Nam Kha sao? Nhưng sao lại tỉnh dậy đột ngột như thế, khiến cho hắn không biết phải làm sao, không thể nào suy nghĩ điều gì.

Từ lúc nào, trong thế giới của hắn chỉ có nàng, từ lúc nào nàng đã trở thành tất cả của hắn… Hắn nói hắn có thể cho nàng hết thảy, vậy mà nàng còn chưa trả lời hắn thì đã bỏ đi rồi.

Nàng đi rồi. Nàng đã vứt bỏ hắn rồi. Tim hắn cũng vỡ rồi. Hắn không biết thở như thế nào nữa.

Trữ Hạ. Trữ Hạ…

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv